Trong Tuyết Nguyệt thành, Nam Cung Xuân Thủy mặc bộ đồ trắng thân pháp nhẹ nhàng, dường như rốt cuộc cũng hóa giải được một đại sự trong cuộc đời nên trong lòng nhẹ nhõm, còn hai tên đệ tử đang đau khổ chờ đợi ngoài thành... đã bị ném tới chín tầng mây.
Ngược lại Lạc Thủy áo đỏ còn nhớ họ: “Hai người vừa đi cùng chàng là ai?”
“Đồ đệ của ta.” Nam Cung Xuân Thủy mỉm cười.
“Thế chàng bỏ mặc bọn chúng à?” Lạc Thủy nghi hoặc.
“Ngứa mắt.” Nam Cung Xuân Thủy nhíu mày: “Hơn nữa chúng nó cũng phải làm quen với thời gian không có sư phụ, để Đăng Thiên các của nàng chiêu đãi bọn chúng một chút.”
“Chiêu đãi thế nào?” Lạc Thủy phất tay, phía bên mé có người hầu chạy tới.
“Hai đồ đệ của ta mà không đánh tới tầng mười sáu thì không được vào thành.” Nam Cung Xuân Thủy cười nói.
“Tuân lệnh.” Người hầu Tuyết Nguyệt thành lập tức lui xuống.
Lạc Thủy nói đầy ẩn ý: “Đăng Thiên các có mười sáu tầng, chàng thì có thể leo một mạch lên tới tận đỉnh, các đồ đệ của chàng thì có làm được không?”
“Đương nhiên là không, cùng lắm lên tới tầng mười bốn thôi, lên cao hơn nữa thì no đòn.” Nam Cung Xuân Thủy cao giọng cười dài, vui vẻ đắc ý không nói nên lời.
Bên ngoài Tuyết Nguyệt thành, người giữ cửa cầm đại đao xỉa răng bỗng buông đao xuống nhìn Bách Lý Đông Quân và Tư Không Trường Phong trước mặt.
Hai người có vẻ không định leo lên các, tuy tính cách của Bách Lý Đông Quân đã thu liễm hơn lúc ở Càn Đông Thành rất nhiều, nhưng bản tính khó sửa, giờ phút này tâm trạng của y rất không tốt.
Lên Đăng Thiên các thì phải đánh tới tầng mười sáu, ta đánh ngã một mình ngươi chẳng phải đã đủ rồi à?
Bách Lý Đông Quân ta đọc sách ở Càn Đông Thành, toán học tốt lắm đấy nhé.
“Đánh đi.” Tư Không Trường Phong lung lay trường thương trong tay.
Thủ vệ trẻ tuổi đứng dậy, thân hình khôi ngô, cao hơn Bách Lý Đông Quân và Tư Không Trường Phong cả một cái đầu, hắn nhổ xuống đất một cái rồi nhướn mày: “Xem ra các ngươi định đánh thẳng vào ta? Vậy cũng được, lên Đăng Thiên các, đánh không lại thì đi, đánh thắng thì lên tiếp, có phép tắc. Đánh ta? Hoặc là đánh chết ta đi vào, hoặc bị ta đánh chết, đem chôn.”
Bách Lý Đông Quân huých cùi chỏ vào Tư Không Trường Phong: “Người này định đánh chết chúng ta đấy.”
Tư Không Trường Phong giậm mạnh chân đứng lại: “Vậy thì thỏa mãn ước nguyện của hắn, đánh chết hắn.”
“Thú vị.” Thủ vệ trẻ tuổi nâng đao nhìn Bách Lý Đông Quân và Tư Không Trường Phong.
“Thành chủ có lệnh.” Một người hầu đi từ trong Tuyết Nguyệt thành ra: “Hai vị công tử cần leo lên tầng mười sáu mới có thể vào thành!”
“Sao lại là tầng mười sáu?” Thủ vệ trẻ tuổi cũng kinh ngạc quay đầu lại: “Chẳng phải chỉ mười tầng là được vào rồi à? Là bản thân thành chủ ra lệnh?”
“Là nam tử trẻ tuổi vừa lao vào thành...” Người hầu vò đầu nói.
Thủ vệ trẻ tuổi gật nhẹ đầu, quay sang nhìn Bách Lý Đông Quân và Tư Không Trường Phong: “Lời ta vừa nói vẫn có hiệu lực, giết ta, vẫn được vào.”
“Nam tử kia và thành chủ...” Người hầu lần đầu thấy thành chủ thân cận với một chàng trai như vậy, có lẽ đó là người đã ước định chung thân với thành chủ mà mọi người vẫn đồn đại. Người mà hắn dẫn tới không thể giơ đao giết chết được.
“Ta mặc kệ.” Thủ vệ trẻ tuổi hừ lạnh nói.
Bách Lý Đông Quân và Tư Không Trường Phong nhìn nhau, cùng xoay người đi về phía Đăng Thiên các.
“Lý tiên sinh thích gài bẫy vậy à? Đường đường thiên hạ đệ nhất, trong những sự tích mà ta nghe nói đều là đại anh hùng tuyệt thế...” Tư Không Trường Phong hạ giọng phàn nàn.
“Ngươi nên biết một người sống một trăm tám mươi năm sẽ rất nhàm chán, cho nên không làm một số chuyện càng nhàm chán thì không chịu nổi... Lý tiên sinh của học đường là người nhàm chán nhất ta từng gặp, Lôi lảm nhảm còn không nhàm chán bằng hắn.”
“Lôi lảm nhảm là ai?”
“Chước Mặc công tử Lôi Mộng Sát.”
Hai người vừa đi vừa tán gẫu, bỏ mặc người giữ cửa đang nhìn chằm chằm sau lưng. Người giữ cửa hỏi người hầu bên cạnh: “Hai người này có quan hệ thế nào với công tử vừa xông vào thành?”
Người hầu suy nghĩ một lát rồi trả lời: “Nghe nam tử kia nói, hai người này là đồ đệ của hắn.”
Khóe miệng người giữ cửa nở nụ cười lạnh, sau đó cao giọng quát: “Các vị ở trong nghe kỹ đây, hai người đang vào là đồ đệ của người vừa lao lên các vừa rồi!”
Sư phụ đi rồi, đồ đệ lại tới?
Tức là không để chúng ta vào mắt?
Trên Đăng Thiên các, đám người đã ổn định hơi thở, vừa rồi Nam Cung Xuân Thủy xông vào các, tuy lao một mạch lên nhưng khí thế kinh người, ra tay vẫn lưu tình, bọn họ nhanh chóng khôi phục như lúc trước.
Bách Lý Đông Quân và Tư Không Trường Phong đi tới cửa Đăng Thiên các, một nam tử trung niên cầm đang đang đứng đó chờ bọn họ. Người này thân hình cường tráng, mắt sáng như đuốc, giọng nói như chuông: “Hai thằng nhãi các ngươi định tới xông các?”
“Ngươi ra tay hay ta ra tay đây?” Bách Lý Đông Quân tức giận hỏi.
Tư Không Trường Phong suy nghĩ: “Thôi ngươi đi, không phải người lợi hại thường ra tay sau à?”
“Có thể diện quá nhỉ.” Bách Lý Đông Quân bước tới một bước.
“Đừng phách lối!” Nam tử trung niên cả giận nói, tuy hắn là người canh gác tầng thứ nhất của Đăng Thiên các, võ công là kém nhất, chỉ là Kim Cương Phàm Cảnh, nhưng dựa vào công phu khổ luyện vẫn có thể thắng được một số người cảnh giới cao hơn mình. Vừa rồi bị Nam Cung Xuân Thủy cho một quyền đánh bay cũng đành chấp nhận, nhưng hai đồ đệ này đừng hòng đi qua dễ dàng!
“Tránh ra.” Bách Lý Đông Quân rút Bất Nhiễm Trần, đột nhiên chém xuống.
Kiếm quang lóe lên.
Lưỡi đao trong tay nam tử trung niên lập tức đứt thành hai nửa.
Kiếm pháp nhanh quá, Tư Không Trường Phong sững sờ, so với lúc ở Thiên Khải Thành, có vẻ như kiếm thuật của Bách Lý Đông Quân lại tiến bộ không ít.
“Đi thôi!” Bách Lý Đông Quân giơ chân đạp bay nam tử trung niên.
Nam tử trung niên rơi xuống đất, đầu va vào tường, trực tiếp hôn mê bất tỉnh, trước khi ngất vẫn còn nói một câu: “Đúng là gặp quỷ.”
“Ván này đến ta!” Tư Không Trường Phong cầm thương lên lầu hai trước.
Một kiếm một thương, lên thẳng mười tầng!
Người giữ cửa trẻ tuổi nghe tiếng động trong Đăng Thiên các, liếm môi một cái: “Đúng là có chút bản lĩnh, nhưng từ tầng mười trở lên, mỗi tầng đều khó hơn lên trời.”
Đăng Thiên các, tầng thứ mười một.
Kiếm của Bách Lý Đông Quân bị cản lại, hắn mỉm cười: “Một kiếm không được, thì thêm một kiếm.”
‘Keng’ một tiếng, vẫn bị cản lại.
Bách Lý Đông Quân lùi lại phía sau một bước, tay cầm chuôi kiếm run rẩy, lòng bàn tay đau ê ẩm. Y ngẩng đầu lên, một bóng người nhỏ thó đi ra từ góc sâu trong tầng mười một. Người kia vóc dáng nhỏ bé, nhưng lại cầm một cái Lưu Tinh chùy lớn. Vừa rồi chính Lưu Tinh chùy kia đánh văng trường kiếm của Bách Lý Đông Quân.
“Thú vị.” Bách Lý Đông Quân cười nói.
Gã nhỏ thó kia vung vẩy Lưu Tinh chùy trong tay, không định đáp lời Bách Lý Đông Quân, nhưng ánh mắt đảo quanh người y, có vẻ đang tìm cơ hội xuất thủ.
Tư Không Trường Phong cau mày nói: “Người này khó đối phó đây.”