Thiên Ngoại Phi Tiên là chiêu thức đã thất truyền từ lâu, theo như truyền thuyết, nó thánh khiết như áng mây trắng trên bầu trời xanh. Chiêu kiếm này từ trên cao đánh xuống, khí thế hùng vĩ mà lại cực kỳ nhanh chóng, kiếm khí lạnh lẽo thấu xương, mang theo sự sắc bén đáng sợ tới mức không thể ngăn cản! Một luồng kiếm quang bay nghiêng tới, như tia chớp lóe lên, như cầu vồng vắt ngang bầu trời. Phải là người tuyệt thế mới có thể sử dụng chiêu kiếm tuyệt thế như vậy.
Bách Lý Đông Quân còn có bản lĩnh này.
Tư Không Trường Phong giật mình, Lạc Hà càng kinh ngạc, nếu thật sự là Thiên Ngoại Phi Tiên, vậy hai người cùng ra tay cũng chẳng cản nổi.
Trong Tuyết Nguyệt thành, một thiếu niên áo xanh ngồi trên lầu cao hóng gió bỗng mỉm cười, ngửa đầu uống một ngụm rượu, cười nói: “Thiên Ngoại Phi Tiên, ta cũng không biết.”
Bách Lý Đông Quân xuất kiếm từ tây đến, khí thế hùng hổ, chân đạp trên tường, đang định lao tới nhưng đột nhiên cổ ngặt sang một bên, ngã từ trên tường xuống đất.
Lạc Hà ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một cô gái áo đỏ cầm kiếm quét ra, một luồng kiếm khí dẹp yên cả Hạ Quan thành. Cô đứng trên tường quát khẽ: “Cấm đi lại ban đêm, đừng làm ồn!”
Bách Lý Đông Quân ngã nhào vào trong sân, ngẩng đầu nhìn cô gái áo đỏ, vẫn còn thấy sợ hãi và thán phục trước sự bá đạo của chiêu kiếm vừa rồi, lẩm bẩm: “Tiên sinh đã lợi hại rồi, cô gái mà ông ấy thích của lợi hại đến vậy à.”
Lạc Hà thấy Lạc Thủy áo đỏ, lập tức giấu đao đi, khổ nỗi đao quá lớn, trong sân lại trống không, đành đỏ mặt cúi đầu: “Chị.”
“Mặc quần áo vào.” Lạc Thủy thấy đệ đệ là thấy đau đầu, không nhiều lời, cầm kiếm bồng bềnh lướt đi.
Tư Không Trường Phong đi tới huých cùi chỏ vào Lạc Hà: “Có luyện nữa ko?”
Lạc Hà ủ rũ, khiêng đại đao vào nhà: “Không luyện nữa!”
Bách Lý Đông Quân từ dưới đất bò dậy, chỉnh sửa quần áo, cười nói: “Lúc đầu còn kiêu ngạo như vậy, hóa ra là đứa sợ chị.”
Hai người cùng buông binh khí, về phòng nghỉ ngơi, ngủ thẳng cẳng tới tận ngày hôm sau.
Nắng chiếu ba sào.
Bách Lý Đông Quân mơ mơ màng mảng tỉnh lại, bò từ trên giường dậy, vào trong sân, lại luyện Tây Sở Kiếm Ca một lượt, chỉ cảm thấy tinh thần sảng khoái, toàn thân thoải mái không nói nên lời. Tư Không Trường Phong dậy sớm hơn y một chút, đã luyện thương xong, ngồi một bên, đột nhiên thấy đói bụng, nói: “Chúng ta đi ăn thôi.”
Lạc Hà từ trong nhà đi ra, không mang theo thanh đại đao, mặc một bộ áo xanh, nói với giọng chủ nhà: “Thu dọn một chút, dẫn các ngươi ra ngoài ăn đồ ngon.”
“Mấy ngày không uống rượu, có rượu gì ngon không?” Bách Lý Đông Quân hỏi.
Lạc Hà nghe tới chữ ‘rượu’, lần đầu tiên mỉm cười, ngón tay lên xoay vòng: “Phong, Hoa, Tuyết, Nguyệt.”
Quán rượu Lạc Hà.
Theo như lời đồn đại thì nó là quán rượu tốt nhất ở Hạ Quan thành, tuy đặt sang Thiên Khải Thành thì chỉ là quán rượu nhỏ ven đường, nhưng ở Hạ Quan thành cưỡi ngựa trong thời gian một ném hương là đi xuyên qua cả thành thì đúng là hiếm thấy. Đa số quán rượu chỉ là bày mấy cái ghế với một cái lều nhỏ ven đường.
“Đợi lâu rồi, gà hấp đây.” Tiểu nhị đặt một lồng hấp bằng gốm lên bàn.
Bách Lý Đông Quân gắp một miếng thịt gà, cắn một cái, tán thưởng: “Mềm, tươi. Nhưng... rượu đâu?”
Lạc Hà nhún vai: “Tiểu nhị, cho một bình Phong Hoa Tuyết Nguyệt.”
Tiểu nhị mỉm cười, nhíu mày với Lạc Hà: “Lạc thiếu gia, đã gọi rượu thì có cần thêm đồ nhắm không? Gà hấp hơi nhạt, trong tiệm vừa có ít đồ ngon.”
“Ồ? Nói thử xem.” Lạc Hà nở nụ cười đầy ẩn ý.
Tiểu nhị nhìn qua Lạc Hà, lại nhìn sang Bách Lý Đông Quân và Tư Không Trường Phong, cầm tấm vải trắng hất về phía sau, nói với vẻ cực kỳ hứng thú: “Hai vị quý khách tướng mạo trẻ trung, đầy chất thiếu niên, chắc chắn tương lai sẽ lên như diều gặp gió. Vừa hay hôm nay trong quán chúng ta có món ăn này tên là Phi Hoàng Đằng Đạt, hai vị có hứng thú không?’
“Đồ nhắm mà thôi, mang lên đi.” Bách Lý Đông Quân đáp rất sảng khoái, bạc thôi mà? Y có.
Tư Không Trường Phong lại khá cẩn thận, hỏi: “Đừng vội, Phi Hoàng Đằng Đạt là sao, ta nghe mà không hiểu, nhờ tiểu nhị nói tỉ mỉ hơn.”
“Giờ đang là đầu mùa đông, cũng tức là sau mùa thu. Tục ngữ nói thu qua châu chấu chẳng nhảy nổi, sau khi thu thóc xong chúng ta sẽ đốt lửa nhỏ thiêu sạch ruộng đồng. Lửa đốt vào đám châu chấu trốn dưới đất, bọn chúng sẽ nhảy lên. Các nông dân bắt chúng lại, về nhà tưới nước sôi rồi phơi khô đưa tới chỗ chúng ta. Chúng ta cho vào dầu chiên, vì vậy có tên là - Phi Hoàng Đằng Đạt.”
(飞黄腾达 - phi hoàng đằng đạt: Lên như diều gặp gió, ở đây quán rượu chơi chữ theo ý châu chấu nhảy lên cao.)
Bách Lý Đông Quân khẽ nhíu mày: “Hoàng ở đây... chẳng phải là...”
“Là châu chấu.” Tư Không Trường Phong nói tiếp.
Bách Lý Đông Quân cảm thấy dạ dày cuộn lên, xua tay liên tục: “Đổi món khác, đổi món khác.”
“Vậy thì một bàn thịt chuột tre nhé. Chuột tre còn mập hơn mèo, mùi vị thơm ngọt, chất thịt non mềm...” Tiểu nhị liếm môi một cái: “Mỡ màng lắm.”
Bách Lý Đông Quân không sợ trời không sợ đất, không sợ ma đầu giang hồ, càng không sợ ưng khuyển triều đình, nhưng sợ nhất chính là chuột, bất kể ngươi đưa ta chuột tre hay chuột đồng, đều đáp là: “Cút!”
Tiểu nhị nhíu mày: “Thế thì bọ cạp nhé?”
Tư Không Trường Phong cười hỏi Lạc Hà: “Đồ ăn ở đây đúng là rất đặc biệt.”
Tiểu nhị suy nghĩ: “Nhộng thì cũng có, nhưng mùa này thì hương vị không phải ngon nhất.”
Bách Lý Đông Quân lắc đầu: “Ta thấy chúng ta nên đổi quán khác đi.”
Lạc Hà mỉm cười, quyết định không trêu chọc bọn họ nữa, bèn nói với tiểu nhị: “Một vò Phong Hoa Tuyết Nguyệt, xào ít rau dại, thêm một phần Khuẩn Cô Yến.”
Tiểu nhị chần chừ rồi nói: “Khuẩn Cô Yến, Lạc thiếu gia, lần này tiêu xài không ít đấy.”
Bách Lý Đông Quân nghe thấy đồ ăn là đói, dù sao cái tên lần này cũng bình thường một chút, lập tức ném ra một thỏi bạc to: “Không thiếu tiền, đưa lên đi!”
Tiểu nhị nhanh chóng bê một vò Phong Hoa Tuyết Nguyệt lên, chỉ thấy rượu đó trong suốt như nước suối vừa được múc lên. Bách Lý Đông Quân lấy một bát, đặt lên mũi ngửi, có mùi hoa sơn trà thoang thoảng, sau đó lại uống một hớp, chỉ cảm thấy ngọt ngào mát lạnh, hương thơm lưu lại trong miệng, cảm giác hệt như tòa thành nhỏ này, rất xứng với bốn chữ - Phong Hoa Tuyết Nguyệt. Y hài lòng gật nhẹ đầu: “Lúc về cho ta phương thức chế rượu nhé.”
“Không thành vấn đề, mọi người trong Hạ Quan thành đều biết ủ rượu này.” Lạc Hà nói. “Ăn nấm đi.”
Uống rượu, ăn nấm tươi ngon, ba người trẻ tuổi trò chuyện càng ăn ý, một canh giờ sau vò rượu đã thấy đáy, nắm cũng ăn sạch. Lạc Hà đứng dậy cao giọng nói: “Ông chủ, thêm một vò!”
Bách Lý Đông Quân ra sức lắc đầu, y thấy hai mắt hoa lên, đầu óc choáng váng. Thế nhưng Phong Hoa Tuyết Nguyệt rõ ràng là rượu nhạt, rượu như vậy thì y có uống tới mười vò cũng không say.
Tư Không Trường Phong đột nhiên cười ngây ngô, nhìn về phía trước lẩm bẩm: “Ha ha ha... Trẻ con, nhiều trẻ con quá.”