Cảnh Ngọc vương phủ.
Trà đã uống ba chén.
Cảnh Ngọc Vương đang định rót tiếp nhưng Bách Lý Thành Phong lại xua tay: “Nói đến đây thôi.”
Cảnh Ngọc Vương sửng sốt, gật nhẹ đầu mỉm cười: “Được. Thế tử gia đúng là người hào sảng.”
Bách Lý Thành Phong nhìn Tiêu Nhược Phong: “Lang Gia Vương ra ra vào vào mấy lần, chuyện bên ngoài không được thuận lợi à?”
Tiêu Nhược Phong lắc đầu cười: “Khiến thế tử cười chê rồi.”
“Ảnh tông là thế lực rất quan trọng, còn quan trọng hơn người thường tưởng tượng nhiều. Cảnh Ngọc Vương đừng bỏ qua.” Bách Lý Thành Phong nói khẽ.
“Năm xưa hoàng đế bệ hạ đích thân ban hôn, tác hợp cho con gái lớn của Diệp tướng quân là Diệp Huân Nhiên với thế tử gia. Nhưng cuối cùng thế tử gia không chịu nghe lệnh, cưới Ôn gia Ôn Lạc Ngọc xuất thân từ giang hồ. Lúc đó có tính trước được kết cục của phủ tướng quân không?” Cảnh Ngọc Vương nói đầy ẩn ý.
Tiêu Nhược Phong biến sắc, không biết vì sao huynh trưởng lại đột nhiên nói những lời phạm vào đại kỵ như vậy.
Bách Lý Thành Phong thần sắc không đổi: “Ta và Huân Nhiên quen nhau từ nhỏ, hai bên chỉ coi nhau như huynh muội, chưa bao giờ có tình cảm nam nữ. Còn khi gặp Lạc Ngọc lần đầu tiên, ta đã thề cả đời này không cưới ai ngoài nàng ấy.”
“Nếu thế tử kết hôn là vì tình cảm, vậy vì sao lại nghĩ bản vương tư lợi như vậy” Cảnh Ngọc Vương cười nói: “Đúng là bản vương vốn có mục đích, nhưng lần đầu gặp nàng ấy, bản vương đã hạ quyết tâm rồi. Cửu đệ, chuyện bên ngoài không thể có sơ suất gì!”
Tiêu Nhược Phong gật nhẹ đầu: “Có lẽ trong chuyện này, thế tử gia sẽ giúp được một tay.”
Bách Lý Thành Phong nheo mắt: “Ta giúp được một tay?”
“Tuy tiểu sư đệ che mặt nhưng thanh Bất Nhiễm Trần với Thuấn Sát kiếm pháp được thế tử gia truyền thụ, rất dễ nhận ra.” Tiêu Nhược Phong thở dài.
Bách Lý Thành Phong sửng sốt, sau đó hạ giọng mắng: “Đúng là biết cách gài bẫy ông bô của mình!”
Bên trong Cảnh Ngọc vương phủ vẫn rất an lành, người tới chia vui tấp nập không ngừng, quan viên lớn lớn nhỏ nhỏ trong triều đình, quý tộc phú thương Thiên Khải Thành, hầu hết đều tới. Nhưng con đường dài lân cận đã dính đầy máu tươi.
Bách Lý Đông Quân một tay cầm đao, một tay cầm kiếm, mặt mũi và quần áo đầy máu tươi, trước mặt là ba người đã ngã gục, nhưng vẫn còn ba người đang đứng.
Chính là nam tử cầm liêm đao vừa rồi, cô gái cầm kiếm, và gã cao to cầm Lưu Tinh chùy.
“Song Thủ Đao Kiếm Thuật.” Nam tử cầm liêm đao bôi máu trong tay lên môi: “Đúng là đã đánh giá thấp ngươi, nhưng ngươi đã kiệt sức rồi phải không.”
Bách Lý Đông Quân cố gắng điều chỉnh hơi thở, nhưng đúng như đối phương vừa nói, Song Thủ Đao Kiếm Thuật rất hao phí thể lực. Y chém một lượt là cảm thấy không nhấc nổi tay lên nữa.
Diệp Đỉnh Chi trầm giọng nói: “Bách Lý Đông Quân, ngươi đã làm nhiều lắm rồi, còn lại giao cho ta đi.”
Bách Lý Đông Quân cắm phịch thanh đao xuống đất, cầm kiếm bằng một tay, ngăn Diệp Đỉnh Chi lại: “Đã bảo tới cuối cùng ngươi mới phải xuất kiếm.”
“Tình yêu nam nữ, tình huynh đệ, đều là những thứ mỹ lệ và thuần túy nhất thế gian. Nhưng trên đời này luôn có một số kẻ, vì mục đích bẩn thỉu, vì tư tâm của mình, ý đồ vấy bẩn những tình cảm này. Hôm nay Bách Lý Đông Quân ta thề sống chết thủ hộ những điều này. Diệp Đỉnh Chi, ngươi chỉ cần nhớ một điều thôi.”
“Sau này nếu ta cũng gặp chuyện như vậy, hãy rút kiếm tới cứu ta. Vì ta cũng không muốn bỏ lỡ cô gái mà ta yêu.”
Bách Lý Đông Quân ngẩng đầu lên nhìn đồng bọn vừa chạy qua nóc nhà tới nơi: “Tư Không Trường Phong, ngươi có yêu ai không?”
“Có.” Tư Không Trường Phong ôm thương nhìn về phía xa.
“Đáng tiếc thằng nhóc Lạc Hà kia không có ở đây, nếu không ba người chúng ta liên thủ, ai thắng được chúng ta?” Bách Lý Đông Quân chỉ vào ba Ảnh vệ còn lại: “Xem kỹ đi, trận thế tiếp theo mới có mình thiên hạ đệ nhất được thấy thôi.”
Còn chưa dứt lời, Bách Lý Đông Quân và Tư Không Trường Phong đã đồng thời lao tới.
Một kiếm một thương, tạo thành một cái lưới nghiêm mật, đột nhiên ập xuống.
Trong Tuyết Nguyệt thành, hai người bọn họ từng hợp lực đánh lén Nam Cung Xuân Thủy vô số lần, tuy không lần nào thành công nhưng dù sao đó cũng là Nam Cung Xuân Thủy, còn ba Ảnh vệ trước mặt, đội Ảnh vệ mạnh nhất Thiên Khải Thành - Ưng Nhãn.
Không đáng nhắc tới!
“Đi!” Bách Lý Đông Quân xuất kiếm gạt phăng Lưu Tinh chùy, gầm lên.
Diệp Đỉnh Chi không hề do dự, lập tức lao về phía Cảnh Ngọc vương phủ: “Yên tâm, chỉ cần ta không chết, ngươi và cô gái và ngươi yêu sẽ được ở bên nhau!”
“Vậy thì đừng chết.” Bách Lý Đông Quân cười nói.
Cánh tay Tư Không Trường Phong bị liêm đao xẹt qua, nhưng trường thương cũng đập mạnh lên đầu người kia. Hắn nghiêng người né tránh một nhát kiếm, lảo đảo lùi lại vài bước, cảm thấy hai mắt hoa lên, thân thể lung lay vài cái mới miễn cưỡng dừng lại. Hắn cười khổ nói: “Xem ra ta đánh giá cao bản thân rồi, thậm chí không đứng vững được nữa.”
“Vậy thì để ta.” Bách Lý Đông Quân giậm chân trái xuống đất: “Thật ra ta có một bí mật không nói cho ngươi.”
“Cái gì?” Tư Không Trường Phong hỏi.
“Ta có thể vào Tiêu Dao Thiên Cảnh.” Áo xanh của Bách Lý Đông Quân không gió mà bay, chỉ trong chớp mắt khí thế trên người đã thay đổi. “Tuy rất miễn cưỡng, nhưng gắng gượng trong thời gian ngắn thì không thành vấn đề.
“Tiêu Dao Thiên Cảnh? Chỉ thế thôi à?” Một tiếng cười lạnh vang lên, Bách Lý Đông Quân thầm nghĩ không tốt.
Bách Lý Thành Phong đột nhiên xuất hiện sau lưng Ảnh vệ, Ô Nha cầm liêm đao nhìn hắn một cái hỏi: “Ngươi là ai?”
“Ta sẽ dẫn hai người này đi. Bọn họ sẽ không tới Cảnh Ngọc vương phủ nữa, các ngươi đi đi.” Bách Lý Thành Phong lạnh nhạt nói.
Ô Nha cười lạnh: “Ngươi dựa vào đâu mà đòi ra lệnh cho chúng ta?’
“Vậy thì nằm xuống.” Bách Lý Thành Phong đột nhiên phất ống tay áo.
Như có tiếng trường kiếm rời vỏ.
Nhưng kiếm vẫn đang trong vỏ.
Mà thân thể Ô Nha đã ầm ầm đổ xuống.
Tư Không Trường Phong nuốt một ngụm nước miếng, hạ giọng nói: “Bách Lý Đông Quân, võ công của cha ngươi cao tới mức nào vậy?’
Bách Lý Đông Quân cánh tay run rẩy: “Làm sao ta biết được, ở nhà thì hắn sợ ông nội, sợ mẹ ta, sợ ta. Ta chỉ biết kiếm pháp của hắn rất nhanh, ai biết được khi xuất kiếm lại nhanh đến như vậy.”
Hai Ảnh vệ còn lại nhìn nhau, lập tức lùi sang một bên.
Bách Lý Thành Phong nhìn Bách Lý Đông Quân: “Vì sao?”
“Cô nương bên trong và bằng hữu của ta có tình cảm với nhau, chúng ta tới cướp dâu.” Bách Lý Đông Quân trầm giọng nói.
“Cướp dâu?” Bách Lý Thành Phong chậm rãi đi tới. “Lúc còn trẻ ta cũng từng làm chuyện này. Năm đó ta muốn cưới mẹ ngươi, nhưng ông ngoại ngươi không đồng ý, vì mẹ ngươi đã được hứa gả cho con trai trưởng của Lĩnh Nam Hứa gia, cho nên ngày bọn họ thành hôn, ta đã tới cướp dâu.”
Bách Lý Đông Quân lùi lại một bước: “Nhưng hình như phụ thân không định giúp ta?”
“Ngày đó ta cướp dâu, đương nhiên thành công, ngươi có biết vì sao không?” Bách Lý Thành Phong bỗng đứng lại.
Lần đầu tiên Bách Lý Đông Quân thấy cha nói chuyện với mình như vậy, cả giọng điệu lẫn thần sắc đều lạnh lẽo tới đáng sợ. Y cúi người, không trả lời câu hỏi của cha.
“Từ con trai cả Hứa gia đến chưởng môn Hứa gia, rồi cung phụng Hứa gia, mỗi người đều bị kiếm của ta đánh bại.” Bách Lý Thành Phong ngạo nghễ nói: “Ta có thể cướp được mẹ ngươi, ngoài lý do đôi bên có tình cảm, mà còn vì, ta đủ mạnh.”