Dưới núi Mộ Vân, Diệp Khiếu Ưng cầm song đao đang đứng chờ ở đó. Miệng hắn ngậm một cọng rơm, vẻ mặt trêu tức nhìn những người trước mặt. Tất cả những người này đều mặc áo trắng, đeo đao, nhìn Diệp Khiếu Ưng ngăn dưới chân núi, sắc mặt phẫn nộ.
“Che trở cho hậu nhân của phản tặc, Diệp Khiếu Ưng, ngươi có mục đích gì?”
Diệp Khiếu Ưng mỉm cười: “Khi hậu nhân của phản tặc xông vào Thiên Khải Thành, các ngươi không xuất hiện. Bây giờ giờ lại chui ra, đúng là thú vị.”
Đám người tới bắt Diệp Đỉnh Chi có tới hơn mười, còn Diệp Khiếu Ưng chỉ có một mình, nhưng những người kia vẫn do dự không dám bước lên trước , bởi vì bọn họ đều nghe về danh tiếng của Diệp Khiếu Ưng trong quân ngũ... hay nên nói là tiếng xấu.
Trong lúc hai bên giằng co, Tiêu Nhược Phong cũng từ trên núi đi xuống, hắn nhìn những người trước mặt, khẽ nhíu mày.
Hắn biết rất rõ về nhưng võ sĩ áo trắng này, vì họ là người do hắn chiêu mộ giúp huynh trưởng, là các môn khách quan trọng nhất trong Cảnh Ngọc vương phủ hiện giờ.
“Vương gia.” Võ sĩ áo trắng cầm đầu vội vàng hành lễ.
Tiêu Nhược Phong sắc mặt âm trầm, đi lên trước, cầm Hạo Khuyết kiếm cắm xuống đất.
“Vì đại nghĩa, ta đồng ý quay lưng với hảo hữu năm xưa, ta đồng ý chia tách nhân duyên người khác, ta không ngại thế nhân sợ hãi ta!”
“Nhưng vì đại nghĩa, Diệp Đỉnh Chi không thể chết, đây là giới hạn cuối cùng của ta!”
Âm thanh vang dội, khiến thân thể đám người chấn động. Các võ sĩ áo trắng nhìn nhau, lập tức thu đao, vội vàng rút lui. Bọn họ hiểu rõ Tiêu Nhược Phong nói những lời này là cho ai nghe, cũng hiểu giờ phút này mình chỉ cần chuyển lời là được.
Diệp Khiếu Ưng tra song đao của mình vào vỏ đao trên lưng, cười nói: “Thủ lĩnh, huynh trưởng của ngươi có vẻ không vui?”
Tiêu Nhược Phong trừng mắt nhìn hắn một cái, thần sắc bất mãn: “Bây giờ ta cũng rất không vui đây.”
“Nói thật nhé, ngươi là vì đại nghĩa, nhưng ta cảm thấy huynh trưởng của ngươi và Thanh Vương, với trưởng hoàng tử là chẳng có gì khác nhau.” Diệp Khiếu Ưng vẫn mỉm cười như có như không: “Tuy rất khó nghe, nhưng vẫn phải nói cho ngươi nghe.”
Ánh mắt Tiêu Nhược Phong ảm đạm đôi chút, không nói tiếp.
“Đi, đi uống rượu.” Diệp Khiếu Ưng nhún vai, vỗ lưng Tiêu Nhược Phong: “Say một giấc, giải mọi nỗi sầu.”
Bảy ngày sau.
Trong chùa Phong Hiểu trên núi Mộ Vân bỗng có một thiếu niên cầm kiếm đi ra, cuối cùng hắn nhìn Thiên Khải Thành một cái rồi xiết chặt nắm tay.
Sau đó quay người bước đi.
“Thành thiên hạ đệ nhất, sau đó trở về.” Hắn hạ giọng nói.
Phương trượng của chùa Phong Hiểu nhìn theo bóng lưng hắn đi khỏi, thở dài niệm Phật một tiếng: “A Di Đà Phật.”
“Vong Ưu đại sư, ngài nói hắn có thể trở thành thiên hạ đệ nhất không?” Diệp Khiếu Ưng từ trong chùa đi ra, cười hỏi. Tuy trong mắt người thường thì vị phương trượng của chùa Phong Hiểu này chẳng có gì đặc biệt, nhưng ông lại cực kỳ nổi tiếng trên giang hồ, nghe nói tinh thâm Phật đạo, có thể thấy được quá khứ tương lai.
“Nhất niệm thành Phật, nhất niệm thành Ma.” Vong Ưu đại sư cúi đầu nói.
“Đại sư lại nói cao thâm quá rồi.” Diệp Khiếu Ưng gãi đầu nói: “Đọc ít sách, nghe không hiểu.”
Vong Ưu đại sư mỉm cười: “Diệp thí chủ có tuệ căn, sao lại nghe không hiểu.”
Diệp Khiếu Ưng nhếch miệng: “Ta chỉ nghĩ đợi tới lúc thành thiên hạ đệ nhất có phải tuổi tác cũng cao rồi không? Đến lúc đó Cảnh Ngọc vương phi cũng thành hoa tàn ít bướm, đến Thiên Khải Thành tìm cô ta còn ý nghĩa gì nữa?”
Càn Đông Thành.
Một chiếc xe ngựa lộng lẫy đi xuyên qua cửa thành, tới thẳng phủ Trấn Tây Hầu.
Trong hầu phủ, Trấn Tây Hầu và thế tử phi Ôn Lạc Ngọc đã ngồi trong sân chờ đợi, xe ngựa dừng lại, người đánh xe nhảy từ trên ngựa xuống: “Hầu gia, thế tử phi.”
“Đông Quân đâu?” Bách Lý Lạc Trần cau mày nói.
Người đánh xe do dự: “Đang ở trên xe ngựa. Nhưng phụng lệnh thế tử, bị khóa Thiên Long Tỏa...” Mọi người đều biết hầu gia rất yêu quý đứa cháu trai duy nhất này, cho dù là mệnh lệnh của thế tử nhưng người đánh xe vẫn lo lắng bất an.
“Mang nó xuống đi.” Bách Lý Lạc Trần trầm giọng nói.
Người đánh xe vội vàng đáp ứng, quay người kéo Bách Lý Đông Quân và Tư Không Trường Phong xuống. Hai người đều bị buộc Thiên Long Tỏa, hành động bất tiện, đi suốt mấy ngày liền, người ngợm bẩm thỉu, không khác gì tù nhân. Người đánh xe vốn tưởng Bách Lý Đông Quân thấy hầu gia sẽ bắt đầu kêu khóc như mỗi lần trước đây, nhưng lúc này Bách Lý Đông Quân thấy Bách Lý Lạc Trần lại hết sức bình thường, không kêu góc gào thét chửi bới Bách Lý Thành Phong, cũng không tức giận mắng mỏ, cho người cởi Thiên Long Tỏa.
“Đông Quân, chịu khổ rồi.” Bách Lý Lạc Trần thở dài một tiếng.
Ôn Lạc Ngọc lấy khăn tay che mặt, suýt nữa bật khóc.
“Ông nội.” Bách Lý Đông Quân bình tĩnh nói.
Bách Lý Lạc Trần phất tay: “Cởi Thiên Long Tỏa cho nó.”
Người đánh xe vội vàng đi tới mở Thiên Long Tỏa cho Bách Lý Đông Quân, tiếp đó lại mở cho Tư Không Trường Phong. So với Bách Lý Đông Quân, Tư Không Trường Phong còn bị uống Nhuyễn Cốt Tán, sau khi cởi khóa thì thân thể co quắp ngã rạp dưới đất, chỉ còn Bách Lý Đông Quân vẫn quỳ ở đó, sắc mặt lạnh nhạt.
“Lần này cha con đã hạ quyết tâm, ông nội cũng đáp ứng từ nay chuyện trong phủ Trấn Tây Hầu sẽ do cha con quản lý. Cho nên lần này con phải nghe lời cha con. Cha con nói, sẽ nhốt con hai năm. Con có bất mãn không?” Bách Lý Lạc Trần khẽ thở dài.
Bách Lý Đông Quân lắc đầu: “Đông Quân tuyệt đối không có gì bất mãn, xin nghe theo ông nội và cha xử trí. Con chỉ có một yêu cầu.”
“Con nói đi.” Bách Lý Lạc Trần gật đầu.
“Con không muốn bị nhốt trong sân sau của phủ Trấn Tây Hầu, thật ra ở Càn Đông Thành con còn một ngôi nhà, xin ông nhốt con ở đó.” Bách Lý Đông Quân cúi đầu nói.
Đương nhiên Bách Lý Lạc Trần hiểu y đang nói tới nơi nào, không hề do dự mà đáp ngay: “Được.”
“Vị bằng hữu của con, đợi sau khi thương thế của hắn lành hẳn, xin tiễn hắn rời khỏi Càn Đông Thành.” Bách Lý Đông Quân nhìn Tư Không Trường Phong dưới đất một cái.
“Ừ, được.” Bách Lý Lạc Trần đáp.
Đây là lần đầu tiên hai ông cháu nói chuyện với tâm trạng như vậy. Mười mấy năm qua Bách Lý Lạc Trần luôn hy vọng cháu mình có thể sống một cuộc sống bình thường yên ổn; nhưng cuối cùng không thể toại nguyện, cái gì nên đến thì cuối cùng vẫn đến. Rốt cuộc tiểu bá vương Càn Đông Thành không tim không phổi vẫn ra đi.
“Cám ơn ông.” Bách Lý Đông Quân đột nhiên quỳ sụp xuống đất, dập mạnh đầu một cái: “Lần này đã gây thêm phiền phức cho ông nội rồi.”
Bách Lý Lạc Trần đi tới đỡ Bách Lý Đông Quân dậy, vỗ vai y: “Có gì phiền phức cơ chứ? Ta nghe mọi chuyện rồi, con làm vậy tuy không phải là đúng nhưng cũng không có gì sai. Cho dù sai, ông nội vẫn gánh được. Ta không phải loại ngu ngốc như Diệp Vũ, ai mà động tới người nhà ta, ta giết cả nhà hắn, cho dù là hoàng đế cũng thế!”
Rốt cuộc Bách Lý Đông Quân cũng không nhịn nổi nữa, nước mắt tràn mi: “Ông nội.”
“Trở về bình an rồi thì nghe lời cha con đi, cha con cũng chỉ mong con có thể trưởng thành. Con đừng trách cha con.” Ôn Lạc Ngọc đi tới ôm lấy con trai mình.