Lời nói của Nam Cung Xuân Thủy như đang đùa cợt, Tư Không Trường Phong cũng không coi là thật, chỉ hậm hực lắc đầu: “Nào dám làm phiền tiên sinh vì chuyện nhỏ nhặt này.”
“Cành liễu xanh tươi, nhi nữ tình trường, đây là đại sự đấy. Nhưng đúng là không phải chuyện của ngươi.” Nam Cung Xuân Thủy mỉm cười nói: “Tiếp theo định đi đâu?”
“Muốn đi lại trong giang hồ, rèn luyện thương pháp của mình, tới lúc thành công thì về Càn Đông Thành, dẫn Bách Lý Đông Quân đi.” Tư Không Trường Phong trả lời.
Nam Cung Xuân Thủy gật nhẹ đầu: “Có chí hướng đấy, nhưng rèn luyện thương pháp, lấy gì rèn luyện thương pháp? Cái bộ Truy Khư Thương đánh tới đánh lui chỉ có tám thức của ngươi à?”
“Nhưng ta chỉ biết Truy Khư Thương.” Tư Không Trường Phong bất đắc dĩ đáp.
“Ngốc, ngươi chỉ biết Truy Khư thương nhưng ngươi có sư phụ lợi hại nhất thế gian!” Nam Cung Xuân Thủy vẻ mặt như chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
“Sư phụ biết mấy thức còn lại của Truy Khư Thương à?” Tư Không Trường Phong vui vẻ nói.
Nam Cung Xuân Thủy sửng sốt, sau đó không nhịn được mắng: “Sao ngươi cứ nhắc đi nhắc lại cái Truy Khư Thương này thế? Ngươi đã lạy thiên hạ đệ nhất làm sư phụ, sao không nghĩ tới những thương pháp lợi hại hơn? Ví dụ như...”
“Kinh Long Biến!”
Tư Không Trường Phong kinh hãi: “Kinh Long Biến!”
“Thương lên!” Nam Cung Xuân Thủy giơ nhẹ tay, trường thương bên hông Tư Không Trường Phong đã lượn vòng tới tay hắn. Nam Cung Xuân Thủy chỉ thương lên trời.
Do trong vòng trăm trượng, cuồng phong nổi lên.
Lá cây xào xạc, dưới đất cát bay đá chạy.
Tiên sinh đúng là tiên sinh, vừa cầm thương là có uy thế cỡ này.
“Đến đây!” Nam Cung Xuân Thủy vung mạnh trường thương, gió lớn xung quanh đều tụ tập trên mũi thương, hắn đột nhiên vung lên.
Gió tan.
Đất rung.
Nam Cung Xuân Thủy cầm thương lao qua cơn bão cát, trường thương trong tay như con du long, chỉ thấy chim chóc trong phạm vi trăm trượng nháo nhác bỏ chạy, trên bầu trời dường như cả áng mây cũng biến sắc!
Đây mới là thương pháp tuyệt thế.
Khiến vạn vận kinh hãi, khiến thiên địa chấn động.
Nên mới gọi là Kinh Long Biến.
Cũng là một trong những thương pháp lợi hại nhất mà giang hồ đồn đại.
Nghe nói Lý tiên sinh đao kiếm song tuyệt, tinh thông Song Thủ Đao Kiếm Thuật, hóa ra thương pháp cũng thần kỳ như vậy!
“Kinh Long Biến!” Nam Cung Xuân Thủy cao giọng cười dài, đột nhiên tung người nhảy lên, cả người lẫn thương hóa thành con giao long màu bạc bay lượn trên không trung.
Tư Không Trường Phong trợn mắt há hốc mồm.
Con giao long màu bạc ngửa đầu lên trời gầm lên một tiếng, đột nhiên lao về phía Tư Không Trường Phong. Tư Không Trường Phong biết là Nam Cung Xuân Thủy biến thành, mặt không đổi sắc, không lùi một bước.
Giao long đột nhiên dừng lại chỉ cách Tư Không Trường Phong một tấc, lại đột ngột hóa thành Nam Cung Xuân Thủy. Nam Cung Xuân Thủy giậm trường thương trong tay xuống, cắm vào mặt đất, đứng dậy, phủi bụi đất; “Thấy rõ chưa?”
“Tất cả ba mươi ba thức, trừ chiêu cuối cùng hóa rồng, còn lại đều thấy rõ.” Tư Không Trường Phong nuốt nước miếng một cái.
“Chiêu cuối cùng là ảo thuật, không phải thương pháp. Thấy được mới lạ.” Nam Cung Xuân Thủy đắc ý nhíu mày: “Nhưng thấy được không có nghĩa là học được, không thì đánh một trận là học được thương pháp của người khác. Ta phải theo thê tử ngao du thiên hạ, không có thời gian dạy võ cho ngươi. Nhưng với thiên phú của ngươi, vốn không cần phải dạy. Cầm lấy quyển thương phổ này đi.” Nam Cung Xuân Thủy lấy từ trong lòng ra một quyển sách cổ, ném cho Tư Không Trường Phong.
Tư Không Trường Phong nhận lấy, vội vàng hành lễ: “Đa tạ sư phụ!”
“Ngươi là người may mắn nhất trong số những đồ đệ của ta.” Nam Cung Xuân Thủy đột nhiên nói.
Tư Không Trường Phong không hiểu: “Sao sư phụ lại nói vậy?”
“Kiếm pháp của ta là thiên hạ đệ nhất, đao pháp thiên hạ đệ nhất, quyền pháp thiên hạ đệ nhất, chưởng pháp thiên hạ đệ nhất, nhưng thương pháp thì chỉ biết qua loa. Bách Lý Đông Quân, Tiêu Nhược Phong có dùng đao dùng kiếm có tốt hơn nữa, chẳng lẽ lại vượt qua ta được? Nhưng ngươi thì khác, sau này ngươi thành Thương Tiên, cũng là Thương Tiên độc nhất vô nhị trong thiên hạ.” Nam Cung Xuân Thủy vỗ vai hắn: “Ngươi nói xem ngươi có may mắn không?”
Tư Không Trường Phong cười khổ: “Sư phụ coi trọng ta quá.”
“Không phải ta coi trọng ngươi, Bách Lý Đông Quân xuất thân danh môn, Tiêu Nhược Phong sinh ra trong hoàng tộc, Diệp Đỉnh Chi là hậu nhân của tướng quân; nhưng ngươi chỉ là một lãng khách, coi trời đất là thầy, nhưng vẫn có thể sóng vai với họ. Ngươi nói xem mình có ghê gớm không?” Nam Cung Xuân Thủy xoay người phất tay: “Đừng để ta thất vọng, lần sau gặp lại, phải dẫn Bách Lý Đông Quân đi cùng đấy.”
“Đương nhiên rồi!” Tư Không Trường Phong rút thanh trường thương dưới đất lên, ánh mắt kiên nghị.
Nam Cung Xuân Thủy xuống núi, nơi đó có một chiếc xe ngựa đang đỗ chờ hắn. Lạc Thủy mặc áo đỏ nhìn về phía xa, ngây ngẩn xuất thần.
“Nhìn gì vậy?” Nam Cung Xuân Thủy nói nhỏ.
“Các đệ tử của chàng đã như vậy rồi, chàng vẫn còn tâm tư du sơn ngoạn thủy hay sao?” Lạc Thủy hỏi.
“Như vậy chẳng tốt sao?” Nam Cung Xuân Thủy mỉm cười: “Có tận hai năm không bị quấy rầy, tĩnh tâm luyện võ, trong lòng đều có một mục tiêu kiên định. Đợi hai năm sau sẽ là lúc cưỡi mây hóa rồng.”
“Tự tin đến vậy à?”
“Dù sao cũng là đồ đệ của ta mà!”
Ngoài Thiên Khải Thành, núi Mộ Vân, chùa Phong Hiểu.
Tiểu sa di cõng một cái túi nhỏ, sắc mặt tức giận: “Sư phụ, con không chịu nổi nữa!”
“Một cái túi nhỏ như vậy thôi mà con cũng không chịu nổi à?” Lão hòa thượng thở dài.
“Sư phụ muốn con cõng bọc hành lý này đi tới mấy trăm dặm sau đó mới không chịu nổi à!” Tiểu sa di phàn nàn.
“Chúng ta là người xuất gia, chẳng lẽ lại sợ chút khổ cực ấy?” Lão hòa thượng hỏi.
“Người xuất gia chúng ta không được ăn cái này, không được ăn cái kia, sao lại phải chịu khổ?” Tiểu sa di còn nhỏ tuổi nhưng nói năng rất lưu loát.
“Vô Thiền, con nghĩ mình nói nhiều như vậy thì sư phụ không đi à?” Lão hòa thượng hỏi ngược lại.
Tiểu sa di quay đầu sang chỗ khác: “Tính tình sư phụ còn bướng bỉnh hơn con trâu đen dưới núi, nói đi là chắc chắn sẽ đi.”
Thế thì con còn nói làm gì?” Lão hòa thượng cười nói.
“Nói thôi cũng không được à?” Tiểu sa di đi xuống núi.
“Vô Thiền à, thật ra Hàn Sơn tự rất tốt, phong cảnh mỹ lệ, địa linh nhân kiệt. Mà núi lại không cao, không như Phong Hiểu tự chỉ lên núi xuống núi cũng mất một canh giờ. Hơn nữa nó gần thành trì, con biết Cô Tô thành dưới Hàn Sơn tự rồi đó, tuy không lớn bằng Thiên Khải Thành, nhưng thú vị hơn Thiên Khải Thành nhiều. Ngày xuân trên đường có bán hoa, đấu tôm, nhảy ván, gánh xiếc linh tinh, cái gì con thích cũng có. Mà đến đó còn có mứt quả ngon lắm, đợi lúc nào đến sư phụ sẽ mua cho con hai xâu, một xâu để ăn, một xâu để ngắm. Con thấy sao?” Lão hòa thượng từ từ dụ dỗ.
Tiểu sa di ra vẻ không nghe, chỉ tiếp tục đi tới, nhưng bước chân lại như nổi gió, càng lúc càng nhanh.
Lão hòa thượng thở dài, nhìn về phía xa.
Thật ra từng này tuổi rồi, ko ai mà muốn đi xa như vậy. Nhưng năm đó thấy người trẻ tuổi kia, chỉ cảm thấy rất đáng tiếc.
Người trẻ tuổi tài hoa, vốn mang đầy chính khí, nhưng lại lại dính một chút ma khí.
Không tốt, không tốt.