Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân Phong (Đã Dịch Full)

Chương 215 - Chương 215. Xây Nhà Ở Lại

Chương 215. Xây nhà ở lại

Sáng sớm.

Vẫn là Diệp Đỉnh Chi đi đằng trước, Vong Ưu lão hòa thượng và tiểu sa di đi theo phía sau. Bọn họ đã đi như vậy mười mấy ngày.

Rốt cuộc tiểu sa di cũng hỏi nghi hoặc trong lòng mình: “Sư phụ ơi sư phụ, là bọn mình dẫn huynh ấy tới Hàn Sơn tự mà, sao lại là chúng ta đi theo huynh ấy?”

“Ta từng tới Cô Tô thành rồi, tuy nhiên chưa từng thấy Hàn Sơn tự.” Diệp Đỉnh Chi đột nhiên quay đầu lại nhìn tiểu sa di.

Tiểu sa di lập tức chạy ra sau sư phụ.

Ngày đó trong trấn nhỏ, sau khi nhận được xâu kẹo hồ lô, tiểu sa di đã coi Diệp Đỉnh Chi như đại ca, nhưng Diệp Đỉnh Chi lại như quan tâm, dọc đường vẫn lạnh như băng. Lòng nhiệt tình của tiểu sa di bị tưới nước lạnh, vài ngày sau đành rút lui.

“Sư phụ, sao Diệp đại ca hung hăng vậy?” Tiểu sa di hạ giọng hỏi.

Vong Ưu thiền sư mỉm cười, xoa cái đầu trọc của tiểu sa di: “Đây không phải bản tính của hắn. Ta thấy hắn đang hạ quyết tâm, hai năm này sẽ không thân thiết với ai, vì sau này hắn có chuyện cần làm, rất có thể sẽ khó khăn bằng trời, hắn không muốn gây họa cho người bên cạnh.”

Tiểu sa di à một tiếng cái hiểu cái không.

Bước chân của Diệp Đỉnh Chi bỗng chậm lại, đợi Vong Ưu đại sư tới mới trầm giọng hỏi: “Đại sư, ngài ở Phong Hiểu tự, nhìn xuống Thiên Khải Thành. Ta muốn hỏi ngài một số chuyện, chẳng hay ngài có biết không?”

“Thí chủ định hỏi đồng bọn của thí chủ bây giờ đang ở đâu?” Vong Ưu đại sư hỏi.

“Vâng.” Diệp Đỉnh Chi gật đầu nói: “Ngày đó ta định hỏi Lang Gia Vương, nhưng trong lòng vẫn không kiềm nổi cơn tức giận. Nhưng dọc con đường này, ta tìm hiểu khắp nơi, phát hiện chuyện ở Thiên Khải Thành không hề đồn ra ngoài... cứ như, chưa bao giờ xảy ra chuyện gì.”

“Mấy vị bằng hữu của thí chủ, Lạc Thanh Dương bị Ảnh tông mang đi, chắc là tống giam, nhưng hắn là đệ tử đắc ý nhất của tông chủ Ảnh tông, cũng là hộ vệ mà hoàng đế bệ hạ lựa chọn. Sau khi sóng gió qua đi, tông chủ Ảnh tông sẽ thả hắn ra, nhưng chắc cũng lập ước định gì đó với hắn. Bách Lý Đông Quân bị Bách Lý Thành Phong mang đi, giờ đang bị cấm túc trong Càn Đông Thành. Tư Không Trường Phong cũng đi cùng, nhưng mấy ngày trước đã rời khỏi Càn Đông Thành, giờ đang rèn luyện khắp bốn phía. Mấy vị gia nô của sư phụ ngươi sau khi bị Diệp Khiếu Ưng đánh lui đã ẩn nấp, bây giờ còn đang ở Thiên Khải Thành.” Dường như Vong Ưu đại sư hiểu rõ hành tung mỗi người như lòng bàn tay.

Diệp Đỉnh Chi nheo mắt lại: “Ta tưởng đại sư cùng lắm chỉ biết kết cục của bọn họ trong Thiên Khải Thành, không ngờ lại hiểu rõ tung tích của họ như vậy?”

Vong Ưu đại sư chỉ chim sẻ trên cây, mỉm cười: “Là chim chóc nói với ta.”

Khóe miệng Diệp Đỉnh Chi cong lên, hắn không tin.

Vong Ưu đại sư nhún vai, nhếch miệng với tiểu sa di.

Tiểu sa di đuổi theo: “Thật đấy, thật đấy. Sư phụ đệ có thể nói chuyện với chim chóc. Không đúng không đúng, không chỉ chim chóc, chim chóc muông thú, cá trùng hoa cỏ, sư phụ còn có thể ngồi đó nói chuyện với bọn chúng cả buổi trưa cơ.”

“Đó là sư phụ lừa ngươi đấy.” Diệp Đỉnh Chi không thèm để ý.

“Sư phụ huynh mới lừa huynh ấy! Ngoài những lần nói sẽ mua mứt quả cho đệ là sư phụ lừa gạt, ngoài ra lúc nào cũng nghiêm túc cả.” Tiểu sa di chạy quanh Diệp Đỉnh Chi: “Đệ nói thật đấy! Sư phụ biểu diễn cho huynh ấy xem đi!”

Vong Ưu đại sư vẫn mỉm cười, không nói một lời.

Diệp Đỉnh Chi đột nhiên nghĩ tới, nếu bọn họ gây ra động tĩnh lớn như vậy ở Thiên Khải Thành mà vẫn bị ép xuống hoàn toàn, như vậy... có phải Dịch Văn Quân cũng không biết chuyện này không? Không biết mình đã tới? Không biết mình thậm chí đã đến Cảnh Ngọc vương phủ?

Nụ cười vốn đang hiện lên trên mặt hắn lập tức biến mất. Tiểu sa di vẫn đang luyên thuyên, hắn xách cổ áo tiểu sa di, ném ra đằng sau.

“Im lặng cho ta!”

Tiểu sa di lại trốn sau lưng Vong Ưu đại sư: “Sư phụ, huynh ấy lại bắt đầu rồi.”

Ánh mắt Vong Ưu đại sư toát lên vẻ lo lắng. Ông vuốt phật châu, hạ giọng nói: “Nhất niệm thành ma.”

“Sư phụ sư phụ, còn bao lâu nữa thì chúng ta mới tới nơi?” Tiểu sa di thấy sư phụ lại nói gì đó khó hiểu, lập tức ngắt lời: “Con mệt rồi.”

“Mệt cái gì mà mệt, con đi mấy canh giờ là ngủ một giấc. Ta thấy con có mệt gì đâu.” Vong Ưu đại sư vỗ cái đầu trọc của tiểu sa di: “Chắc đêm nay là đến.”

Tiểu sa di giật mình: “Nhanh vậy à?”

“Sư phụ con luyện Thần Túc Thông, lúc trẻ đi một ngày ngàn dặm cũng không thành vấn đề.” Vong Ưu đại sư nhìn thoáng qua Diệp Đỉnh Chi. “Khinh công của Diệp thí chủ là cao thủ đệ nhất Nam Quyết, Vũ Sinh Ma chỉ dạy, chỉ cần hắn muốn, hắn đã tới Cô Tô thành từ lâu rồi.”

“Còn con thì sao? Có phải con cũng rất lợi hại không?” Tiểu sa di hưng phấn chạy một vòng: “Con đuổi kịp tốc độ của hai người!”

“Con quên lúc con ngủ rồi à? Lúc đó sư phụ vận Thần Túc Thông, Diệp thí chủ cũng dùng khinh công. Còn bây giờ thì sao? Là đang tản bộ thôi.” Vong Ưu đại sư chậm rãi giơ chân.

“Thế lúc con ngủ là sư phụ cõng con à?” Tiểu sa di tò mò hỏi.

Vong Ưu đại sư chỉ Diệp Đỉnh Chi đang nhíu mày ở phía trước; “Là Diệp thí chủ.”

“Diệp đại ca!” Tiểu sa di lập tức lao tới, chạy vòng vòng quanh Diệp Đỉnh Chi.

“Tránh ra.” Diệp Đỉnh Chi bực bội mắng.

“Diệp đại ca nói năng chua ngoa nhưng trong lòng như đậu hũ, ha ha ha.” Tiểu sa di vui vẻ chạy về phía trước.

Diệp Đỉnh Chi quay đầu lại, bất đắc dĩ nhìn Vong Ưu đại sư: “Sao nó lại vui vẻ như vậy?”

Vong Ưu đại sư mỉm cười: “Vì trong lòng nó không lo lắng.”

Mặt trời lặn, rốt cuộc tiểu sa di cũng nằm rạp sau lưng Diệp Đỉnh Chi ngủ thiếp đi. Cuối cùng bọn họ cũng đi tới trước cửa Hàn Sơn tự, một tăng nhân trung niên dẫn theo vài hòa thượng trẻ tuổi trong chùa, đang cung kính chờ bọn họ ở cổng.

Vong Ưu đại sư là thiền sư Phật đạo nổi tiếng thiên hạ, còn Hàn Sơn tự chỉ là một ngôi chùa nhỏ có không tới mười người bên ngoài Cô Tô thành. Có thể hầu hạ vị đại sư trụ trì như vậy, đương nhiên bọn họ không dám lạnh nhạt.

Diệp Đỉnh Chi đặt tiểu sa di trên lưng xuống, tăng nhân trung niên lập tức tới đỡ, đồng thời dẫn bọn họ vào trong. Nhưng Diệp Đỉnh Chi phất tay: “Ta tới Cô Tô thành tìm quán trọ.”

Vong Ưu đại sư khẽ nhíu mày: “Chẳng lẽ Diệp thí chủ định ở trong quán trọ suốt hai năm tới?”

Diệp Đỉnh Chi nhìn về phía xa, hình như có một mảnh ruộng. Hắn chỉ về phía đó hỏi: “Chỗ ruộng kia của ai?”

Tăng nhân trung niên lập tức trả lời: “Đều là của Hàn Sơn tự.”

“Ta ở trong mảnh ruộng ấy, xây nhà ở lại.” Diệp Đỉnh Chi nhìn Vong Ưu đại sư: “Như vậy chắc đại sư thỏa mãn rồi chứ?”

Vong Ưu đại sư cười khổ: “Sao phải phiền toái như vậy?”

“Ta nợ người khác quá nhiều nhưng không có gì trả; không muốn nợ tiếp.”

 

Bình Luận (0)
Comment