Cô Tô thành, tiểu sa di đi theo Vong Ưu đại sư, hưng phấn chạy loanh quanh con đường ồn ào náo nhiệt.
Vong Ưu đại sư từng nói với hắn, tuy Cô Tô thành xa hoa không kém gì Thiên Khải Thành, tuy câu nói này hơi khoa trương, nhưng theo tiểu sa di thấy, Cô Tô thành này còn hay hơn Thiên Khải Thành.
Phồn hoa ở chỗ có nhiều sòng bạc không, có nhiều nhạc phường không, có nhiều cửa hàng không.
Nhưng theo tiểu sa di Vô Thiền thấy, lại là có nhiều chỗ bán hoa đấu tôm đấu dế không, ven đường có nhiều mứt quả không, du thuyền trên hồ có nhiều không. Mà những thứ này, Cô Tô thành có rất nhiều.
So với Thiên Khải Thành rộng lớn trang nghiêm, Cô Tô thành chợ búa hơn nhiều, cũng dịu dàng hơn nhiều, rõ ràng nhất là trên nhưng gian phòng hai bên đường, những cô nương với hương thơm nức mũi đang vẫy khăn lụa, dáng vẻ cực kỳ dịu dàng.
Vong Ưu đại sư vội vàng kéo Vô Thiền lại, hạ giọng niệm Phật: “A Di Đà Phật, A Di Đà Phật.”
“Sao Diệp đại ca không đi cùng chúng ta?” Vô Thiền phàn nàn.
“Con nhận người ta làm đại ca nhưng người ta đâu có nhận con làm tiểu đệ. Thế mà gọi đại ca mãi thành quen rồi.” Vong Ưu đại sư cười nói.
Vô Thiền chỉ mứt quả nói: “Thế thì sư phụ mua cho con một xâu mứt quả, rồi mua cho Diệp đại ca một xâu, con mang về cho huynh ấy.”
“Người ta có muốn ăn đâu.” Vong Ưu đại sư trả lời.
“Vẫn phải có lòng chứ.” Vô Thiền đi tới nói với người bán hàng rong: “Cho ta hai xâu mứt quả.”
Người bán hàng rong nhìn cậu bé, hỏi: “Có phải là tiểu sư phụ trong Hàn Sơn tự bên ngoài Cô Tô thành không?”
Vô Thiền gật đầu nói: “Đúng rồi, đúng rồi.”
“Nhưng ta chưa gặp tiểu sư phụ bao giờ.” Người bán hàng rong nghi ngờ.
“Ta và sư phụ ta mới tới.” Vô Thiền nhìn đống mứt quả, liếm môi.
Vong Ưu đại sư đi tới, lấy từ trong lòng ra hai tiền đồng, bọn họ vốn là người xuất gia, đồ ăn là nhờ hóa duyên, nhưng mứt quả không phải đồ ăn thừa. Vong Ưu đại sư vẻ mặt đau lòng đưa tới: “Cho nó hai xâu đi.”
Người bán hàng rong nhìn qua Vong Ưu đại sư, nghĩ thầm quả nhiên là đại sư Phật gia mà mọi người đồn đại, dáng vẻ khí chất đều toát lên phong thái Phật gia, chỉ tiếc là thần sắc lúc đưa hai tiền đồng có vẻ khá mất mặt.
Trên đường về Hàn Sơn tự, Vô Thiền đã ăn sạch mứt quả, vung vẩy một xâu khác, tới tìm Diệp Đỉnh Chi đang dựng nhà tranh trong ruộng.
“Diệp đại ca, Diệp đại ca, cho huynh một xiên mứt quả của Cô Tô thành này.” Vô Thiền hưng phấn hô.
Diệp Đỉnh Chi không buồn quay đầu lại: “Ta không thích ăn,
Vô Thiền cẩn thận từng chút một nói: “Thế... ta ăn nhé?”
“Ăn đi.” Diệp Đỉnh Chi xua tay.
Vô Thiền cười ha hả cầm mứt quả chạy đi. Vong Ưu đại sư niệm Phật một tiếng, đi tới bên cạnh Diệp Đỉnh Chi: “Diệp thí chủ.”
“Đại sư.” Diệp Đỉnh Chi xoay người, trang trọng đáp lời.
“Mấy ngày nay đã khá hơn chưa?” Vong Ưu hỏi.
“Không có gì đáng ngại.” Diệp Đỉnh Chi trả lời.
Vong Ưu đại sư nhíu mày suy nghĩ: “Không có gì đáng ngại tức là vẫn có gì đó. Nếu ta không đoán sai, mấy ngày nay không tới giờ ngọ ba khắc, huyệt Thái Âm, Thái Hư của thí chủ sẽ đau ê ẩm, như có kim châm. Cho dù dừng chân khí thư giãn cũng không có hiệu quả gì. lão nạp nói không sai chứ?”
Diệp Đỉnh Chi hơi ngạc nhiên: “Chuyện này mà đại sư cũng biết à?”
“Dù sao ta cũng không thể bầu bạn bên cạnh Diệp thí chủ suốt được, ta có một môn kiếm pháp Phật gia, không phải võ công cao thâm gì, nhưng có lực lượng Kim Cương của Phật môn, luyện tập lâu ngày có thể giúp Diệp thí chủ tu bổ tâm cảnh.” Vong Ưu đại sư rút Huyền Phong kiếm dưới đất lên: “Kiếm của Kiếm Tiên Vũ Sinh Ma, quả nhiên bất phàm.”
Diệp Đỉnh Chi hỏi: “Chẳng phải Vong Ưu đại sư nói mình không biết võ công à?”
“Đúng là lão nạp không biết.” Vong Ưu đại sư nhẹ nhàng vung trường kiếm, ném sang bên cạnh: “Vô Thiền.”
Vô Thiền cho mứt quả vào miệng nhai, ném cái xiên đi, chạy tới đón lấy thanh kiếm quá dài so với thân thể mình, bước chân lung lay, miệng nói hàm hồ: “Có phải Đại Lực Kim Cương kiếm không?”
“Không thì thế nào?” Vong Ưu đại sư cười nói: “Ăn hai xâu mứt quả rồi, nên bỏ công bỏ sức ra thôi.”
“Thế thì các ngươi nhìn đây.” Vô Thiền giơ trường kiếm, rất nghiêm túc vung lên. Đương nhiên kiếm pháp của hắn rất non nớt so với Diệp Đỉnh Chi, nhưng Diệp Đỉnh Chi quan sát kỹ bộ kiếm pháp này, chỉ cảm thấy mình còn chưa luyện mà toàn thân đã thoải mái hơn mấy ngày trước nhiều, như có một khí tức thuần dương chảy trong thân thể. Hắn biết Vong Ưu đại sư không nói dối, chỉ nhìn mà đã có công hiệu như vậy, nếu luyện tập thì những vấn đề quấy nhiễu bản thân cũng được giải quyết dễ dàng.
“Đã xem kỹ chưa?” Vô Thiền thu kiếm vẻ mặt đắc ý.
“Cái thứ kiếm pháp của ngươi mà đòi khoe khoang trước mặt Diệp thí chủ?” Vong Ưu đại sư lấy kiếm trên tay cậu, đưa cho Diệp Đỉnh Chi: “Mỗi sáng mỗi tối luyện một lần.”
Vô Thiền nghi hoặc: “Kiếm pháp của Diệp thí chủ rất cao à?”
Diệp Đỉnh Chi nhận Huyền Phong kiếm, nhìn qua Vô Thiền: “Ngươi muốn xem không?”
Vô Thiền nhặt một cái lá dưới đất lên: “Đệ ném lên trời, huynh có thể đánh mỗi kiếm đều trúng cái lá đang bay không?”
“Ngươi có thể thử xem.” Diệp Đỉnh Chi quay người lại.
“Bắt đầu nào!” Vô Thiền nhảy lên, ném hết lá cây lên trời.
‘Keng’ một tiếng, Huyền Phong kiếm rời vỏ, Vô Thiền ngẩng đầu lên, đã không còn chiếc lá nào, Hắn cúi đầu, rõ ràng Huyền Phong kiếm vẫn ở trong vỏ.
Diệp Đỉnh Chi cúi đầu tiếp tục chặt gỗ.
Trên đường về Hàn Sơn tự, Vô Thiền không nhịn được nói: “Sư phụ sư phụ, Diệp đại ca không chỉ có võ công cao cường mà còn biết ảo thuật nữa à? Còn có thể khiến đống lá kia biến mất.”
“Đó không phải là ảo thuật mà là kiếm khí, kiếm khí của Diệp thí chủ quá mạnh, đánh đống lá đó thành tro tàn.” Vong Ưu đại sư giải thích.
“Thế sau này con có thể có kiếm khí mạnh như vậy không?” Vô Thiền hỏi.
“Con có thể dừng quyền, quyền phong của con cũng có thể làm được như vậy.” Vong Ưu đại sư nói.
Vô Thiền đột nhiên dừng lại, vung quyền về phía gốc cây lớn ven đường.
Kim Cương Phục Ma thần thông.
Lá cây vang lên xào xạc.
Vong Ưu đại sư xoa đầu cậu nhóc đang ủ rũ, tiếp tục đi về phía trước: “Bây giờ còn sớm lắm.”
Hai người đi được hơn mười bước, hàng loạt lá cây rơi xuống đất.
Một đôi giày thêu của nữ giới giẫm lên những chiếc lá, nhìn theo hướng ngược chiều với hai sư đồ.
Diệp Đỉnh Chi lau mồ hôi trên trán, ném búa và cọc gõ sang một bên. Xây nhà đúng là tốn sức, còn mệt hơn cả giao chiến với cao thủ Thiên Cảnh. Hắn cầm Huyền Phong kiếm, nhớ tới bộ Đại Lực Kim Cương kiếm, dựa theo đó đánh một lượt.
Sau khi đánh xong, một tiếng cười nhạo vang lên.
“Kiếm pháp thật vụng về.” Là một giọng nữ.
Diệp Đỉnh Chi lập tức thu kiếm, cảnh giác quay người lại.
Một cô gái áo tím đang đứng ở đó, đội một cái nón che, lụa tím rủ xuống, không thấy được diện mạo thật.
“Ngươi là ai?”
“Ta tên Nguyệt Khanh.”