“Phù, rốt cuộc cũng giải quyết.” Diệp Đỉnh Chi lau mồ hôi trên trán, nhìn căn nhà cỏ vừa dựng xong, nở nụ cười hiếm thấy trong một năm qua.
Tiểu hòa thượng Vô Thiền đang ngồi bên cạnh cọc gỗ ăn mứt quả: “Diệp đại ca nghe đệ nói này, bỏ nhiều công sức như vậy làm gì? Cứ đến ở trong Hàn Sơn tự chẳng hơn à? Sư phụ nói, gian thiền phòng phía đông lưu lại cho huynh, huynh có thể lén lút uống rượu nhưng không được ăn thịt, sư phụ coi như không thấy.”
Hai người bên nhau đã hơn một năm, Vô Thiền cũng coi như hiểu rõ tính cách của vị đại ca này như lòng bàn tay, tuy sắc mặt luôn lạnh lùng nhưng thật ra dễ nói chuyện hơn bất cứ ai, có làm gì cũng không tức giận, chỉ có điều đôi lúc luyện công quá đà lại hủy cả nhà đi.
“Ta ở đây là được rồi.” Diệp Đỉnh Chi nhanh chóng ngưng cười, lạnh lùng nói.
“Ài, ở một mình cô đơn lắm.” Vô Thiền thở dài.
Diệp Đỉnh Chi liếc mắt nhìn cậu: “Thế còn hơn ở cùng với một đám hòa thượng.”
“Đệ hiểu rồi. Diệp đa ca, có phải mỗi tối huynh lén lút dẫn cô nương nào về đây không? Thế thì đúng thôi, vào trong chùa thì không tiện, không được dẫn cô nương vào.” Vô Thiền vỗ đầu.
Diệp Đỉnh Chi thản nhiên nói: “Thế mà ngươi cũng đoán được.” Sau khi nói xong hắn quay đầu lại, nhìn chiếc xe ngựa đột nhiên đỗ tại đó, chạm nhẹ tay lên chuôi kiếm, nhưng thấy người cầm roi ngựa là lại buông ra.
Vô Thiền liếm mứt quả: “Diệp đại ca có khách tới à?”
Diệp Đỉnh Chi khẽ nhíu mày: “Sao các ngươi lại tới đây.”
Người cầm roi ngựa chính là nhạc công đứng đầu bốn gia nô của mình hiện giờ, Tân Nguyệt Hàn. Trước đó bọn họ phụng lệnh của hắn, lẻn vào Thiên Khải Thành, sau đó trong trận chiến cướp dâu bị Diệp Khiếu Ưng dẫn người ngăn cản, tiếp đó thì mất liên lạc.
Tân Nguyệt Hàn mỉm cười; “Hôm đó công tử xông vào Thiên Khải Thành, bốn người chúng ta võ công không đủ, không giúp được gì, sao đó vẫn ở lại trong Thiên Khải Thành. Còn mấy hôm trước, chúng ta được quý nhân giúp đỡ.” Hắn nhảy xuống xe ngựa, nhẹ nhàng vén tấm màn che, thế là một cô gái từ trong xe ngựa bước ra.
Diệp Đỉnh Chi vẫn nhớ rất rõ cảnh tượng bọn họ gặp nhau lần đầu.
Lúc đó hắn bị người ta đánh rơi từ trên tường xuống, nằm dưới đất chờ chết, lại thấy nàng đứng trước mặt mình.
Ngày đó nàng mặc một chiếc váy lụa màu trắng, da trắng nõn nà như tuyết. Không biết có phải hắn bị thương nên hoa mắt không, hay là màu da của nàng trắng quá sáng quá, lần đầu tiên gặp nhau đã cảm thấy trên người cô gái này như bao phủ một quầng hào quang màu trắng.
Sau đó mới chậm rãi thấy rõ, nhưng càng lúc càng kinh ngạc.
Trong mười mấy năm trước đây, hắn đã từng tới rất nhiều nơi, thấy cả vương phi công chúa, gặp được hiệp nữ giang hồ, cũng gặp tài nữ tuyệt thế tinh thông thi từ, gặp hoa khôi nổi danh thiên hạ, nhưng đều không sánh nổi khoảnh khắc đó, được thấy nàng.
Mặt trăng treo trên trời, sao lại xuống nhân gian, hóa thành hình người vậy?
Nhưng lần này gặp lại, tiên nữ với dung nhan tuyệt thế không nở nụ cười dịu dàng như ngày trước, chỉ khẽ cau mày, giọng điệu bất mãn: “Ngươi dẫn bao nhiêu cô nương về gian nhà tranh này rồi?”
Diệp Đỉnh Chi vẫn chìm trong nỗi kinh ngạc được gặp mặt, tới tận lúc Dịch Văn Quân hỏi câu này mới khôi phục kinh ngạc. Ban đầu hắn kinh ngạc, mình có dẫn cô nương nào về đâu? Sau đó mới nhận ra, mấy lời Vô Thiền vừa nói bị Dịch Văn Quân nghe được.
Nhưng Vô Thiền vẫn liếm mứt quả, dáng vẻ không liên quan tới mình, chỉ ngơ ngác nhìn Dịch Văn Quân, cảm thán: “Hóa ra nữ nhân dưới núi xinh đẹp như vậy...”
“Ai bảo ngươi nói bậy!” Diệp Đỉnh Chi xách cổ áo Vô Thiền, gõ bôm bốp lên cái đầu trọc: “Tiểu hòa thượng miệng bôi mỡ, ăn nói linh tinh, phá hỏng danh dự ta, bôi xấu thanh danh ta! Hôm nay ta sẽ thay sư phụ ngươi cho ngươi một bài học!”
Vô Thiền vội vàng giơ tay che đầu: “Đệ sai rồi, đệ sai rồi, sau này đệ sẽ không nói linh tinh nữa!’
Diệp Đỉnh Chi buông cổ áo, ném Vô Thiền xuống đất, giơ chân đá văng đi rồi gãi đầu với Dịch Văn Quân: “Ta thật sự không làm vậy mà. Ta ở đây chỉ ngày ngày luyện kiếm, dựng nhà, nhớ nàng.”
Dịch Văn Quân che miệng mỉm cười, cuối cùng hai hàng mi cũng giãn ra.
Diệp Đỉnh Chi lại nôn nóng: “Ngày nàng phải thành hôn, ta cũng không quên ước định của chúng ta. Sư huynh của nàng cũng đi cùng ta, chúng ta đã giết tới trước vương phủ, cuối cùng ta đã vào được vương phủ, nhưng võ công của Lang Gia Vương quá cao, ta không đánh được hắn. Cho nên gần đây ta luôn cố gắng tập võ, đợi ngày nào ta đánh thắng được hắn, chắc chắn ta sẽ trở về tìm nàng.”
Dịch Văn Quân lắc đầu: “Chờ tới lúc đó, có phải ta cũng già rồi không?”
“Nàng sẽ không già?” Diệp Đỉnh Chi lắc đầu.
“Sẽ không già? Thế chẳng phải ta là yêu quái à?” Dịch Văn Quân nói.
Diệp Đỉnh Chi vẫn lắc đầu: “Nàng là tiên nữ.”
Vô Thiền từ dưới đất bò dậy, nghe hai người nói như vậy bèn chắp tay: “Cáo từ.”
Tân Nguyệt Hàn cũng quay đầu ngựa: “Hai vị chủ nhân chậm rãi trò chuyện, lát nữa chúng ta gặp lại sau.”
“Đa tạ.” Diệp Đỉnh Chi nhìn Tân Nguyệt Hàn, nói rất chân thành.
Tân Nguyệt Hàn mỉm cười, đột nhiên vung roi ngựa.
Sau khi đám người đi khỏi, Diệp Đỉnh Chi nhìn Dịch Văn Quân, Dịch Văn Quân cũng nhìn Diệp Đỉnh Chi.
Nhìn rất lâu nhưng không ai lên tiếng.
Gió vàng sương ngọc đã tương phùng, hơn cõi trần muôn vàn đau khổ.
Tân Nguyệt Hàn đánh xe tới sông Xuân Phúc ở ngoài Cô Tô thành. Người trẻ tuổi tên Phi Trản hẹn gặp hắn ở đây, nói có một số chuyện muốn bàn bạc với hắn, còn căn dặn sau khi mình gặp Diệp Đỉnh Chi, ngoài giao Dịch Văn Quân cho hắn ra, đừng nói gì cả. Cho nên mọi chuyện còn chờ lần gặp mặt này rồi mới bàn.
Nhưng bên bờ sông Xuân Phúc không có người trẻ tuổi luôn buông thõng hai vai, chỉ có có một thanh niên luôn phấn chấn, cầm một quyển sách, một cây bút nhỏ, đang vẽ phong cảnh; ngoài ra còn có một cô gái mặc áo tím, đeo khăn che mặt.
Tân Nguyệt Hàn dừng xe ngựa, bốn người từ trên xe xuống.
“Tần tiên sinh?” Người trẻ tuổi thu bút vẽ, ngẩng đầu lên hỏi.
Tân Nguyệt Hàn gật nhẹ đầu: “Xin hỏi Phi Trản công tử đâu rồi?”
“Ta gọi Phi Ly.” Người trẻ tuổi hỏi một đằng trả lời một nẻo.
Tân Nguyệt Hàn sững sờ: “Các ngươi là huynh đệ à?”
“Trông không giống nhỉ? Hắn trông lúc nào cũng thiếu tinh thần, còn ta là công tử văn nhã. Nhưng chuyện chúng ta làm lại trái ngược, hắn cứu người, còn ta...” Phi Ly mỉm cười, để lộ hàm răng trắng: “Giết người.”
Bốn người Tân Nguyệt Hàn đồng thời lùi lại một bước: “Vì sao?”
“Bởi vì...” Phi Ly nói đầy ẩn ý.
“Nói nhiều vậy làm gì!” Cô gái áo tím nhảy tới, vung rói, đánh ba người Tân Nguyệt Hàn lùi liền ba bước.
Ba người còn lại lập tức xoay người định bỏ chạy.
Chỉ thấy cây bút vẽ nho nhỏ trong tay Phi Ly đã đổi thành cây Phán Quan Bút lớn, vung bút lên đã đánh văng ba người về.
“Nếu chủ nhân của các ngươi thấy cây bút này, chắc chắn sẽ cảm thấy rất quen thuộc. Dù sao thiếu chút nữa là hắn chết dưới ngòi bút này.”