Cả Tiêu Nhược Phong, Trần Hổ hay Vương Trù đều đã chiếm thượng phong, nhưng đối phương cũng càng lúc càng quyết chí, chỉ mong cuốn lấy bọn họ, cho nên cho bọn họ chiếm thượng phong nhưng không thể kết thúc trận chiến.
Còn thời khắc này, đứng trước mặt Tạ tam gia là một kiếm khách thiếu niên đã thụ thương, một cô gái tinh thông thuật dịch dung, Bách Lý Lạc Trần không giỏi võ công và người trẻ tuổi tạm thời còn chưa rõ sâu cạn. Với năng lực của Tạ tam gia, một đao thôi là có thể lấy đầu Bách Lý Lạc Trần...
Có nên thử không?
Thiếu niên cầm kiếm đặt tay lên trường kiếm bên hông, hạ giọng nói: “Hầu gia yên tâm, chắc chắn ta sẽ...”
“Ngươi thôi đi.” Tô Viện cười khanh khách: “Lần này ngươi còn chẳng đỡ nổi một đao.”
Thiếu niên cau mày: “Nói vậy là ngươi có cách?”
Tô Viện chỉ người trẻ tuổi trước mặt: “Chẳng phải vẫn còn hắn à? Tiểu bá vương của Càn Đông Thành, Bách Lý Đông Quân.”
Bách Lý Đông Quân mỉm cười nhìn Tạ tam gia trước mặt: “Vị lão gia này định động thủ à?”
Tạ tam gia cúi đầu nhìn thiếu niên trước mặt: “Ám Hà Tạ gia, Tạ Tam.”
“Phủ Trấn Tây Hầu, Bách Lý Đông Quân. Ta có hai vị sư phụ, một tên Cổ Trần.” Bách Lý Đông Quân đột nhiên phất ống tay áo, giang cánh tay.
“Nho Tiên Cổ Trần?” Tạ tam gia sửng sốt.
“Còn một người, tên Lý Trường Sinh.” Bách Lý Đông Quân khẽ mỉm cười.
Tạ tam gia híp mắt: “Đúng là toàn những cái tên nổi danh thiên hạ, nhưng hình như ngươi không hiểu Ám Hà chúng ta rồi. Lôi sư môn ra dọa chúng ta, đúng là quá coi thường chúng ta. Ám Hà tồn tại đã mấy trăm năm, một vị Nho Tiên với một tiên sinh ở học đường làm sao mà dọa được.”
“Ngươi sai rồi, ta nói vậy không phải lôi sư môn ra dọa ngươi, chỉ là để nói với ngươi.” Bách Lý Lạc Trần đột nhiên nhấc cánh tay vừa giang ra: “Ta rất mạnh.”
Tất cả những vò rượu để trong góc quán đều ầm ầm nổ tung, rượu đổ ra ào ào, mùi rượu lan khắp đại sảnh. Nhưng chỗ rượu đó không rơi xuống đất mà bay lên trời.
“Ta từng đọc được trong thơ nói. nước trong sông lớn là từ trên trời đổ xuống.”
Tất cả rượu đổ ra hội tụ thành dòng nước, theo cánh tay giang ra của Bách Lý Đông Quân, chậm rãi chảy trên không trung.
“Có phải như thế này không?” Bách Lý Đông Quân ngạo nghễ nói.
Bách Lý Lạc Trần mỉm cười: “Năm xưa Thi Tiên có phong thái ra sao, một kiếm chặt đứt Hoàng Hà. Cái con suối nhỏ của con mà đòi ngâm thơ à?”
Bách Lý Lạc Trần nhún vai: “Con còn nhỏ mà...”
Tạ tam gia ngẩng đầu, khẽ nhíu mày: “Đây là võ công gì?”
“Nho Tiên truyền thụ, Thu Thủy Bất Tức.” Bách Lý Đông Quân đột nhiên đập tay xuống.
Con sông rượu nho nhỏ đột nhiên trào lên, như rồng nước gào thét, đánh thẳng về phía Tạ tam gia, còn trong nước sông còn mang theo kiếm khí.
Tiêu Nhược Phong liếc mắt nhìn sang, mỉm cười: “Tuy so với Thi Tiên thì hơi kém, nhưng cũng có đôi chút phong phạm cao thủ.”
“Trò mèo.” Tạ tam gia nhấc thanh đại khảm đao sống vàng lên, một đao chặt con sông rượu thành hai nửa, kiếm khí bên trong cũng bị chém tan.
Bách Lý Đông Quân giơ cánh tay, lại vung lên.
Con sông rượu chia thành hai, rồi lại từ hai chia bốn, từ bốn chia tám.
Thu Thủy Quyết, gặp nước thì mạnh. Đây là những gì nam tử đeo mặt nạ đã nói với mình năm xưa, mình khổ tu hai năm, bây giờ có thể xem thành quả.
“Nghe nói ngày trước Thi Tiên từng nói, muốn một kiếm một rượu đi khắp giang hồ, thế niên ta nghĩ, liệu có thể...”
“... rượu là kiếm, kiếm cũng là rượu.”
Tám con sông rượu nhỏ bé chậm rãi ngưng tụ thành hình thanh kiếm, cuối cùng thân kiếm xuất hiện, chuôi kiếm cũng tạm được. Bách Lý Đông Quân đã vận công tới mức mồ hôi đầy đầu, y hạ giọng nói: “Thôi cũng tạm được rồi.”
Ánh mắt Bách Lý Lạc Trần toát lên vẻ tán thưởng: “Cái này thì thú vị đấy.”
Tạ tam gia ngẩng đầu nhìn tám con sông rượu cuồn cuộn kiếm khí, mỉm cười: “Đúng là trò xiếc khiến người khác kinh ngạc, nhưng người trẻ tuổi này, ta cũng phải nói với ngươi một chuyên. Võ công trong thiên hạ...
“Chỉ có nhanh là không thể phá, chỉ có mạnh là bất bại! Chỉ một đao thôi là có thể phá vạn pháp!”
Đao xuất.
Nhanh như chớp!
“Rơi!” Bách Lý Đông Quân vung cánh tay một cái.
Tám con sông rượu đột nhiên trút xuống, khoảnh khắc đó sông rượu như hóa thành sông lớn từ trên trời đổ xuống, mùi rượu nồng nặc, kiếm khí tràn ngập.
Trút xuống.
Chỉ trong chớp mắt đã hóa thành sương rượu.
Tạ tam gia đứng trong sương rượu, đã không thể nhìn rõ bóng người.
Thiếu niên tuấn tú nuốt nước miếng: “Thắng không?” Chiêu thức liên tiếp của Bách Lý Đông Quân vừa rồi khiến hắn mở mang tầm mắt, lúc trước hắn chỉ nghe tiểu công tử của phủ Trấn Tây Hầu là hỗn thế ma vương, không ngờ trình độ võ học lại cao cường như vậy, không khỏi sinh ý kính nể.
Bách Lý Đông Quân lùi lại một bước, thở dài một tiếng: “Đã biết lợi hại, nhưng không ngờ lại lợi hại như vậy.”
Ánh đao lóe lên.
Làn sương rượu bị nhát đao này bổ ra.
Tạ tam gia vác đao lên vai, cười nói: “Người trẻ tuổi, nội công không tệ, kiếm khí cũng mạnh, tâm tư linh hoạt, nhưng mà... vẫn quá yếu.”
“Đúng là ông rất mạnh, nhưng ta có yếu không?” Bách Lý Đông Quân mỉm cười.
Tạ tam gia sững sờ, trong cổ đột nhiên ngai ngái, nôn ra một ngụm máu. Hắn chống đao xuống đất, giơ tay lau máu trên khóe miệng, nhìn sang, cau mày nói: “Ngươi hạ độc.”
Bách Lý Đông Quân phất ống tay áo: “Ta còn có mẫu thân, họ Ôn.”
“Được, Lão Tự Hào Ôn gia. Ngươi đúng là lắm chiêu.” Tay trái của Tạ tam gia đột nhiên rủ xuống, đầu ngón tay chậm rãi biến thành màu đen.
“Dừng nội lực ép độc?” Bách Lý Đông Quân sững sờ, y không ngờ lão già trước mặt không chỉ có đao pháp lợi hại mà nội công cũng hùng mạnh như vậy. Phương diện độc thuật thì y chỉ học sơ qua, thậm chí không bằng đệ tử Ôn gia bình thường, vừa rồi mượn Thu Thủy Quyết dệt hoa trên gấm, thực chất không mạnh lắm. Nếu vận nội công ép độc như ông lão kia cũng không phải quá khó.
Tạ tam gia giơ tay trái vạch nhẹ lên lưỡi đao, máu đen chảy ra, rơi dưới đất. Lão rút đao lên, chỉ vào Bách Lý Đông Quân: “Thằng nhãi, còn trò gì nữa thì dừng cả đi. Ta cũng muốn xem xem ngươi còn năng lực gì.”
Bách Lý Đông Quân thở dài lắc đầu: “Vị gia gia này võ công cái thế, ta cũng chẳng có cách nào. Đúng là tài nghệ không bằng người, tài nghệ không bằng người.”
“Đánh rắm, ngươi giấu kiếm khí trong rượu, chắc chắn kiếm pháp không tệ. Chúng ta giao chiến, mượn rượu đánh kiếm còn chẳng bằng trực tiếp rút kiếm. Vừa rồi ngươi bố trí chiến trận lớn như vậy chỉ là kéo dài thời gian mà thôi.” Tạ tam gia cười lạnh nói: “Nói đi, kéo dài thời gian như vậy là để làm gì?”
Bách Lý Đông Quân nhìn ra ngoài cửa, đột nhiên nói: “Ta có cứu viện.”