Sau khi Bách Lý Đông Quân bước ra khỏi cửa, Tư Không Trường Phong không nhịn được hỏi: “Tiên sinh, vì sao Đông Quân lại muốn về một mình.”
Con mắt Trần Nho nhìn lướt qua một góc: “Xem ra chính hắn cũng phát giác.”
Trong góc, một bộ áo trắng bay lên, Tư Không Trường Phong ngẩng đầu nhìn lên, kinh ngạc nói: “Sư phụ.”
Người đang đứng đó chính là Lý Trường Sinh. Lý Trường Sinh đi tới bên chiếc bàn đá, đầu tiên nhìn thức ăn trên bàn, lộ rõ vẻ khinh thường, sau đó lại nhìn theo hướng Bách Lý Đông Quân rời khỏi, thở dài: “Đúng vậy, nhưng lần này hắn muốn tự ứng phó.”
Tư Không Trường Phong không hiểu: “Sư phụ, Trần tiên sinh, hai người đang nói gì vậy?”
“Trong trận phân tranh này, Thái An Đế sẽ không động tới Bách Lý Lạc Trần, nhưng ta đoán chắc chắn hắn sẽ không dung tha cho Bách Lý Đông Quân. Di trạch quân tử, ba đời là hết, đối với họ Tiêu ở Bắc Ly, ông cháu nhà Bách Lý đã quá ưu tú.” Lý Trường Sinh ngáp một cái.
“Đông Quân gặp nguy hiểm!” Tư Không Trường Phong cầm trường thương lên định chạy ra ngoài.
“Đừng vội.” Trần Nho giơ tay ngăn cản, nhìn sang phía Lý Trường Sinh.
Lý Trường Sinh mỉm cười: “Đừng nóng vội. Chờ.”
Bên ngoài học đường, Bách Lý Đông Quân sải bước đi tới.
Hình như bất cứ lúc nào y ra tay cũng có người giúp đỡ, Lôi Mộng Sát, Ôn Hồ Tửu, Tiêu Nhược Phong, Diệp Đỉnh Chi, Lý Trường Sinh, có bọn họ sau lưng, bất luận kẻ địch cường đại đến đâu đi nữa, y cũng không có gì phải lo lắng, không cần sợ hãi. Nhưng một ngày nào đó họ sẽ không ở cạnh y nữa, cuối cùng sẽ có ngày y đi khắp giang hồ, bên cạnh ngoài đao ngoài kiếm là không còn gì khác!
“Thế thì lần này, để ta thử xem cực hạn của mình ở đâu!” Bách Lý Đông Quân ấn thanh Bất Nhiễm Trần bên hông, hét lớn một tiếng, lao lên con phố phía trước.
Nơi đó đang có một đao khách thân hình khôi ngô, đội cái nón che như ngư dân, đầu cúi xuống, sát khí bùng lên.
“Bách Lý Đông Quân?” Đao khách hạ giọng nói.
“Ngươi tới đây là để giết ta?” Bách Lý Đông Quân cúi người đặt tay lên chuôi kiếmal
“Đúng.” Đao khách trầm giọng nói.
“Ngươi mà xứng!” Bách Lý Đông Quân nhảy lên, chỉ trong chớp mắt, kiếm đã tới trước mặt đao khách.
Thuấn Sát kiếm thuật.
Bách Lý Đông Quân học được bộ kiếm pháp này từ chỗ cha mình từ lâu, nhưng đây là lần đầu tiên y sử dụng mạnh mẽ trực tiếp như vậy.
Ngay khoảnh khắc bước ra khỏi học đường, trong lòng y đã tích lũy một luồng kiếm khí, chỉ chờ thời khắc này...
Rút kiếm!
Hai người lướt qua nhau. ‘Keng một tiếng, Bất Nhiễm Trần đã vào vỏ.
‘Bịch’ một tiếng.
Nón che của đao khách bị chém thành hai nửa, ngã nhào xuống đất.
Còn đao của hắn, mới rút được có một nửa.
“Kiếm thuật hay lắm!” Khóe miệng đao khách cứng đờ.
“Nhưng ta lại không được thấy đao của ngươi rồi.” Bách Lý Đông Quân trầm giọng nói.
Đao khách cắm thanh đao mới rút một nửa về, điểm mũi chân, nhanh chóng lùi lại ba bước, tới sát bên tường. Hắn lau vết máu trên khóe miệng, ngẩng cái đầu có vết sẹo ngang mặt lên, cười lạnh: “Công tử đừng vội.”
Một tiếng tiêu bỗng vang lên trên bức tường.
Trong màn đêm lạnh lẽo này, tiếng đàn đọng lòng người, nhưng cũng mang đầy sát khí.
Một nam tử áo xanh cầm ngọc tiêu đứng trên bức tường sau lưng đao khách. Một cô gái quần áo sặc sỡ xuất hiện bên cạnh hắn, nhảy múa theo tiếng tiêu. Đao khách bước lên trước một bước: “Đúng vậy, chúng ta chính là: Tiêu Thiều Cửu Thành, Phượng Hoàng Lai Nghi.”
Bách Lý Đông Quân vẫn bất động.
“Trên bảng xếp hạng sát thủ giang hồ, ta đứng hạng tư, là đao khách Cửu Thành.” Đao khách bổ sung.
Bách Lý Đông Quân lắc đầu: “Chưa từng nghe nói.”
Y không nói dối, Bách Lý Đông Quân mới tập võ có mấy năm, còn chưa thật sự bước chân vào giang hồ, vốn chẳng biết gì về mấy chuyện này. Huống chi hắn vừa vào giang hồ đã tiếp xúc với Lý Trường Sinh thiên hạ đệ nhất, viện giám Sơn Tiền thư viện Trần Nho. Hạng tư trên bảng sát thủ?
Là cái quái gì!
Bách Lý Đông Quân nhảy lên, vung kiếm, trực tiếp đánh về phía ‘Phượng Hoàng’ kia.
Cô gái mặc y phục sặc sỡ cười khanh khách, duỗi ống tay áo sạch sỡ phất về phía trường kiếm của Bách Lý Đông Quân.
“Lòe loẹt.” Bách Lý Đông Quân không buồn nhìn, vung trường kiếm cắt nát ống tay áo.
Nhưng tay áo rơi xuống, châm bạc bắn ra.
Bách Lý Đông Quân lùi nhanh lại, vung trường kiếm, đánh rơi đống châm bạc, đứng trên mái hiên đối diện với bọn họ.
Cô gái y phục sặc sỡ cười nói: “Bản lĩnh của công tử chỉ có mỗi chiêu Thuấn Sát kiếm thôi sao? Đúng là chẳng đáng chú ý...”
“Chẳng đáng chú ý à.” Bách Lý Đông Quân cười một tiếng, lại cúi người, chỉ trong chớp mắt đã lao tới bên cạnh cô gái quần áo sặc sỡ kia. Cô gái kia sửng sốt, vội vàng vung tay áo đánh tới, nhưng thân hình Bách Lý Đông Quân đã lập tức biến mất.
“Đã đủ chú ý chưa!” Bách Lý Đông Quân vung kiếm chém đứt một nửa ống tay áo của cô gái quần áo sặc sỡ kia.
“Cẩn thận, là Thuấn Ảnh kiếm thuật.” Đao khách đứng dưới tường nhảy lên, giơ đao đánh lui Bách Lý Đông Quân.
“Ồ, rút đao rồi à, nhưng cũng chỉ thế thôi?” Bách Lý Đông Quân điểm mũi chân, nhẹ nhàng xoay tròn. “Xem thử kiếm này!”
“Kiếm này là ta học được ở chỗ sư huynh. Tên là, Thiên Hạ Đệ Tam!”
“Sư huynh của ta nói, sư phụ của chúng ta Lý Trường Sinh có một chiêu kiếm tên Thiên Hạ Đệ Nhị. Sư huynh không bằng tiên sinh, chỉ có thể xưng là Thiên Hạ Đệ Tam. Cũng đã nói, dưới Lý tiên sinh, trong kiếm thuật, chỉ có Tiêu Nhược Phong hắn. Ta không phục, còn có Bách Lý Đông Quân ta.”
“Các ngươi, chẳng đủ nhìn!”
Kiếm khí đột nhiên nặng nề như núi Thái Sơn, ép thẳng xuống.
Cô gái y phục sặc sỡ và đao khách kia lập tức bị kiếm khí đánh rơi, cố ổn định thân thể nhưng bị kiếm khí kia ép tới cúi gập cả người.
Bách Lý Đông Quân tức giận quát: “Ta sẽ ép cho các ngươi không ngẩng đầu lên được!”
“Tiêu Thiều!” Cô gái quần áo sặc sỡ quát khẽ.
Từng tiếng tiêu uyển chuyển vang lên, dường như gió thổi trong không ttung bị người ta nhẹ nhàng thu lại.
Kiếm khí đang đè xuống đột nhiên tiêu tan.
Nam tử kia đứng yên tại chỗ, nhắm mắt lại, nhẹ nhàng thổi ngọc tiêu. Cơn gió thổi qua, vén vài sợi tóc trên trán hắn.
Cô gái y phục sặc sỡ và đao khách kia cuối cùng cũng tìm được cơ hội thở lấy sức, giậm chân lướt về phía sau.
Bách Lý Đông Quân mỉm cười nhìn nam tử kia: “Hóa ra ngươi mới là chính chủ.”
Nam tử kia không nhìn y, vẫn thờ ơ thổi tiêu.
Bách Lý Đông Quân nhớ tới Thanh Ca công tử Lạc Hiên, hình như hắn cũng biết công phu truyền ma âm vào tai này, tuy hắn không dạy mình làm thế nào để phá giải công phu này, nhưng tóm lại mọi thứ đều xuất phát từ ngọc tiêu kia.
Đánh nát là được!
Kiếm quang của Bất Nhiễm Trần lóe lên, đã tới trước mặt nam tử kia.
Nhưng bị một binh khí khác kẹp lại, binh khí kia khá giống móng vuốt, nhưng cũng giống đinh ba trong đồng ruộng, người cầm nó chặn trước mặt nam tử kia là một đứa bé.
“Thế thì, ngươi chính là Lai Nghi?” Bách Lý Đông Quân mỉm cười.
Tiêu Thiều Cửu Thành, Phượng Hoàng Lai Nghi, người trong giang hồ, đúng là hay làm màu.