Tiếng tiêu đột nhiên ngưng bặt.
“Phượng Hoàng!” Nam tử buông ngọc tiêu, hét lớn một tiếng.
Nhưng Bất Nhiễm Trần đã đặt lên yết hầu cô gái quần áo sặc sỡ kia. Cô lùi tới sát tường, hai mắt trợn trừng nhìn Bách Lý Đông Quân.
Bách Lý Đông Quân cúi đầu: “Sống chết gì đều trong một suy nghĩ thôi.”
Nam tử từ trên tường nhảy xuống, giọng điệu gấp rút: “Công tử! Xin công tử đừng giết nàng.”
“Ngươi có vẻ trọng tình trọng nghĩa nhỉ?” Bách Lý Đông Quân như cười như không: “Chẳng phải bây giờ nên bỏ cô ta lại, mau mau chạy trốn à?”
Đứa bé kia cúi người, hai tay nắm chặt binh khí kỳ quái.
“Chớ vọng động!” Nam tử kia hạ giọng trách mắng, sau đó quay sang cười lấy lòng với Bách Lý Đông Quân: “Công tử, ta và Phượng Hoàng quen nhau từ nhỏ, sống nương tựa vào nhau đã hơn hai mươi năm, làm sao dứt bỏ được. Xin công tử giơ cao đánh khẽ, tha cho chúng ta một con đường sống.”
“Nếu bây giờ là các ngươi đặt kiếm lên cổ ta, ta xin các ngươi tha cho ta một con đường sống.” Bách Lý Đông Quân nhướn mày: “Các ngươi có bỏ qua cho ta không?”
Nam tử im lặng không nói.
Đứa bé kia càng tức tối.
Cô gái quần áo sặc sỡ cười khổ nói: “Tiêu Thiều, các ngươi đi đi, đừng để ý tới ta.”
Sắc mặt nam tử không đành lòng, dù biết tình thế khó lòng xoay chuyển nhưng vẫn không cam tâm nói: “Nếu công tử đồng ý thả cho Phượng Hoàng một con đường sống, sau này bốn người chúng ta sẽ là nô bộc của công tử.”
“Ta không cần nô bộc.” Bách Lý Đông Quân lắc đầu: “Nếu không muốn chết, vậy vì sao lại cướp đi tính mạng người khác? Mạng của các ngươi là mạng, mạng của người khác cũng là mạng. Mỗi người đều có người nhà, bằng hữu, bọn họ chết đi, sẽ có người đau khổ vì họ.”
Nam tử thở dài một tiếng: “Người trong giang hồ, không thể làm theo ý mình.”
“Đánh rắm.” Bách Lý Đông Quân gắt một tiếng: “Người giang hồ mà ta biét, bọn họ chỉ làm theo bản tâm. Không thể làm theo ý mình chỉ là lấy cớ để kiếm thêm lợi ích mà thôi. Giang hồ rộng lớn như vậy, ở đâu mà chẳng có chỗ dung thân.” Bách Lý Đông Quân thu kiếm, đi sang một bên.
Nam tử sửng sốt: “Bách Lý tiểu công tử làm vậy là?”
“Trốn đi, bây giờ bọn chúng chỉ một lòng muốn giết ta, sẽ không để tâm tới các ngươi. Nhân cơ hội này, mau trốn đi.” Bách Lý Đông Quân quay lưng lại, không nhìn bọn họ.
Ánh mắt đứa bé sáng bừng lên.
Theo hắn thấy thời khắc này toàn thân Bách Lý Đông Quân đầy những sơ hở.
Nam tử chặn đứa bé lại, giơ tay phải kéo cô gái y phục sặc sỡ sang, hắn hạ giọng nói: “Phượng Hoàng, tới đỡ Cửu Thành dậy.”
Cô gái quần áo sặc sỡ gật nhẹ đầu, đi tới ven tường, đỡ đao khách Cửu Thành lên. Nam tử cảnh giác nhìn bóng lưng Bách Lý Đông Quân, phía sau đã đổ mồ hôi lạnh đầm đìa, hắn trầm giọng nói: “Đại ân của công tử, đời này khó quên.”
“Giang hồ rộng lớn, nơi này không thể theo ý mình thì tránh sang nơi khác.” Bách Lý Đông Quân đưa lưng về phía bọn họ.
“Tiêu Thiều xin ghi nhớ.” Nam tử kéo đứa bé lùi lại phía sau mười bước, cuối cùng cũng yên tâm, quay đầu lại định rời khỏi.
Nhưng không biết, ngay lúc bọn họ thở phào nhẹ nhõm, Bách Lý Đông Quân cũng thở phào nhẹ nhõm....
“Lần đầu tiên nói năng kiểu cao thủ, đúng là căng thẳng thật.”
Nhưng bốn người Tiêu Thiều Cửu Thành, Phượng Hoàng Lai Nghi vừa phi thân, lại thấy một luồng kiếm quang lóe lên.
“Ở lại!” Một tiếng gầm vang lên.
Cô gái quần áo sặc sỡ vội vàng hạ xuống, nhưng đao khách Cửu Thành đang được cô đỡ lại bị chém thành hai nửa.
Cô vừa hạ xuống, chỉ thấy nam tử và đứa bé ở phía khác cũng bị kiếm khí đánh bị thương. Đứa bé miễn cưỡng giơ binh khí ngăn cản một chút, sau đó hộc máu, ngã co quắp dưới đất.
Một nam tử mặc mãng bào màu tím từ trong sương mù đi ra, hắn cúi đầu nhìn bốn sát thủ ngã dưới đất, ánh mắt thương hại: “Lũ các ngươi mà có tên trên giang hồ Sát Thủ Bảng à?”
Cô gái y phục sặc sỡ tức giận quay người nhìn Bách Lý Đông Quân: “Ngươi đã nói sẽ thả chúng ta cơ mà?”
Bách Lý Đông Quân xoay người, nhìn nam tử mặc mãng bào, thần sắc hờ hững: “Vị công công này, mặc quan phục đi giết người, có phải ngông nghênh quá không?”
Nam tử mặc mãng bào mỉm cười: “Thì đã sao? Những kẻ đã thấy ta, không thể sống sót ra khỏi nơi này.”
“Ngươi tự tin đến vậy à?” Bách Lý Đông Quân nắm chặt trường kiếm trong tay.
Chỉ xét riêng sát khí thôi thì bốn người kia kém xa thái giám mặc quan phục này.
“Ngươi là tổng quản chưởng kiếm, Trọc Sâm.” Nam tử tên Tiêu Thiều trầm giọng nói.
Nam tử mặc mãng bào thở dài: “Nói ra tên ta, chỉ khiến ngươi chết nhanh hơn mà thôi.”
Tiêu Thiều quay đầu lại nói: “Người này là một trong Ngũ Tổng Quản, kiếm thuật cực cao, gần với đại tổng quản. Một mình công tử khó lòng đối phó, hay là ba người chúng ta liên thủ.”
“Thôi.” Bách Lý Đông Quân lắc đầu: “Liên thủ với các ngươi còn mất tập trung, ngươi phản bội ra tay, lấy mạng ta đổi lấy đường sống cho các ngươi, thế thì ta có thành quỷ cũng chẳng thể nói lý với ai được.”
Con ngươi của Tiêu Thiều co lại: “Công tử không tin chúng ta à!”
“Lắm lời.” Bách Lý Đông Quân hừ lạnh.
Tuy ta trông rất lương thiện, nhưng ta thả cho các ngươi một con đường sống chỉ vì ta không thích đoạt mạng người khác. Nhưng dù sao ta cũng từng là tiểu bá vương ở Càn Đông Thành, cái loại tâm địa xấu xa như ngươi, chẳng lẽ ta thấy còn ít?
Tiêu Thiều nhìn qua Phượng Hoàng, cắn răng: “Vậy công tử tự cầu phúc thôi.”
Trọc Sâm ‘chậc’ một tiếng, như mất hết kiên nhẫn: “Ta đã bảo các ngươi có nói gì cũng là phí lời mà? Bất luận các ngươi làm gì, hôm nay tất cả những ai thấy ta ở đây...”
“... đều phải chết.”
Trọc Sâm lại rút kiếm.
Bách Lý Đông Quân lạnh lùng bàng quan, nói thật, lần đầu tiên Trọc Sâm xuất kiếm, y đưa lưng về phía bọn họ, không thấy thân kiếm, chỉ cảm nhận được kiếm khí.
Lần này, y đã thấy kiếm.
Một thanh kiếm dài!
Thất xích kiếm!
Chỉ có đế vương tế lễ mới dám dùng kiếm dài như vậy, người bình thường mà sử dụng, khó khăn dị thường.
Nhưng khó khăn cũng mang ý nghĩa khi dùng nó sẽ càng cường đại.
Tiêu Thiều giậm chân xuống đất, chân khí bùng lên khắp người. Hắn lao tới xuất quyền đánh lên thanh kiếm này.
Hóa ra trừ thuật ma âm, nội lực của hắn cũng hùng hậu như vậy.
“Chạy đi!” Tiêu Thiều hét lớn.
Phượng Hoàng không hề do dự, đứng dậy phi thân, định bỏ trốn.
“Đáng thương thay, nam tử si tình, nữ tử tuyệt tình.” Bách Lý Đông Quân u oán thở dài một tiếng.
“Có tác dụng gì đâu?” Trọc Sâm thu kiếm.
Tiêu Thiều vận hết chân khí, gục xuống trong vũng máu, hắn gẩng đầu nhìn bộ y phục sặc sỡ rời khỏi, ý thức dần mơ hồ.
“Phượng... Phượng hoàng.”
Sau đó chỉ thấy bộ y phục sặc sỡ kia rơi xuống.
Gục ngã bên cạnh hắn.
Lúc này Trọc Sâm mới thu kiếm về vỏ.
“Nếu ngươi ở lại, có lẽ ta sẽ thả cho các ngươi một con đường sống.” Trọc Sâm mỉm cười: “Dù sao ta cũng từng là người si tình.”
Bách Lý Đông Quân nhìn hai thi thể dưới đất, cười lạnh: “Thái giám!”