“Cứu viện của ngươi tới chưa?” Trọc Sâm công công vung chưởng đánh xuống, xuyên qua bóng hình Bách Lý Đông Quân, giáng xuống mặt đất. Phạm vi một trượng lập tức phủ một lớp băng giá.
Bách Lý Đông Quân giậm chân lùi lại, trường kiếm vung lên điên cuồng, kiếm khí đầy trời xuyên qua làn mưa, cho dù là hai vị đại thái giám liên thủ, vẫn không phá được. Nhưng kiếm khí như vậy liệu chèo chống được bao lâu.
“Nhanh hơn chút nữa!”
“Vẫn nhanh hơn được!”
Trọc Sâm công công ngừng tấn công, đột nhiên lùi lại một bước, Hắn lật trường kiếm, nhìn thân kiếm.
“Sao vậy?” Trọc Lạc công công hỏi.
“Thân kiếm đã bị mẻ mất một chỗ.” Trọc Sâm trầm giọng nói nói.
“Thằng nhãi này thật khó lường. Nhưng càng bất phàm càng chứng minh hôm nay chúng ta tới giết hắn là đúng.” Trọc Lạc công công cười lạnh nói: “Hắn phải chết, không chết ắt sẽ lưu lại hậu hoạn.”
“Kiếm khí của hắn đã là nỏ mạnh hết đà, hắn vẫn đang chờ viện binh của mình.” Trọc Sâm công công quay đầu nhìn sang.
“Yên tâm, hắn không có viện binh.” Trọc Lạc công công hạ giọng nói: “Đại tổng quản đích thân ra tay, dẫu là tế tửu học đường, nhưng dù sao cũng không phải là Lý tiên sinh, không đánh được đại tổng quản.”
“Nhưng vì sao ta lại thấy bất an?” Trọc Sâm công công đột nhiên buông kiếm xuống, nhíu mày nhìn về phía trước. “Ngươi có nghe thấy không... hình như mặt đất vừa rung chuyển?”
“Đất? Rung chuyển?” Trọc Lạc công công sửng sốt, giơ chân giậm mạnh xuống đất, sau đó nhìn Trọc Sâm một cái.
Hai người cùng quát lớn, nhảy thẳng lên.
Mặt đất dưới chân bị nhấc lên!
“Tiểu Bạch!” Bách Lý Đông Quân gọi to.
Chỉ thấy một con rắn lớn toàn thân trắng muốt như ngọc, dài khoảng mười trượng xuyên qua mặt đất lao lên. Nó há cái miệng to như chậu máu với hai người trên không trung, phun ra một luồng trọc khí. Trọc Lạc và Trọc Sâm đều sợ trong trọc khí có độc, xoay một vòng trên không trung rồi nhảy xa hơn mười trượng. Con rắn này tuy to lớn nhưng hành động lại cực kỳ linh hoạt, xoay người trườn dưới đất một vòng đã tới bên cạnh Bách Lý Đông Quân, rủ đầu xuống. Bách Lý Đông Quân giơ tay phải gãi nhẹ dưới cằm rắn trắng: “Không sao, không muộn, không muộn, tới đúng lúc lắm.”
“Đây là...” Con ngươi của Trọc Lạc công công co lại.
“Đầu có sừng thú, dài khoảng mười trượng, toàn thân trắng muốt, trên đời này chỉ có một con rắn như vậy. Bạch Lưu Ly được Ôn gia nuôi dưỡng trăm năm. Đáng lẽ kẻ đang sở hữu nó là gia chủ Ôn gia, Ôn Lâm.” Trọc Sâm công công trầm giọng nói.
“Gã này là đồ đệ của Lý Trường Sinh, cháu trai của Bách Lý Lạc Trần, sao còn có quan hệ với cả Ôn gia?” Trọc Sâm công công nghi hoặc.
“Ngươi chỉ một lòng luyện kiếm, thậm chí không biết Ôn Lạc Ngọc là mẹ của hắn hay sao? Ôn Lạc Ngọc là con gái mà Ôn Lâm yêu quý nhất, tên này là cháu ngoại Ôn Lâm đấy.” Trọc Lạc thở dài: “Nhưng không ngờ Ôn Lâm lại đưa cả bảo bối trấn gia của Ôn gia cho hắn.”
“Ông ngoại nói tặng ta làm quà, nhưng ta biết, một ngày nào đó ngươi sẽ về Ôn gia.” Bách Lý Đông Quân vuốt ve đầu con rắn trắng: “Nhưng trước lúc đó, còn phải nhờ ngươi theo ta, cùng... dạy cho đám ác nhân này một bài học. Chẳng phải các ngươi nói ta không có cứu viện à? Đây chính là cứu viện của ta.”
“Không ngờ hầu gia tới Thiên Khải, không chỉ có binh sĩ hộ vệ mà còn có rắn trắng hộ giá. Nhưng dẫu sao cũng chỉ là một con súc sinh mà thôi.” Trọc Sâm công công cười lạnh nói.
Trọc Lạc thu chưởng, hạ giọng nói:”Đã đến nước này rồi, không cần đánh nữa, cùng lắm là lưỡng bại câu thương mà thôi.”
Trọc Sâm sửng sốt: “Định dừng tay à? Trong mệnh lệnh của đại tổng quản không có hai chữ ngừng tay.”
“Mệnh lệnh là ta truyền đạt, ta bảo ngừng tay thì ngừng tay.” Trọc Lạc hạ giọng nói.
Bách Lý Đông Quân khẽ mỉm cười: “Cuối cùng ngươi cũng phát hiện ra rồi à?”
Con mắt Trọc Lạc liếc lên mái hiên: “Giấu giếm sâu thật.”
Bách Lý Đông Quân gật đầu: “Đúng là rất sâu, thậm chí ta cũng mới phát hiện ra thôi.”
“Tiểu công tử có đồng ý ngừng tay không?” Trọc Lạc lại mỉm cười hiền hòa.
“Không đồng ý.” Bách Lý Đông Quân cũng mỉm cười ấm áp như làn gió mùa xuân, nhưng giọng điệu lại cực kỳ lạnh lùng: “Ngươi muốn giết ta thì giết, không giết được ta thì định bỏ đi?”
“Thế tiểu công tử muốn thế nào?” Trọc Lạc bình tĩnh nói.
“Nốt một chiêu cuối cùng.” Bách Lý Đông Quân cao giọng nói: “Chiêu này ta sẽ dốc toàn lực giết các ngươi, các ngươi cũng dốc toàn lực giết ta. Sau đó sống chết thương tật thế nào đi nữa, hai bên cũng không liên quan. Thấy sao?”
“Vậy thì như công tử nói...” Trọc Lạc nhẹ nhàng giơ hai tay, một tay đầy hơi nước, một tay đầy sương mù, đúng là băng hỏa lưỡng trọng.
Trọc Sâm công công lại giơ thanh kiếm bảy thước: “Chỉ một kiếm.”
Bách Lý Đông Quân vuốt ve đầu Bạch Lưu Ly: “Tiểu Bạch ơi là Tiểu Bạch, ta sáng tạo một kiếm, kiếm này cần ngươi phối hợp.”
Bạch Lưu Ly lè lưỡi, phát ra tiếng ‘xì xì’ như đang đáp lời y.
“Nghe nói ngươi là đời sau của giao long, năm trăm năm sau sẽ vào sông ra biển, hóa thân thành rồng? Thế thì chiêu này của ta tên là Thừa Vân Hóa Long nhé?” Bách Lý Đông Quân đạp một chân lên đầu Bạch Lưu Ly, nhảy lên cao, trường kiếm xoay tròn, thân hình như hóa thành con rắn lớn bay thẳng xuống.
Bạch Lưu Ly vẫy đuôi, ép hai người Trọc Lạc và Trọc Sâm liên tục lui về phía sau, không có chỗ nào đặt chân.
Trên mái hiên, một cô gái cười khẽ: “Đặt tên rõ tệ.”
Bất Nhiễm Trần xé gió đánh tới.
Kiếm khí xé tan bầu trời, phát ra âm thanh như mãnh thú gầm thét.
Lại như long ngâm.
Trọc Lạc cũng lao lên không trung, song quyền đánh ra.
Thân kiếm bảy thước của Trọc Sâm hiện lên sắc máu, cũng chém ngang ra.
Hai người đều thi triển chiêu thức tuyệt sát, vì bọn họ phát hiện, chiêu kiếm này của Bách Lý Đông Quân có khuyết điểm quá rõ ràng.
Kiếm này chỉ có tiến, không có lùi.
Chỉ có công, không có thủ.
Sơ hở trăm chỗ.
Vừa rồi Bách Lý Đông Quân sử dụng Thiên Hạ Đệ Tam do Tiêu Nhược Phong sáng tạo ra, Thuấn Sát kiếm pháp do Bách Lý Thành Phong truyền thụ, còn có Tây Sở Kiếm Ca của Cổ Trần, mỗi chiêu đều khiến người ta kinh ngạc vô cùng. Dù sao đây cũng là kiếm pháp do kiếm khách thành thục sáng tạo ra, với tuổi của hắn, với lý giải của hắn về kiếm đạo, kiếm pháp tạo ra đúng là non nớt, nực cười!
Trọc Sâm mỉm cười, kiếm thuật của mình thua, nhưng lý giải của mình đối với kiếm đạo vượt xa Bách Lý Đông Quân.
Kiếm, vua của bách binh, cả công lẫn thủ mới là chính đạo.
Kiếm đi đường hiểm, chỉ có nước chết!
Bách Lý Đông Quân lại không hề hay biết, y giang hai tay áo, kiếm khí ồ ạt trù xuống
“Không được!” Trọc Sâm quát khẽ một tiếng, định thu hồi kiếm thế, nhưng đã không kịp.
Sau lưng Bách Lý Đông Quân đã xuất hiện một cô gái áo trắng từ lúc nào chẳng hay, váy trắng phất phơ, uyển chuyển như gợn sóng trên hồ. Cô gái kia giơ tay hai tay, hai bên đều là mũi mai hoa châm lóa mắt.
“Sau lưng ta, giao cho ngươi bảo vệ!”
Bách Lý Đông Quân nhắm mắt lại, vung kiếm chém xuống!