Tay trái Diệp Đỉnh Chi bế Diệp An Thế, tay phải cầm Huyền Phong kiếm, lao như điên về phương bắc, trên đường đi, kiếm phí bộc phát ra phá tan cây cỏ xung quanh.
Mãi tới khi một bộ áo tím ngăn trước mặt hắn.
“Đã lâu không gặp.” Nguyệt Khanh hạ giọng nói.
Ánh mắt Diệp Đỉnh Chi như có ngọn lửa cháy bừng bừng, hắn trầm giọng hét: “Cút đi.”
“Ai u.” Một tiếng cười khẽ vang lên, Phi Ly khoanh tay nhìn Diệp Đỉnh Chi: “Diệp Đỉnh Chi, từ khi chia tay tới giờ không có vấn đề gì chứ?”
Diệp Đỉnh Chi cố nén cơn phẫn nộ trong lòng: “Ta không muốn lặp lại lần nữa, cút đi.”
Phi Ly mỉm cười: “Tức tối quá nhỉ. Chúng ta đi từ rất xa tới đây...”
Diệp Đỉnh Chi tay phải cắm thanh Huyền Phong kiếm xuống dưới đất, sau đó đột nhiên nắm thành quyền, lao thẳng về phía trước, đã tới trước mặt Phi Ly. Hắn giơ quyền phải, đột nhiên đánh xuống, trúng thẳng ngực Phi Ly.
Phi Ly lại như không kịp phản ứng, bi quyền này đánh bay ra ngoài, đâm thẳng vào một cây dâu, khiến cây dâu gãy ngang. Phi Ly đặt mông ngồi xuống đất, lau vết máu trên khóe miệng: “Quyền vừa rồi đúng là nặng tay thật.”
Diệp Đỉnh Chi thu quyền đứng dậy, hít một hơi thật sâu: “Ta đã nói rồi, cút đi.”
Nguyệt Khanh chặn trước mặt Diệp Đỉnh Chi: “Lần này chúng ta tới tìm ngươi không có ác ý gì, chỉ muốn...”
Diệp Đỉnh Chi nhìn cô một cái, cơn thịnh nộ trong mắt đã không thể giấu nổi: “Ta không muốn ra tay với nữ nhân, nhưng nếu ngươi không đi, ta sợ ta không khống chế được, giết ngươi.”
Nguyệt Khanh lắc đầu: “Vì sao ngươi lại thù địch với chúng ta như vậy?”
Diệp Đỉnh Chi đặt tay lên chuôi thanh Huyền Phong kiếm: “Bây giờ ta đang có việc cần đi gấp, có gì thì đợi ta về rồi nói. Tuy ta cũng chẳng cần đoán, vẫn là mấy lời vớ vẩn ấy thôi.”
“Có chuyện gì, chúng ta có thể giúp ngươi không?” Nguyệt Khanh hỏi.
Diệp Đỉnh Chi không kiềm chế nổi nữa, hét lớn: “Ta nói tránh ra, có nghe không!”
“Ngươi muốn ta nhường đường, nhưng ta không nhường đấy.” Phi Ly bò từ dưới đất dậy, móc từ trong lòng ra một cây phán quan bút, nhẹ nhàng vung lên, tay phải cũng lắc nhẹ,xương khớp trên người vang lên tiếng lách cách.
Diệp Đỉnh Chi nghiến răng nghiến lợi nói: “Các ngươi có bệnh à!”
Nguyệt Khanh thở dài: “Thật ra dọc đường tới đây chúng ta đã gặp phu nhân của ngươi.”
Diệp Đỉnh Chi sững sờ: “Các ngươi gặp nàng?”
“Cô ấy nhờ hai người chúng ta ngăn ngươi lại.” Nguyệt Khanh chậm rãi nói: “Cô ấy nói trên thế gian này có một số chuyện không thể làm khác được, đành phải chấp nhận.”
Diệp Đỉnh Chi cắn răng quát: “Đánh rắm!”
“Này, Diệp Đỉnh Chi.” Phi Ly nhảy lên, cao giọng hô: “Đòn vừa rồi!”
“Đúng là rất đau!”
Phán quan bút vung lên, một cái rãnh dài xuất hiện trước mặt Diệp Đỉnh Chi.
Diệp Đỉnh Chi rút Huyền Phong kiếm, bảo vệ đứa bé đang ôm bằng tay trái, đột nhiên lùi lại mười bước. Hắn buông đứa bé xuống, hạ giọng nói: “An Thế, đợi ở đây, đừng cử động.”
Diệp An Thế gật nhẹ đầu: “Vâng thưa cha.”
Diệp Đỉnh Chi đứng dậy đi về phía trước: “Ta mặc kệ Văn Quân nói gì với các ngươi, đi ngay đi, ta không giết các ngươi. Bằng không...”
Phi Ly xoay tròn phán quan bút trong tay: “Ồ, lớn lối quá nhỉ!”
Kiếm khí bắn tới!
Diệp Đỉnh Chi lao vút tới bên cạnh Phi Ly, trường kiếm trong tay xoay tròn, chim chóc trong rừng kêu vang.
“Lần này không dễ dàng như vậy đâu!” Phi Ly đột nhiên vung phán quan bút, đánh văng Huyền Phong kiếm ra ngoài, sau đó lại vung cây bút.
Ngòi bút như nở hoa.
Hoa nở trăm đóa.
Đóa đóa đều yêu dạ nhiếp hồn đoạt phách.
Nguyệt Khanh lùi sang một bên, lặng lẽ quan sát trận tỷ thí này. Hồn Quan Phi Ly từng được coi là người trẻ tuổi có tiềm lực nhất thế hệ này của Thiên Ngoại Thiên, nhưng mấy lần thử tu luyện Hư Niệm công mà vẫn không thành công, nếu không chỉ dựa vào hắn là đã có thể mở cửa đá của Lang Nguyệt Phúc Địa rồi.
“Trò mèo.” Diệp Đỉnh Chi chém xuống, phá tan chiêu ngòi bút nở hoa kia.
Phi Ly lùi lại ba bước, vung mạnh phán quan bút trên tay, vẽ một con hổ lên không trung.
Diệp Đỉnh Chi cầm kiếm lao tới.
Bất luận ngươi dùng yêu pháp gì!
Thấy hổ giết hổ!
Gặp rồng chém rồng!
Phi Ly vung cây bút lớn, con hổ bằng mực bay vọt lên, trong gió như có tiếng hổ gầm, sau đó lao thẳng về phái Diệp Đỉnh Chi.
Một kiếm chém tan.
Thế nhưng con hổ mực trúng kiếm lập tức rơi thành một vũng mực tàu rơi xuống.
Nguyệt Khanh cả kinh nói: “Không được.”
Trong mực có độc, ăn mòn máu thịt.
Trường kiếm của Diệp Đỉnh Chi nhấc lên, tất cả nước mức rơi xuống trong phạm vi một thước, kiếm khí như cầu vồng, trong một thước, không thứ gì có thể tiêp cận.
“Hạ độc, hạ pháp.” Diệp Đỉnh Chi ngạo nghễ nói.
Phi Ly cười lạnh: “Ngươi đã mạnh hơn năm đó nhiều.”
“Ta nói lần cuối cùng, tránh ra, tha cho ngươi một mạng.” Diệp Đỉnh Chi giơ trường kiếm chỉ vào Phi Ly: “Ngươi đã thấy chênh lệch giữa chúng ta hiện giờ, ngươi muốn ngăn cản ta, không thể nào.”
Phi Ly nhún vai: “Hình như thế.”
Nguyệt Khanh thở dài: “Chúng ta đã gặp người dẫn phu nhân của ngươi đi, công lực đúng là bất phàm. Ngươi đã đánh với chúng ta một trận, nếu tới đó chưa chắc đã là đối thủ của hắn. Huống chi bọn họ đã đi từ lâu, ngươi có lên đường cũng không kịp.”
“Vậy thì lao vào Thiên Khải Thành, mang cô ấy về!” Diệp Đỉnh Chi cả giận nói.
Nguyệt Khanh lắc đầu: “Thiên Khải Thành rộng lớn như vậy, năm xưa ngươi không thể dẫn cô ấy đi, bây giờ cô ấy vào hẳn hoàng cung, ngươi làm gì được?”
Diệp Đỉnh Chi nhíu mày: “Hoàng cung?”
“Nếu ngươi muốn đi, ngươi phải đủ mạnh cái đã, mạnh tới mức quốc sư, tổng quản, đô thống, tất cả mọi người trong Thiên Khải Thành đều không ngăn được ngươi! Mạnh tới mức toàn bộ Bắc Ly phải quỳ rạp dưới chân ngươi! Có thế ngươi mới đoạt được thê tử của mình về. Nếu không chỉ cần hoàng đế Bắc Ly còn tại vị một ngày, các ngươi đừng mong được yên ổn.” Nguyệt Khanh từ từ dụ dỗ.
Diệp Đỉnh Chi trầm ngâm trong chốc lát, sau đó clư một tiếng: “Hóa ra là đợi ta ở điểm này? Định nhân lúc phu nhân ta rời khỏi, mê hoặc ta à? Các ngươi quá coi thường ta rồi. Cút ngay cho ta!”
Huyền Phong kiếm chỉ thẳng lên trời.
Nguyệt Khanh bị kiếm phong hất bay ra ngoài, va vào một gốc cây lớn.
Phán quan bút của Phi Ly quét ngang, lại ngăn trước mặt Diệp Đỉnh Chi.
“Ngươi muốn chết à?” Diệp Đỉnh Chi hỏi hắn.
Phi Ly vươn một ngón tay trái, điểm ba lần lên ngực, sau đó giơ ngón tay đó ra chỉ vào Diệp Đỉnh Chi: “Cũng đừng coi thường ta, ta còn chưa phát huy toàn bộ thực lực đâu.”
“Ồ?” Diệp Đỉnh Chi lùi lại một bước.
Nguyệt Khanh hoảng sợ: “Không được, Hồn Quan Phi Ly, ngươi điên rồi!”
“Ta không điên, ta chỉ muốn xem thử uy lực của Hư Niệm công.” Phi Ly giơ ngón tay điểm nhẹ lên trán, trầm giọng nói: “Hư Niệm công, tầng thứ ba.”
“Xoạt!”