Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân Phong (Đã Dịch Full)

Chương 287 - Chương 287. Gió Tuyết Phất Phới

Chương 287. Gió tuyết phất phới

“Mà này, các ngươi đi về bắc là để làm gì?”

Xe ngựa chạy về phía trước, Quân Ngọc rất không khách khí nhận lấy bình rượu bên hông Bách Lý Đông Quân, ngửa đầu uống một ngụm.

Bách Lý Đông Quân cau mày nói: “Sư huynh nói mình vừa gặp bọn họ?”

Quân Ngọc ngẩn người: “À? Tức là lần này các ngươi đi tìm bọn họ, sau khi tìm được họ thì sao?”

“Trong số họ có một vị bằng hữu của ta, ta muốn dẫn hắn đi.” Bách Lý Đông Quân trầm giọng nói.

Quân Ngọc cúi đầu trầm ngâm trong chốc lát: “Hóa ra là thế. Đúng là vừa rồi trong xe ngựa có một người khí tức rất yếu ớt, có vẻ đang bị thương rất nặng... A! Đáng lẽ vừa rồi ta nên ngăn bọn họ lại, thế thì chuyến đi này đã kết thúc rồi?”

Bách Lý Đông Quân hờ hững gật đầu: “Đúng vậy.”

Quân Ngọc ngửa đầu uống một ngụm, thở dài một tiếng: “Hối hận quá! Hối hận quá!”

Bách Lý Đông Quân suy nghĩ về những lời Quân Ngọc vừa nói: “Ngươi vừa nói... hơi thở của người trong xe ngựa rất yếu ớt?”

Quân Ngọc suy nghĩ một chút rồi trả lời: “Nói là yếu ớt, chẳng bằng nói... sắp chết rồi?”

Nguyệt Dao nói: “Bọn họ sẽ không để Diệp Đỉnh Chi chết. Bây giờ tình huống như vậy có hai khả năng. Khả năng đầu tiên là khi bọn họ mang Diệp Đỉnh Chi đi đã đánh Diệp Đỉnh Chi trọng thương. Khả năng thứ hai là cơ thể Diệp Đỉnh Chi được truyền Hư Niệm công. Hồn Quan Phi Ly, hắn dừng phàm thể cố luyện Hư Niệm công tới tầng thứ ba. Nếu hắn truyền công lực này vào cơ thể Diệp Đỉnh Chi... Quân Ngọc tiên sinh, có phải trong chiếc xe ngựa vừa rồi còn có một nam tử không?”

“Đúng. Cũng trọng thương nhưng không nghiêm trọng đến vậy. Căn cơ võ công không yếu, nhưng theo tình huống vừa rồi, e là chỉ một chưởng cũng có thể giết chết.” Quân Ngọc nhếch miệng cười: “Ta cũng nhân từ nên mới thả hắn đi.”

“Thế thì đúng rồi, Phi Ly cưỡng ép truyền Hư Niệm công tầng thứ ba vào cơ thể Diệp Đỉnh Chi, cho nên bây giờ cả hai đều rất yếu ớt.” Nguyệt Dao cắn răng: “Bọn họ nhanh hơn chúng ta tưởng tượng.”

Bách Lý Đông Quân nhìn về phía trước; “Vừa rồi Vô Tác sứ đã kéo chân chúng ta quá lâu, chúng ta lại cách xa bọn họ hơn rồi. Có lẽ trước khi tới Thiên Ngoại Thiên sẽ khó mà đuổi kịp.”

“Nếu là đi trong thành, vậy ta đạp gió lướt đi, không tới một canh giờ là bắt được bọn họ.” Quân Ngọc ngạo nghễ nói: “Đáng tiếc, qua Tuyên Thành là vùng đất hoang vu, ta không thể tìm được phương hướng của bọn họ.”

Nguyệt Dao trầm ngâm trong chốc lát, cuối cùng hạ quyết tâm: “Không được. Bách Lý Đông Quân, ngươi cũng phải luyện Hư Niệm công, nếu không đến lúc đó cửa Lang Nguyệt Phúc Địa bị đóng lại, chúng ta cũng không làm được gì.”

Quân Ngọc nhíu mày: “Hư Niệm công? Tiểu sư đệ, ngươi cũng là võ mạch bẩm sinh?”

Bách Lý Đông Quân nhún vai: “Ta cũng chẳng có cách nào.”

“Nhưng đó là Hư Niệm công, hư hư thật thật, niệm tại hư vô. Cho dù ngươi là võ mạch bẩm sinh, nhưng đâu có dễ luyện.” Quân Ngọc nói: “Không tu luyện một năm nửa năm, trừ phi cưỡng ép truyền công như bọn họ. Cô nương, chẳng lẽ cô cũng là cao thủ thâm sâu khó lường? Cũng luyện mấy tầng Hư Niệm công?”

“Tiên sinh đề cao ta quá rồi, người như ta làm sao luyện được Hư Niệm công, e là mới luyện tầng đầu tiên thì kinh mạch đã nổ tung mà chết. Nhưng Đông Quân lại có nửa năm một năm tu luyện.” Nguyệt Dao nhìn Bách Lý Đông Quân một cái.

Quân Ngọc sửng sốt: “Ồ?”

Bách Lý Đông Quân cũng sững sờ: “Sao ta không biết?”

Nguyệt Dao lấy từ sau xe ngựa ra một chiếc đàn cổ, đặt trước mặt, hỏi Bách Lý Đông Quân: “Còn nhớ Cầm Trung Kiếm không?”

Bách Lý Đông Quân đột nhiên hiểu ra. Lúc đó bọn họ từng đọc sách cổ của Cổ Trần trong gian nhà cũ của Càn Đông Thành, trong đó có một quyển là Cầm Trung Kiếm, dạy cách biến tiếng đàn thành kiếm khí đả thương người khác. Lúc đó hai người đều cảm thấy võ công này chưa bàn về tính thực dụng, riêng tư thế đánh đàn đả thương kẻ khác đã cực kỳ bắt mắt, cho nên tập Cầm Trung Kiếm này suốt một năm. Cuối cùng Nguyệt Dao tung mấy chục chiếc lá, Bách Lý Đông Quân gẩy đàn có thể lập tức chém đứt chúng. Hắn nhận cây đàn cổ, gảy nhẹ.

“Thử xem?” Quân Ngọc hỏi.

Bách Lý Đông Quân mỉm cười: “Được.”

Quân Ngọc dốc ngược bình rượu, đổ ra một cột rượu, hắn nhẹ nhàng nhấc cột nước lên, đột nhiên hóa thành một cây cột băng, ngón tay gõ nhẹ lên trên, cột băng hóa thành vài chục hạt nhỏ. Hắn nhìn Bách Lý Đông Quân: “Lên!”

Bách Lý Đông Quân gảy nhẹ dây đàn, một luồng kiếm khí thanh nhã từ dây đàn bắn ra.

Chỉ nhẹ vài tiếng leng keng thanh thúy, mấy chục hạt băng bị cắt rất chỉnh tề, rơi dưới đất.

Nguyệt Dao vui vẻ: “Còn tiến bộ hơn lúc trước vài phần.’

Quân Ngọc mỉm cười: “Không sai. Hư niệm hóa lực, ta còn chưa từng luyện công phu này.”

Bách Lý Đông Quân buông đàn xuống: “Đây chính là Hư Niệm công? Thế thì ta luyện tới tầng thứ mấy rồi?”

“Tầng thứ mấy?” Nguyệt Dao mỉm cười: “Đây mới là yêu cầu nhập môn của Hư Niệm công mà thôi, ngươi còn chưa đạt tới tầng thứ nhất.” Sau đó cô vén màn che, hỏi thị nữ áo xanh: “Thanh Nhi, từ đây tới Thiên Ngoại Thiên, nhanh nhất còn mất bao lâu?”

“Đi cả ngày cả đêm, mười bảy ngày. Tuyết Sinh là thần mã trời sinh, nhanh hơn Mặc Lạc của Nguyệt Khanh công chúa một chút. Nếu may mắn, chúng ta có thể chặn bọn họ trên băng nguyên.” Thanh Nhi trả lời.

“Được!” Nguyệt Dao gật đầu nói: “Ít nhất có thể cản bọn họ ở Lang Nguyệt Phúc Địa. Đông Quân, từ hôm nay trở đi ngươi bắt đầu tu luyện Hư Niệm công, sau mười bảy ngày, ngươi cần đạt tới Hư Niệm công tầng thứ hai.”

“Ta không thể thua Diệp Đỉnh Chi được, tuy công lực của hắn là được cho không, nhưng ta cũng không thể thua hắn. Nếu hắn đã tới tầng thứ ba, vậy ta cũng phải tới tầng ba.” Bách Lý Đông Quân ngạo nghễ nói: “Mười bảy ngày, Hư Niệm công tầng ba.”

Quân Ngọc ngửa đầu uống một ngụm rượu: “Đúng là phóng khoáng, nên cạn một chén lớn.”

Bách Lý Đông Quân thở dài: “Sư huynh này, uống rượu đâu cần nhiều lý do như vậy. Muốn uống thì uống, không phải cứ hớp rượu nào cũng phải nói một câu.”

Quân Ngọc mỉm cười: “Ta là người đọc sách mà, da mặt mỏng lắm.”

Khi Quân Ngọc nói ‘ta là người đọc sách’, Bách Lý Đông Quân lại nhớ tới vị sư phụ phong nhã thanh thoát phản lão hoàn đồng, luôn thích ra vẻ nói “Ta tên Nam Cung Xuân Thủy, là người đọc sách nho nhã”. Y thở dài: “Sư huynh, ngươi có biết sư phụ đi đâu không?”

“Ta làm sao biết được? Đã mấy chục năm rồi ta chưa gặp sư phụ. Khi đi ông ấy để lại cho ta một bức thư, bảo ta tới giúp ngươi một quãng. Đã nói trước rồi, chỉ là một quãng, ở Tuyên Thành là đã xong. Lần này ta tới vùng cực bắc chỉ để ngắm phong cảnh thôi.” Quân Ngọc trả lời.

“Lần nào sư phụ cũng nhẫn tâm tuyệt tình như vậy à?” Bách Lý Đông Quân bỏ qua nửa câu sau của Quân Ngọc.

“Có lẽ vì đã quen thấy cảnh ly biệt, cho nên lại càng sợ ly biệt.” Quân Ngọc ngửa đầu uống thêm một ngụm rượu, nhưng lung lay bầu rượu lại phát hiện không còn lại giọt nào.

 

Bình Luận (0)
Comment