Diệp An Thế gãi đầu một cái: “Luyện võ là cái gì?” Dù sao cậu cũng chỉ là đứa bé ba tuổi, không biết gì về luyện võ.
Diệp Đỉnh Chi mỉm cười: “Đợi lúc nào gặp mẹ con, để mẹ dạy con.”
Nguyệt Khanh nhìn về phía trước: “Sắp đến nơi rồi, lát nữa Phi Ly, ngươi đi xe ngựa đưa đứa nhỏ này về Thiên Ngoại Thiên trước đã, ta dẫn Diệp Đỉnh Chi tới Lang Nguyệt Phúc Địa tìm phụ thân.”
Diệp Đỉnh Chi nghi ngờ; “Sao không cùng tới Lang Nguyệt Phúc Địa?”
Nguyệt Khanh thở dài: “Tuy nói là phúc địa nhưng người bình thường không thể tới được. Nơi đó là băng nguyên còn đáng sợ hơn chỗ này, tuấn mã dũng mãnh phi thường cũng chùn bước, không dám đi thêm chút nào. Chúng ta chỉ có thể đi bộ thôi.
“Được rồi, An Thế, con đi theo thúc thúc này tới chỗ ấm áp nhé. Cha sẽ tới sau.” Diệp Đỉnh Chi xoa đầu cậu bé.
Diệp An Thế gật đầu: “Cha nhớ cẩn thận nhé.”
“Cẩn thận?” Diệp Đỉnh Chi sửng sốt.
Nguyệt Khanh và Phi Ly nhìn nhau, trong lòng căng thẳng.
“Yên tâm đi, mẹ con còn đang chờ chúng ta.” Diệp Đỉnh Chi hạ giọng nói.
Nguyệt Khanh đột nhiên kéo dây cương, dừng xe ngựa.
Diệp Đỉnh Chi hỏi: “Sao vậy?”
Nguyệt Khanh nói nhỏ: “Vô Tướng sứ.”
Diệp Đỉnh Chi đưa tay vén rèm xe ngựa, nhìn hai người đang đứng cách đó không xa.
Một nam tử trung niên tướng mạo nho nhã đang ngồi trên chiếc xe lăn bằng gỗ, nhìn bọn họ. Bên cạnh hắn là một thiếu niên cầm dù, cây dù trúc to lớn che chắn gió tuyết giúp nam tử trung niên.
Diệp Đỉnh Chi hạ giọng nói: “Vị này chính là người hiện đang quản lý Thiên Ngoại Thiên của các ngươi, Vô Tướng sứ à?”
Vô Tướng sứ cất cao giọng đáp: “Tại hạ Vô Thiên, cung kính chờ đón Diệp công tử đã lâu.”
Diệp Đỉnh Chi chắp tay: “Tại hạ Diệp Đỉnh Chi, hân hạnh gặp mặt.”
Nguyệt Khanh nói: “Vô Tướng sứ, thế thì nhờ ngài dẫn Phi Ly và đứa nhỏ này về Thiên Ngoại Thiên.”
Vô Tướng sứ gật nhẹ đầu: “Con đường tới Lang Nguyệt Phúc Địa hơi nguy hiểm, hai vị cũng phải cẩn thận.”
Nguyệt Khanh và Diệp Đỉnh Chi nhảy từ trên xe ngựa xuống, Nguyệt Khanh đi qua bên cạnh Vô Tướng sứ, nhìn hắn một cái.
Vô Tướng sứ gật nhẹ đầu: “Đi thôi.”
Diệp Đỉnh Chi cũng nhìn Vô Tướng sứ một cái, Vô Tướng sứ vẫn mỉm cười.
Tâm như đầm sâu, là người khó mà nhìn thấu. Diệp Đỉnh Chi khẽ nhíu mày.
Sau khi hai người đi khỏi, Phi Ly cũng từ trên xe ngựa đi tới: “Tôn sứ.”
“Các ngươi về trước đi, ta phải ở lại đây đợi mấy vị bằng hữu.” Vô Tướng sứ nói.
Phi Ly thần sắc do dự: “Vô Tướng sứ định đích thân ra tay à?”
“Có người lén chuyển lời tới Thiên Ngoại Thiên, Vô Tác sứ đã bị bọn chúng giết. Bây giờ ta mà không đứng ra, thế thì trong Thiên Ngoại Thiên còn có ai ngăn được chúng?” Vô Tướng sứ thở dài: “Đi thôi, Phi Ly, thời đại của chúng ta đã sắp tới rồi.’
“Ta rất mong đợi ngày đó.” Phi Ly kéo cương ngựa, đi qua Vô Tướng sứ rời khỏi. Hắn cau mày ngẫm nghĩ cẩn thận câu nói cuối cùng của Vô Tướng sứ.
Cũng nhận ra chút ẩn ý.
“Ngay phía trước thôi, sắp đến nơi rồi. Đường bên trái là tới Lang Nguyệt Phúc Địa, đường bên phải là Thiên Ngoại Thiên. Bọn họ biết chúng ta đuổi theo nên chắc chắn sẽ tới thẳng Lang Nguyệt Phúc Địa. Ở đó thì xe ngựa không đi được, chúng ta phải đi bộ.” Nguyệt Dao nói.
Thanh Nhi nhẹ nhàng kéo cương, xe ngựa chậm rãi dừng lại.
Nguyệt Dao nghi ngờ; “Thanh Nhi, còn cách một đoạn mà, sao đã dừng lại?”
Quân Ngọc uống một ngụm rượu: “Phía trước có người đang đợi.”
Bách Lý Đông Quân vén rèm, chỉ thấy phía trước có một nho sinh trung niên ngồi ngay ngắn trên xe lăn và một thiếu niên tuấn tú cầm dù.
“Vô Tướng sứ.” Nguyệt Dao nói khẽ.
Vô Tướng sứ gật nhẹ đầu: “Tông chủ tạm quyền đại nhân.”
Nguyệt Dao mỉm cười: “Vô Tướng sứ đại nhân giờ đã là người thống lĩnh thật sự của Thiên Ngoại Thiên, sao vẫn gọi ta là tông chủ đại diện?”
“Thuộc hạ vượt quyền, suy nghĩ khác với tông chủ tạm quyền đại nhân. Ta không muốn thấy Thiên Ngoại Thiên đi về phía hủy diệt, cho nên vượt quá bổn phận, đúng là bất kính. Đợi sau khi tông chủ xuất quan, chắc chắn ta sẽ tới thỉnh tội.” Vô Tướng sứ cúi đầu, giọng điệu cung kính.
“Vì dục vọng quyền lực của bản thân mà ép dân chúng Thiên Ngoại Thiên đang an lành bán mạng cho các ngươi, đây mới là đi về phía hủy diệt.” Nguyệt Dao thở dài nói.
Vô Tướng sứ lắc đầu: “Tông chủ tạm quyền đại nhân nói sai rồi. Cả đời này Vô Thiên chưa từng đam mê quyền lực. Nhưng chúng ta vốn phải được sống ở nơi đất đai màu mỡ ấm áp, chứ không phải vùng đất nghèo nàn cằn cỗi này.”
“Nhưng có một số thất bại đã được định sẵn, nếu không buông bỏ thì bại càng thêm thảm. Ta vân du ở Bắc Ly đã nhiều năm, ta biết sự cường đại của bọn họ.” Nguyệt Dao nói.
“Đợi đến khi tông chủ vào Bắc Ly lần nữa, trên đời này sẽ không có ai mạnh hơn người.” Giọng điệu của Vô Tướng sứ vẫn trầm trầm, như không mang bất cứ tâm trạng nào, nhưng lại tạo thành cảm giác kiên định không thể phản bác.
“Lại là một kẻ đi vào đường tà.” Quân Ngọc thở dài: “Nhưng cái gã này khó đối phó hơn nhiều.”
“Ồ? Nhưng Nguyệt Dao nói trong tứ đại tôn sứ, người đánh đấm giỏi nhất là Vô Tác kia mà?” Bách Lý Đông Quân nói đầy ẩn ý, dọc đường gặp một số tôm tép, cao thủ duy nhất là Vô Tác sứ thì bị sư huynh của mình giải quyết trước, bây giờ y luyện thành Hư Niệm công, đang muốn so chiêu với Vô Tướng sứ trước mặt.
Quân Ngọc nhìn Vô Tướng sứ, ánh mắt lại có vẻ nghiêm nghị: “Vô Tác sứ kia đi vào đường tà nhưng chỉ là bên ngoài, không đỡ nổi một đòn. Nhưng Vô Thiên này tuy tâm đã vào đường tà, nhưng tâm của hắn vẫn cứng như đá tảng, lại nhận định mình đi theo chính đạo. Người như vậy mới là khó đối phó. Vì hắn có lòng tin, mà lòng tin thường phát huy ra lực lượng cường đại hơn nữa.”
Nguyệt Dao nhìn về phía trước, hạ giọng nói: “Chúng ta không thể đợi thêm. Vô Thiên đã ở đây chứng tỏ bọn Diệp Đỉnh Chi đã đi về phía Lang Nguyệt Phúc Địa.”
Quân Ngọc xuống xe, phất hai tay áo: “Vị lão ca này, ta đánh với ngươi. Đông Quân, các ngươi đi trước đi.”
Vô Tướng sứ mỉm cười: “Có lẽ không được rồi.”
Quân Ngọc nhìn Bách Lý Đông Quân một cái: “Xin lỗi, đoạn đường cuối cùng ngươi vẫn phải tự đi. Cứ yên tâm mà làm, bốn chữ, không cần hối hận.”
Bách Lý Đông Quân cúi đầu: “Tiểu sư đệ xin ghi nhớ.”
Quân Ngọc vung tay, gió tuyết bay lượn, trường bào màu xám phất phơ theo làn gió, thiếu niên cầm dù lung lay như sắp đổ, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể bị cuồng phong thổi bay.
Vô Tướng sứ nhíu mày: “Ngươi là người đã giết Vô Tác?”
“Cũng là người sắp giết ngươi.” Quân Ngọc cười nói.
“Ngươi nói không sai, ta không thể ngăn cả hai người các ngươi.” Vô Thiên gật nhẹ đầu: “Như vậy hai người chúng ta ở lại đây phân định sinh tử thôi.”