“Rầm” một tiếng.
Tất cả vò rượu bày trong quán lập tức vỡ vụn.
Phi Trản bước lên trước một bước, trầm giọng nói: “Chết rồi?”
Nguyệt Dao vui vẻ nói: “Phi Ly về Tuyết Nguyệt thành trước, khi ta và Bách Lý rời khỏi cũng không thấy hắn. Cho nên ta không biết hắn sống chết ra sao.”
“Chết rồi.” Bách Lý Đông Quân lại giơ chén rượu lên.
“Rầm” một tiếng, chén rượu trong tay y vỡ vụn, rượu vẩy lên vạt áo.
Phi Trản lại bước lên trước một bước: “Vì sao?”
“Nếu ngươi thấy Diệp Đỉnh Chi thời điểm đó, ngươi sẽ biết, một người hại hắn thảm như vậy, không còn cơ hội sống sót trên cõi đời này. Không chỉ hắn chết, nếu ngươi thấy hắn, chắc chắn ngươi cũng sẽ chết.” Bách Lý Đông Quân nhướn mày nhìn Phi Trản, sắc mặt đầy khiêu khích.
Nguyệt Dao bước lên trước một bước, che trước mặt Bách Lý Đông Quân, cô nhẹ nhàng lắc đầu; “Ngươi không nên chọc giận hắn.”
Phi Trản đột nhiên ưỡn thẳng lưng, khí thế trên người đột nhiên biến đổi, hắn hạ giọng nói: “Có phải trước khi chết ta cũng nên giết ngươi không?”
“Phách Quan Phi Trản, trong Thiên Ngoại Thiên là cao thủ gần với Tứ Tôn Sứ, thậm chí có thể chỉ dưới Vô Tướng sứ.” Nguyệt Dao thở dài.
“Thế thì để hắn thử xem.” Bách Lý Đông Quân đứng dậy: “Nếu không phải vì bọn họ, Diệp Đỉnh Chi đã chẳng biến thành như bây giờ.”
Nguyệt Dao khẽ nhíu mày, tức tối quay người đạp Bách Lý Đông Quân một cái: “Ngu ngốc! Ý ta là ta không đánh được hắn.”
Tuy Bách Lý Đông Quân ăn một cái đạp, đau tới nhe răng trợn mắt, nhưng khóe miệng lại cười toe toét: “Ha ha ha ha, Nguyệt Dao, cuối cùng cô cũng mắng ta.”
Nguyệt Dao chỉ thấy đau đầu: “Ta mắng ngươi, ngươi vui vẻ như vậy làm gì?”
Bách Lý Đông Quân day day bắp chân còn đau ê ẩm: “Dọc đường cô quá nghiêm túc, thật ra ta chỉ mất võ công mà thôi, cô thì cứ giữ cái vẻ cô đã hại ta, cứ tiếp tục như vậy ta cũng khó xử. Khi chúng ta ở Càn Đông Thành, không ít lần cô đã mắng ta. Bây giờ thấy cô trở lại như cũ, ta rất vui vẻ.”
Nguyệt Dao bất đắc dĩ nói: “Ta thấy ngươi không chỉ là mất võ công, còn hỏng cả đầu óc rồi.”
Bách Lý Đông Quân đột nhiên nghiêm túc; “Nguyệt Dao, thật ra có một thời gian, ta cũng thấy rất áy náy.”
Nguyệt Dao không theo kịp cách nhảy đề tài này: “Ngươi áy náy cái gì?”
“Ta áy náy ta không phải người một lòng.” Bách Lý Đông Quân thở dài.
Nguyệt Dao sửng sốt: “Hả?”
“Thuở nhỏ ta gặp nàng, ta đã quyết chí chỉ cưới một mình nàng. Nhưng về sau ta gặp một cô gái, trong lòng lại thấy lay động.” Bách Lý Đông Quân chậm rãi nói.
“Ồ? Là tiểu thư nhà ai?” Thần sắc Nguyệt Dao hơi đổi.
“Chính là Vương Nguyệt dạy ta đánh đàn. Tuy cô ấy tướng mạo bình thường, nhưng ở bên cô ấy một năm, ta rất vui vẻ. Lúc đó ta luôn cảm thấy áy náy với nàng, vì mình đã thay lòng, nhưng ta lại không chịu thừa nhận.” Bách Lý Đông Quân tiếp tục nói với vẻ nghiêm túc.
Nguyệt Dao cũng phối hợp đáp lời y: “Không chịu thừa nhận mình là kẻ không chung thủy?”
“Không, không thừa nhận mình thích Vương Nguyệt. Vì cô ấy thật sự... không dễ nhìn.” Bách Lý Đông Quân cười nói: “Cho nên bây giờ ta rất vui vẻ. Ta không phải người không chung thủy, Vương Nguyệt chính là nàng, còn nàng, lại xinh đẹp như vậy.’
Nguyệt Dao cười khanh khách: “Ngươi có biết bây giờ chúng ta đang rất nguy hiểm không? Chúng ta sắp chết rồi đấy.”
Phi Trản cứ thế đứng đó nghe Bách Lý Đông Quân nói nhảm một lúc lâu, gương mặt không hề thay đổi, chỉ có cảm giác áp lực từ người hắn càng lúc càng mạnh.
Rốt cuộc Bách Lý Đông Quân không chống đỡ nổi, quỳ một gối xuống, nhưng vẫn không để ý tới Phi Trản, chỉ nhìn Nguyệt Dao, gương mặt đầy vui vẻ: “Ta và nàng mới gặp lại nhau chưa lâu, mà thời gian chưa lâu này thậm chí còn không kịp ngồi xuống tâm sự. Sao ta lại chết được?’
Phi Trản nhẹ nhàng vung tay về phía trước, định đánh ra một chưởng, nhưng lại đột ngột thu về.
Hắn ngẩng đầu, hạ giọng nói: “Nhanh thật.”
Kiếm khách toàn thân đen kịt, đầu đội nón che, giơ thanh trường kiếm đen như mực đứng bên cạnh Bách Lý Đông Quân.
Thiên hạ thích trắng, ta lại ưa đen.
“Mặc Trần công tử Mặc Hiểu Hắc.” Phi Trản hạ giọng nói.
“Sư đệ ơi là sư đệ, đã lâu không gặp, nghe nói ngươi là cao thủ trong Quan Tuyệt Bảng, sao vẫn phải nhờ các sư huynh tới cứu ngươi vậy?” Một giọng nói dịu dàng vang lên ngoài quán rượu.
Đây là một giọng nói rất dễ nghe.
Êm dịu như tiếng đàn.
Chỉ nghe giọng nói cũng biết đây là một nam tử rất đẹp.
Một chiếc kiệu tinh xảo chậm rãi đi vào cửa quán rượu.
“Liễu Nguyệt công tử Liễu Nguyệt.” Phi Trản khẽ nhíu mày: “Nghe nói Mặc Trần công tử và Liễu Nguyệt công tử không hợp nhau, không ngờ lại xuất hiện đồng thời.”
“Ngu ngốc, nếu bọn họ không hợp nhau, sao lại được đặt song song trong bát công tử. Bọn họ chỉ có ngoài miệng cãi vã nhau, trong lòng thì không có nhau là không được!” Bách Lý Đông Quân mắng to.
Phi Trản lạnh giọng nói: “Ngươi phách lối quá nhỉ.”
“Vớ vẩn, đương nhiên ta phải phách lối rồi. Hai vị sư huynh của ta đang đứng đây, hơn nữa đánh đấm còn giỏi như vậy, sao ta không phách lối một chút! Hai vị sư huynh, giúp ta đánh hắn một trận!” Bách Lý Đông Quân hét lớn: “Cho hắn biết sự lợi hại của Càn Đông Thành tiểu bá vương ta!”
Mặc Hiểu Hắc lại rất không nể mặt y thu kiếm lại, xưa nay y không thích nói chuyện, đương nhiên cũng không muốn để ý tới mấy lời vớ vẩn của Bách Lý Đông Quân.
Liễu Nguyệt là người thương yêu Bách Lý Đông Quân nhất trong bát công tử, giọng nói có vẻ trêu ghẹo: “Sư đệ muốn đánh thì đợi thương thế khá hơn rồi hãng đánh. Còn vị huynh đệ trong quán, chúng ta không muốn làm khó ngươi, hay là hai bên ai đi đường nấy, thấy sao?”
“Bắc Ly bát công tử.” Phi Trản quay người nhìn cỗ kiệu với nóc che tinh xảo bên ngoài: “Ta cũng muốn mở mang tầm mắt.”
“Được.” Sau tiếng đáp lời, rèm che kiệu nhẹ nhàng vén lên.
Nam tử áo trắng từ trong kiệu lướt ra.
Rốt cuộc bả vai của Phi Trản cũng nâng lên.
Hai người lướt qua nhau.
Liễu Nguyệt công tử hạ xuống bên cạnh Bách Lý Đông Quân, gương mặt vẫn đeo khăn che mặt.
Bả vai Phi Trản lại rủ xuống.
“Sau này còn gặp lại.” Phi Trản cất bước ra ngoài quán rượu.
Ngọc bội bên hông Liễu Nguyệt công tử lập tức vỡ thành hai nửa, hắn khẽ ho khan một tiếng: “Nội lực của gã này mạnh thật.”
Mặc Hiểu Hắc trầm giọng nói: “Nếu lần này chúng ta chỉ tới một mình, có lẽ không dọa được hắn.”
Bách Lý Đông Quân thở dài một tiếng: “Sao hai vị sư huynh biết ta ở đây?”
“Có một hôm, đột nhiên có người tới tìm ta, tự xưng là đại sư huynh của ta, nhờ ta tới đây chờ ngươi. Đương nhiên ta không tin.” Liễu Nguyệt công tử thở dài: “Đại sư huynh, xưa nay chưa bao giờ nghe sư phụ nhắc tới.”
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó hắn đánh ta một trận. Ta thậm chí không có sức hoàn thủ. Võ công và phương thức thuyết phục người khác như vậy, ta tin hắn là đại sư huynh của ta...” Liễu Nguyệt công tử bất đắc dĩ nói.