“Không chữa được!” Nguyệt Dao kinh hãi, vốn dĩ cô thấy lão đạo trưởng này tỏa ra tiên khí, đúng với câu nói ‘ngoài biển có tiên nhân’ của Bách Lý Đông Quân, lo lắng trong lòng vốn đã buông xuống. Nhưng lão đạo trưởng lại nói là ‘không chữa được’, khiến cô không cách nào tiếp nhận.
“Đương nhiên là không chữa được. Nội lực bị hút đi rồi, muốn lấy lại có khác gì người chết sống lại, máu thịt sinh ra trên xương trắng. Ta chỉ là phàm nhân, đương nhiên không làm được.” Thần sắc lão đạo trưởng vẫn lạnh nhạt, dường như không hề tiếc nuối vì mình không chữa được.
Bách Lý Đông Quân lại không hề kinh ngạc, chỉ gật nhẹ đầu: “Ta hiểu.’
“Hiểu là sao!” Nguyệt Dao vốn luôn bình tĩnh nhưng lúc này cũng khó mà giấu nổi cảm xúc mất mát trong lòng: “Chúng ta đi ngàn dặm xa xôi tới đây, cuối cùng lại chẳng có cách nào à?”
“Người còn đứng được, kinh mạch chưa phế, võ công có thể học lại, nội công có thể luyện lại. Chẳng qua cần một chút thời gian. Từ nhỏ ngươi đã được Nho Tiên Cổ Trần rèn luyện thân thể theo phương pháp dược tu, lại thêm võ mạch bẩm sinh, cho nên mấy năm qua tốc độ tiến bộ vượt xa nhưng người khác. Bây giờ từ trên đỉnh núi rơi xuống, chưa chắc đã là chuyện xấu.” Lão đạo trưởng chậm rãi nói.
Bách Lý Đông Quân cười khổ nói: “Thanh Phong chưởng giáo, đừng đùa với ta nữa.”
“Không phải ta đang nói đùa. Trước đây Hoàng Long Sơn Thiên Sư quyển tổng cộng có chín phần, mỗi bản là một cảnh giới, lúc đó chúng ta đông người, chỉ có một mình Tiểu Tề thấy phần thứ tám chỉ trong có ba năm, những môn nhân khác có người một năm thấy sáu phần, nhưng lại dừng chân ở phần thứ bảy, không thể tiến thêm. Có người thấy được hai phần là không tiếp tục tiến bộ. Thế nhưng hắn, chỉ mất có hai năm đã đọc hết tám phần, nhưng trước khi đọc phần thứ chín, hắn đột nhiên trở lại tầng thấp nhất trong Tàng Thư Các, đọc lại phần đầu tiên.” Lão đạo trưởng dừng lại một chút.
Bách Lý Đông Quân rất phối hợp: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó mỗi canh giờ hắn đọc một phần, một ngày một đêm, đọc hết Thiên Sư quyển, trở thành Thiên Sư trẻ tuổi nhất của Hoàng Long sơn ta từ khi khai sơn.” Lão đạo trưởng mỉm cười: “Cho nên, có lúc bắt đầu lại từ đầu là con đường nhanh nhất.”
“Xin rửa tai lắng nghe.” Bách Lý Đông Quân cúi người.
“Ta mất mười hai năm mới đọc hết Thiên Sư quyển, đáp án mà ngươi muốn, ta không thể đưa ra được.” Lão đạo trưởng nhẹ nhàng vẫy ống tay áo.
“Hắn mà hai người đang nói là ai?” Cuối cùng Nguyệt Dao không nhịn được hỏi.
“Là ta.” Một giọng nói ôn hòa vang lên.
Lão đạo trưởng mỉm cười, lùi lại một bước, vung ống tay áo, đột nhiên biến mất tại nơi đó.
Nguyệt Dao dụi mắt: “Thế này là sao?”
“Vùng đất hư vô, hải ngoại tiên sơn, có rất nhiều thứ khó lòng lý giải.” Bách Lý Đông Quân nói nhỏ với cô.
“Sư phụ ta tên là Thanh Phong đạo nhân, như vậy tiêu tán như làn gió mát cũng đâu có gì lạ?” Ở nơi lão đạo trưởng vừa biến mất, đột nhiên có một người trẻ tuổi xuất hiện từ khoảng không. Người trẻ tuổi kia mặc trường bào màu trắng, trường bào bị gió thổi, bay phất phới. Người này nhìn Nguyệt Dao nói: “Xin chào cô nương.”
Giọng nói ấm áp như làn gió mát lướt nhẹ qua mặt.
Nguyệt Dao sửng sốt, không biết nên đáp lại là chào công tử hay chào cô nương.
Vì gương mặt của người này quá mỹ lệ, Nguyệt Dao từng thấy không ít mỹ nam tử ở Bắc Ly, kể cả Bách Lý Đông Quân cũng là một công tử thế gia tuấn lãng thanh tú, thế nhưng người trước mắt lại đẹp tới quá mức. Làn da trắng trẻo, mặt như bạch ngọc, nhất là khí tức không dính bụi trần trên người, khiến người ta bỗng thấy ngây ngẩn.
“Nhìn phát đơ luôn rồi?” Bách Lý Đông Quân bất đắc dĩ nói.
Nguyệt Dao ngơ ngác, định nói gì đó, nhưng lại không biết nên nói gì.
Người trẻ tuổi mỉm cười: “Ta tên Mạc Y.”
“Mạc Y?” Nguyệt Dao lẩm bẩm.
“Ài.” Bách Lý Đông Quân thở dài: “Nguyệt Dao tỷ tỷ, ta cảm thấy nàng là người mà núi đổ trước mặt vẫn không đổi sắc, sao thấy một mỹ nam tử mà như mất hồn mất vía vậy?”
Nguyệt Dao hơi tức giận, sắc mặt đỏ bừng: “Ta nào có.”
“Tiểu Bách Lý.” Mạc Y đột nhiên gọi.
Bách Lý Đông Quân nhíu mày nói: “Làm sao?”
“Đừng nói năng với người trong lòng mình như vậy.” Mạc Y nói đầy ẩn ý: “Một ngày nào đó cô ấy sẽ trở lại, Tiểu Bách Lý.”
Lúc này Nguyệt Dao mới khôi phục tinh thần, thấy Mạc Y mở miệng gọi ‘Tiểu Bách Lý’, không khỏi cau mày: “Sao hắn lại gọi ngươi là Tiểu Bách Lý? Trông ngươi còn lớn hơn hắn mấy tuổi ấy.”
Bách Lý Đông Quân nhún vai: “Ngươi đừng nhìn vẻ ngoài hắn như thiếu niên mười bảy mười tám tuổi, thật ra hắn đã bốn mươi rồi.”
“Đúng là đứa trẻ bất hảo.” Mạc Y không để ý tới vẻ kinh ngạc trong mắt Nguyệt Dao, đi tới bên cạnh Bách Lý Đông Quân, đặt tay lên đầu y: “Chẳng trách võ công lại bị phế.”
“Sao cứ nhắc tới chuyện đau lòng của ta thế?” Bách Lý Đông Quân giả bộ buồn bã thất vọng.
“Chuyện này có gì mà đau lòng? Nội công mà ngươi tu luyện tên là gì?” Mạc Y hỏi.
Bách Lý Đông Quân sửng sốt, trả lời: “Thu Thủy Quyết.”
“Mùa thu khi nước dâng, cả trăm con sông đổ dồn ra Hoàng Hà, dòng nước mênh mông, tới nỗi đứng bờ bên đây nhìn qua bờ bên kia không phân biệt được bò với ngựa. Đây đúng là một môn nội công rất lợi hại, nhưng vẫn chưa đủ.” Mạc Y vung ống tay áo: “Nho Tiên Cổ Trần thấy làn nước mùa thu chảy qua, trong lòng có cảm ngộ, sáng tạo ra Thu Thủy Quyết này, đúng là khiến người khác kính nể. Nhưng đó là cảm ngộ của ông ấy, ngươi luyện có tốt đến đâu, sử dụng quen thuộc tới mức nào, nhưng cuối cùng vẫn kém Nho Tiên một chút. Thứ hai, mùa thu nước dâng, trăm con sông đổ về Hoàng Hà, như vậy vẫn chưa đủ.”
“Thế nào thì mới đủ?” Bách Lý Đông Quân hỏi.
“Ngươi nhìn làn nước từ ngàn trượng chảy xuống, chỉ riêng âm thanh đã như ngàn vạn tuấn mã đạp nát hoang nguyên; ngươi nhìn biển cả mênh mông vô tận, cho dù sử dụng con thuyền nhanh nhất, ngày đi ngàn dặm, đi một năm, đi mười năm, ngươi vẫn không thể đi hết mọi vùng biển, ngươi nhìn vạn vật muôn màu trong sóng nước, trên đời có bao nhiêu cảnh sắc chưa từng ngắm, bao nhiếu sự vật chưa từng xem, như vậy có đủ không?” Mạc Y hỏi.
Bách Lý Đông Quân suy nghĩ một chút: “Ngươi nói là... biển cả này?”
“Đúng vậy, mùa thu nước dâng, Hà Bá ngạo nghễ, nhưng đứng trước biển cả vẫn chỉ thấy lực bất tòng tâm. Nhưng trên biển có cả ngàn sóng triều, đúng là bao la hùng vĩ, nhưng ngươi thấy đã đủ chưa?” Mạc Y lại hỏi.
Bách Lý Đông Quân suy nghĩ: “Ngươi đã nói vậy, thế thì chắc chắn vẫn chưa đủ.”
“Ha ha ha ha. Có đủ hay không, ngươi phải tự thấy.” Mạc Y cười nói: “Hải ngoại tiên sơn, Bồng Lai chi đảo, lần trước ngươi tới đây vẫn còn thấy quá ít. Vậy thì cho ngươi thấy cực cảnh trong thiên hạ, ngươi sẽ hiểu được thế nào là đủ, thế nào là không đủ.”
“Nội lực không còn, thế thì luyện lại, đâu phải chuyện lớn lao gì.”
“Nhưng đã muốn luyện, thì phải luyện càng nhanh, luyện càng tốt hơn.”
Bách Lý Đông Quân hạ giọng nói: “Ta có một vị bằng hữu, hắn...”
“Mỗi người đều có vận mệnh của mình, cũng có lựa chọn của bản thân.” Mạc Y hạ giọng nói.
“Ta sợ hắn đi lầm đường.”
“Chỉ cần chưa đi hết đường, vẫn có thể quay đầu!”