Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân Phong (Đã Dịch Full)

Chương 337 - Chương 337. Sát Cục Bảy Người

Chương 337. Sát cục bảy người

Nguyệt hắc phong cao, trên con đường nhỏ ngoài rừng núi.

Bách Lý Đông Quân châm mồi lửa, Diệp Đỉnh Chi nằm bên cạnh, trên người buộc đầy băng vải, vẫn đang mê man. Nguyệt Dao ngồi bên cạnh bọn họ, ném vài cành cây vào đống lửa: “Tiếp theo chúng ta nên làm gì đây?”

Bách Lý Đông Quân nhíu mày nhìn về xa xăm: “Ta và Lạc Thanh Dương ước định sau khi rời khỏi Thiên Khải Thành, chúng ta sẽ chia hai đường đi về phía nam, cuối cùng gặp mặt ở Cô Tô thành. Sau này bọn họ sẽ về Nam Quyết, chúng ta có tính toán khác.”

Nguyệt Dao thở dài một tiếng: “Liệu có đơn giản như vậy không?”

“Bây giờ chiến tranh nổi lên khắp bốn phía, nếu có thể kết thúc chiến tranh thật nhanh chóng là tốt nhất.” Bách Lý Đông Quân thở dài một tiếng: “Bắc Man và Nam Quyết đều nghe theo hiệu lệnh của Diệp Đỉnh Chi, chỉ cần Diệp Đỉnh Chi gửi...”

“Không đơn giản như vậy đâu.” Nguyệt Dao nhỏ giọng nói, ngắt lời Bách Lý Đông Quân.

Bách Lý Đông Quân nhìn đống lửa, đột nhiên im lặng.

Nguyệt Dao do dự một chút rồi cuối cùng vẫn nói: “Bắc Man và Nam Quyết đều có mục đích riêng. Diệp Đỉnh Chi chỉ cho bọn họ một cơ hội, bây giờ Bắc Ly ba mặt đều gặp địch, thậm chí đã có một số kẻ trong Ma giáo phá vây đi vào. Chắc chắn bây giờ Bắc Man và Nam Quyết sẽ không tùy tiện lui binh.”

Bách Lý Đông Quân bẻ gãy cành cây trong tay, ném vào đống lửa: “Thế nào cũng có cách.”

Nguyệt Dao ‘ừ’ khẽ một tiếng, không nói gì tiếp.

Núi sông tan vỡ, có cách gì đây?

Khi ngươi thắng hắn nửa chiêu, ngươi là anh hùng của Bắc Ly, nhưng khi ngươi cõng hắn bỏ chạy, toàn bộ Bắc Ly đều chỉ kiếm vào ngươi.

“Diệp Đỉnh Chi, phải chết!” Trong Thiên Khải Thành, Minh Đức Đế vỗ bàn cái rầm.

Trong Cảnh Thái cung, Tuyên Phi cáo bệnh, tất cả mọi người không được phép ra vào, tình hình hệt như lúc ở Cảnh Ngọc vương phủ nhiều năm trước. Có lẽ sẽ có người nghĩ Tuyên Phi nương nương này đúng là yếu ớt lắm bệnh.

“Thế còn Bách Lý Đông Quân thì sao?” Cẩn Tuyên hỏi.

“Bách Lý Đông Quân...” Minh Đức Đế cười gằn: “Bây giờ hắn là người chiến thắng giáo chủ Ma giáo.”

Cẩn Tuyên gật nhẹ đầu: “Nô tài hiểu rồi. Thế Lạc Thanh Dương và Tuyên Phi nương nương?”

“Mang về, nếu không về thì cũng giết.” Minh Đức Đế trầm giọng nói.

“Tuân lệnh.” Cẩn Tuyên đi ra khỏi Ngự Thư Phòng, bốn thái giám đang chờ bên ngoài.

Tổng quản chưởng hương Cẩn Tiên, tổng quản chưởng kiếm Cẩn Uy, tổng quản chưởng sách Cẩn Ngọc, tổng quản chưởng ấn Cẩn Ngôn.

“Lập tức xuất phát, truy sát Diệp Đỉnh Chi.” Cẩn Tuyên hạ giọng nói.

“Tuân lệnh.” Bốn người trả lời.

Ngũ Tổng Quản của Thiên Khải Thành, ngày hôm đó đồng thời rời thành.

Khi xưa bọn họ từng dùng cái tên khác dương danh giang hồ, lần này lại mặc mãng bào của hoạn quan, đại diện cho triều đình Bắc Ly.

Ở biên cảnh xa xôi, Tư Không Trường Phong cũng mở một bức thư được Thiên Khải Thành đưa khẩn cấp suốt tám trăm dặm tới nơi.

“Trên thư nói sao?” Lý Hàn Y hỏi.

“Bách Lý... thắng.” Tư Không Trường Phong sững sờ.

“Thế chẳng phải tốt à?” Lý Hàn Y không hiểu vì sao Tư Không Trường Phong lại nhăn nhó.

Tư Không Trường Phong thở dài: “Đây tuyệt đối không phải tin tốt, mà là rất không tốt. Vì Bách Lý hắn... mang Diệp Đỉnh Chi đi. Ài, đã đoán trước rồi mà, nếu đổi lại là ta... Thôi, nếu ta đi thì làm sao đánh được Diệp Đỉnh Chi.”

Lý Hàn Y khẽ nhíu mày: “Vì sao hắn lại mang Diệp Đỉnh Chi đi?”

“Vì đây là huynh đệ của hắn, nếu có một ngày, tất cả người trong thiên hạ đều muốn giết ngươi, hắn cũng sẽ đối địch với cả thiên hạ. Đây chính là Bách Lý Đông Quân mà ta biết.” Tư Không Trường Phong trả lời.

“Nhưng, vì Diệp Đỉnh Chi, đã có rất nhiều người chết.” Lý Hàn Y nói rất chân thành.

“Cả nhà Diệp Đỉnh Chi đều bị lão hoàng đế Bắc Ly giết chết, vợ thì bị hoàng đế hiện tại ép cưới, đây là hắn báo thù hoàng tộc Bắc Ly.” Tư Không Trường Phong nói.

“Thế nhưng những binh lính phía bắc phía nam chết trận, người giang hồ chúng ta chết trong trận chiến với Ma giáo, đâu liên quan gì tới ân oán đó? Vì sao người chết lại là bọn họ?” Lý Hàn Y hỏi ngược lại.

Tư Không Trường Phong hiểu Lý Hàn Y nói đúng, đáng thở dài một tiếng :”Diệp Đỉnh Chi đã sa vào đường tà, còn Bách Lý Đông Quân muốn kéo hắn khỏi con đường này.”

“Thế nhưng chuyện gì cũng có cái giá của nó, còn Diệp Đỉnh Chi phải trả giá đắt vì chuyện này.” Lý Hàn Y nghiêm mặt nói: “Hiện tại rất nhiều giáo chúng Ma giáo đang đi xuyên qua sơn môn mà Vô Song Thành thất thủ, lẻn vào Bắc Ly. Chỗ này chỉ cần ngươi trông coi là đủ, ta đi tìm Diệp Đỉnh Chi.”

“Có rất nhiều người có thể làm chuyện này, sao lại là ngươi đi?” Tư Không Trường Phong hỏi.

“Vì ta có một vị bằng hữu, là người của Thiên Sơn phái, tên là Trần Phi Yến.” Lý Hàn Y cầm Thiết Mã Băng Hà lên: “Hôm qua cô ấy đã bị người của Ma giáo giết chết.”

Tư Không Trường Phong thở dài.

“Mỗi người đều có bằng hữu của mình.” Lý Hàn Y trả lời.

“Nói hay lắm, nói hay lắm.” Ngoài cửa vang lên tiếng vỗ tay.

Tư Không Trường Phong và Lý Hàn Y ngẩng đầu nhìn lên, là người trẻ tuổi để ria mép của Ám Hà - Tô Xương Hà.

Tô Xương Hà xoay nhẹ dao găm trong tay: “Lý cô nương... à không, Lý công tử nói vậy rất chuẩn, rất có phong phạm của Ám Hà chúng ta, hay là đổi họ đi, gọi là Tô Hàn Y nhé? Tô gia chúng ta rất hoan nghênh ngươi!”

“Im miệng.” Lý Hàn Y quát khẽ: “Ai muốn tới chỗ các ngươi làm sát thủ.”

“Làm sát thủ có gì không tốt.” Tô Xương Hà mỉm cười: “Đúng không, Khôi.”

Nam tử đeo mặt nạ từ ngoài phòng đi vào, tay vẫn cầm một cây dù giấy, bước chân từ tốn: “Một mình ngươi không giết được Diệp Đỉnh Chi, ta đi cùng ngươi.”

Ngón tay Tư Không Trường Phong gõ nhẹ lên trường thương: “Trong thư nói hai đại thủ hộ của Thiên Khải Thành là Lý Tâm Nguyệt và Cơ Nhược Phong hợp lực cũng không thể ngăn cản hắn quá một nén hương. Sau đó đại tổng quản Cẩn Tuyên và quốc sư Tề Thiên Trần liên thủ vẫn không phải đối thủ của hắn, cho nên...”

“Thế thì thêm cả chúng ta nữa, đã đủ chưa?” Một giọng nói phóng khoáng vang lên bên ngoài phòng.

Tư Không Trường Phong chỉ nghe âm thanh đã biết là Lôi Thiên Đình tới từ Lôi gia bảo, bèn mỉm cười đáp: “Công phu của ngươi kém như vậy cũng tới tham gia à?”

“Thuốc nổ của ta lợi hại.” Lôi Thiên Đình vỗ ngực, bên cạnh còn bốn người khác.

Ôn gia Ôn Lãnh, Triều Vương các Lạc Vũ Lan, Thiên Sơn phái Vương Nhân Tôn và Diệp Tiểu Phàm tuy không môn không phái nhưng có liên hệ sâu xa với Diệp Đỉnh Chi. Tính thêm cả Lôi Thiên Đình, Lý Hàn Y và Khôi của Ám Hà, bảy người này đúng là một tổ đội rất đáng sợ.

Tư Không Trường Phong không nói gì thêm.

Lý Hàn Y cầm kiếm định đi, nhưng mới bước được mấy bước lại đột nhiên dừng lại.

“Thật ra trước đây rất lâu, khi hắn còn ở Hàn Sơn tự, ta từng gặp được hắn. Lúc ấy ta còn rất nhỏ, lén lút ra ngoài du lịch, hắn dạy ta vài chiêu kiếm, ta hỏi hắn là ai, hắn nói hắn là một du hiệp ở Giang Nam. Lúc đó ta rất ngưỡng mộ hắn, cũng như Diệp Tiểu Phàm năm xưa.”

“Nhưng có một số chuyện, không cách nào quay đầu.”

 

Bình Luận (0)
Comment