“Uyên Nhãn là kiếm nhận chủ.” Cẩn Uy nhặt thanh kiếm dính máu dưới đất lên.
“Theo lời Cơ Nhược Phong, bây giờ hắn đã tới cảnh giới Quỷ Tiên, siêu thoát cõi âm, thần tượng bất minh, cửa quỷ không họ, Tam Sơn vô danh. Vạn vật còn phải sợ hắn, huống chi thanh kiếm của ngươi.” Cẩn Tuyên nhìn theo hướng Diệp Đỉnh Chi rời khỏi, nói đầy ẩn ý.
“Đã tới cảnh giới Quỷ Tiên, năm người chúng ta có đối phó được không?” Cẩn Tiên hỏi.
“Đương nhiên là không. Thế nhưng vừa rồi người của Thiên Ngoại Thiên có một câu không sai, bây giờ tình trạng của Diệp Đỉnh Chi đang là mỗi ngày rơi ngàn dặm. Đừng nhìn hắn như đang toàn thịnh, thật ra chỉ dựa vào một khí tức đang trút ra, chúng ta chỉ cần đợi khí tức này chậm lại, sau đó giết hắn.” Cẩn Tuyên mỉm cười.
Cẩn Tiên khẽ nhíu mày: “Thế thì bao giờ khí tức này sẽ hạ xuống?”
“Khi hắn tới chỗ đó.” Cẩn Tuyên nói đầy ẩn ý: “Bên ngoài Cô Tô thành, dưới Hàn Sơn tự.”
“Không xa.” Cẩn Tiên xoay nhẹ phật châu.
Bên ngoài Cô Tô thành, dưới Hàn Sơn tự.
Tiểu hòa thượng Vô Thiền uống cạn chén nước lớn, sau đó thở hổn hển nói: “Ôi má ơi, mệt chết con mất.”
“Đều là các sư huynh của con làm, con chỉ chặt có tí củi thôi.” Vong Ưu đại sư cười nói.
“Thế sư phụ thì sao, chẳng phải sư phụ ngồi ngủ gà ngủ gật à?” Vô Thiền bất mãn nói.
“Không phải, sư phụ không ngủ gà ngủ gật, thế này gọi là giám sát. Dù sao khi những người kia tới, ta muốn gian nhà tranh đó vẫn là gian nhà tranh khi xưa.” Vong Ưu đại sư vung tay áo: “Vô Thiền, chúng ta xuống núi thôi.”
“Đi đâu?” Vô Thiền nhảy cẫng lên: “Mua mứt quả hả?”
Vong Ưu đại sư xoa đầu hắn: “Đợi Diệp đại ca của con đến, bảo hắn mua cho con.”
Người người đi song song xuống núi, lại có bảy người đang chờ ở đó. Người cầm đầu cõng một thanh trường đao, nhếch miệng cười: “Vong Ưu đại sư!”
“Tôn tử.” (Tôn tử = cháu trai) Vong Ưu đại sư trêu chọc.
“Chắc phụ than ta ghét ta lắm nên mới đặt cái tên là Vương Nhân Tôn, nhân tôn nhân tôn, tất cả mọi người đều là ông của ta.” Vương Nhân Tôn bất đắc dĩ nói.,,
“Ngươi tới đây làm gì?” Vong Ưu đại sư hỏi.
Lý Hàn Y đứng bên cạnh hỏi: “Vị đại sư này là?”
“Vong Ưu đại sư, trụ trì Hàn Sơn tự hiện tại, đại tông sư Phật đạo, bạn tốt của ta.” Vương Nhân Tôn trả lời.
“Vị cô... à không, thiếu hiệp này.” Vong Ưu đại sư mỉm cười: “Trong tay ngươi là thiết mã băng hà?”
“Vâng.” Lý Hàn Y gật đầu đáp.
Vong Ưu đại sư gật nhẹ đầu: “Chủ nhân trước đây của nó cũng là bằng hữu của ta, kiếm này được truyền lại tới tay ngươi, rất tốt,”
Lý Hàn Y sửng sốt: “Ngài từng gặp chủ nhân của nó...”
Vong Ưu đại sư tiếp tục quay về phía Vương Nhân Tôn: “Cháu trai à. Các ngươi tới đây là để...”
“Giết người.” Vương Nhân Tôn ngừng cười.
“Định giết Diệp đại ca à?” Vô Thiền kéo áo Vong Ưu đại sư.
Vong Ưu đại sư khẽ niệm Phật một tiếng: “Các ngươi từng là bằng hữu.”
“Lệnh của sư phụ khó mà trái lời, sư phụ nói nếu ta không ra tay sẽ đuổi ta ra khỏi sơm môn, coi ơn dưỡng dục hơn hai mươi năm như cho chó ăn.” Vương Nhân Tôn cười khổ: ”Mấy năm nay Thiên Sơn phái chúng ta vốn đã suy thoái rồi, nếu trận chiến Ma giáo đông chinh này chúng ta còn làm rùa đen rút đầu nữa thì trên giang hồ sẽ không còn chỗ nào cho chúng ta sống yên ổn.”
“Cho nên ngươi chọn cách rút đao?” Vong Ưu đại sư hỏi.
Vương Nhân Tôn lắc đầu: “Ta chỉ mang đao đến, chỉ có lúc rút đao mới biết ta đã hạ quyết định hay chưa.”
“A Di Đà Phật.” Vong Ưu đại sư thở dài một tiếng.
Vô Thiền nhìn Vương Nhân Tôn: “Ngươi đúng là đồ cháu trai.”
“Đừng có chửi người ta.” Vong Ưu đại sư vỗ đầu Vô Thiền, dẫn cậu bé xuống núi tiếp.
Tô Mộ Vũ đi tới bên cạnh Vương Nhân Tôn: “Vì sao Vong Ưu đại sư lại xuống núi vào lúc nào? Có phải tới báo cho Diệp Đỉnh Chi không?”
“Yên tâm đi, cho dù Diệp Đỉnh Chi biết chúng ta đang chờ hắn ở đây, chắc chắn hắn vẫn sẽ tới.” Vương Nhân Tôn ngắm nghĩa lưỡi đao trong tay.
Vong Ưu và Vô Thiền đi xuống dưới núi, mới đi được một dặm lại đột nhiên ngừng lại.
“Diệp đại ca!” Vô Thiền kinh ngạc trợn tròn hai mắt.
Diệp Đỉnh Chi đứng lại, cúi đầu nói :”Vô Thiền.” Nhìn thấy người quen cũ, từ tận đáy lòng, Diệp Đỉnh Chi muốn mỉm cười một chút, thế nhưng gương mặt run rẩy, không thể cười nổi.
Vong Ưu phát hiện ra thần sắc đó, cau mày: “Diệp thí chủ.”
“Đại sư tới đây là để cản ta?” Diệp Đỉnh Chi hỏi.
Vong Ưu chắp tay trước ngực, lắc đầu: “Không, ta đang dựng lại gian nhà tranh, giống hệt lúc ngươi vừa đi. Ta vẫn giữ nguyên lời nói năm xưa, dưới Hàn Sơn tự, luôn có một gian nhà tranh cho ngươi.”
“Đã không cản ta, thế ta đi đây.” Diệp Đỉnh Chi đi qua bên cạnh Vong Ưu, giơ tay xoa đầu Vô Thiền: “Lần này không có mứt quả rồi.”
Vô Thiền mở to hai mắt, nước mắt tràn mi, túm lấy ống tay áo của Diệp Đỉnh Chi: “Diệp đại ca đừng đi, chỗ đó có bảy người muốn giết ngươi!”
“Thiên hạ mênh mông, e là bây giờ người muốn giết ta đã lên tới bảy trăm vạn, bảy người có là gì.” Diệp Đỉnh Chi nhẹ nhàng gạt tay Vô Thiền: “Không sợ.”
“Diệp thí chủ, lão nạp còn một câu muốn nói với ngươi.” Vong Ưu trầm giọng nói: “Buông bỏ đồ đao.”
“Lập địa thành ma.” Diệp Đỉnh Chi thản nhiên bước tới.
Ngay lúc này, Ngũ Tổng Quản xuất hiện, Vô Thiền lau nước mắt nhìn Vong Ưu, lại nhìn bọn họ :”Sư phụ, bọn họ là ai?”
“Bách Lý Ngũ Tổng Quản.” Vong Ưu nhìn người cầm đầu một cái: “Cẩn Tuyên công công, đã lâu không gặp, bây giờ đã thành đại tổng quản rồi.”
Cẩn Tuyên khẽ nhíu mày: “Vong Ưu đại sư.”
Cẩn Tiên càng thêm tôn kính, cúi đầu nói: “Cẩn Tiên xin ra mắt đại sư.”
“Lã Tĩnh Chu à.” Vong Ưu đại sư mỉm cười với hắn: “Sao ngươi cũng tới đây?”
Cẩn Tiên trầm giọng nói: “Chức trách, mong đại sư đừng trách.”
“Đại sư đứng đây là có ý gì?” Cẩn Tuyên mở miệng hỏi.
“Muốn mời năm vị tổng quản vào trong Hàn Sơn tự uống một chén trà.” Vong Ưu đại sư chậm rãi nói: “Đương nhiên chỉ có thể đi đường trước núi, không thể vào sau núi.”
Cẩn Tuyên nhíu mày: “Vong Ưu đại sư định cứu Diệp Đỉnh Chi?”
“Dựa vào sức mình ta, e là không thể làm được. Lão nạp chỉ cảm thấy chuyện trong giang hồ là chuyện trong giang hồ, các vị là người của triêù đình, nên dừng bước ở đây.” Vong Ưu đại sư chậm rãi nói.
“Lão hòa thượng này đánh đấm giỏi lắm à?” Cẩn Uy cả giận nói.
Cẩn Ngọc mỉm cười: “Rốt cuộc võ công của Vong Ưu đại sư cao đến đâu, có lẽ không ai biết. Nhưng nếu Vong Ưu đại sư chịu đòn rất tốt, đúng là có thể ngăn cản người khác.”
“Hắn từng cản ai?” Cẩn Uy hỏi.
“Học đường, Lý tiên sinh.” Cẩn Tiên không ngừng vê phật châu trong tay.
“Bàn Nhược Tâm Chung!” Vong Ưu đại sư chắp tay trước ngực, một pháp tướng chuông đồng khổng lồ hiện lên bên cạnh, rộng cỡ mười trượng, cao cũng mười trượng!