Hàn Sơn tự.
Tiểu hòa thượng Vô Thiền châm ba nén hương cúi lạy mộ phần trước mặt ba lần. Phía trước mộ phần còn có một xâu đường hồ lô: “Diệp đại ca, huynh đi rồi, mứt quả trong Cô Tô thành cũng mất ngọt.”
Vong Ưu đại sư lắc đầu: “Trong Cô Tô thành có mười sáu cửa hàng bán mứt quả, chỉ có nhà ở phía nam thành là ngon ngọt sạch sẽ nhất, mấy nhà ở phía bắc thành trong hoa quả toàn là sâu, mấy nhà ở tây thành thì quá ít đường, không đủ ngọt.”
Vô Thiền đứng dậy: “Sư phụ, người không ăn mứt quả, sao người biết?”
“Diệp Đỉnh Chi kể cho ta, hắn nói mỗi lần mua cho con luôn mua ở phía nam thành, là cửa hàng ngon ngọt sạch sẽ nhất.” Vong Ưu đại sư xoa đầu Vô Thiền: “Nhưng con có còn bé nữa đâu, không nên ăn kẹo hồ lô nữa.”
“Vì sao lớn rồi lại không thể làm một số chuyện nữa?” Vô Thiền hỏi.
Vong Ưu đại sư suy nghĩ rồi mỉm cười nói: “Vừa rồi sư phụ nói sai rồi, cho dù con lớn đến đâu đi nữa, vẫn có thể ăn mứt quả của con.”
“Nhưng con không muốn ăn, con cảm thấy phía nam phía bắc gì cũng vậy, của người khác mua mới ngọt, xâu kẹo hồ lô này là con dùng tiền mua, cho nên không ngọt.” Vô Thiền nói nhỏ.
Vong Ưu đại sư thở dài một tiếng: “Tiểu Vô Thiền lớn rồi.”
Vô Thiền ngẩng đầu lên, hốc mắt ửng đỏ: “Sư phụ, lớn lên sẽ gặp nhiều chuyện đau khổ như vậy ư? Trước đó con cảm thấy đi đường rất mệt mỏi, đọc kinh rất khó, nhưng có khổ có khó gì thì ngủ một giấc là qua. Nhưng Diệp đại ca mất đã nhiều ngày rồi mà con vẫn thấy rất khó chịu, hơn nữa càng ngày càng khó chịu.”
Vong Ưu đại sư lắc đầu, không nói gì.
Bách Lý Đông Quân ôm Diệp An Thế từ phía xa đi tới, tung người mấy cái đã hạ xuống trước mộ phần. Y đặt Diệp An Thế xuống, hành lễ với Vong Ưu đại sư: “Đại sư.”
Vong Ưu đại sư nhìn qua Diệp An Thế: “Là đứa bé đó à?”
Diệp An Thế trực tiếp vùng khỏi người Bách Lý Đông Quân, đi tới trước mộ phần kia, đọc chữ viết trên đó, nhưng chỉ biết có sáu chữ - Diệp Đỉnh Chi, Dịch Văn Quân. Bây giờ cậu mưới năm tuổi, mới đọc được mỗi tên của cha mẹ. Cậu bé nhỏ giọng nói: “Đây là một của cha à?”
Bách Lý Đông Quân đứng sau lưng cậu bé đáp: “Đúng.”
“Mẹ ta có tới đây không?” Diệp An Thế lại hỏi.
“Tới rồi.” Bách Lý Đông Quân trả lời.
“Mẹ đi đâu rồi?” Giọng điệu Diệp An Thế vẫn rất bình tĩnh.
“Các ngươi sẽ gặp lại nhau.” Bách Lý Đông Quân không trực tiếp trả lời câu hỏi này.
Diệp An Thế quỳ xuống, lạy mộ phần ba cái, lúc ngẩng đầu lên mặt mũi đã giàn dụa nước mắt: “Cha! Cha! Đây không phải sự thật, cha không chết! Cha!”
Vô Thiền cũng khóc theo, nhưng khóc không thành tiếng, bả vai run rẩy kịch liệt.
Bách Lý Đông Quân và Vong Ưu đại sư đứng dậy. Một người hiện đang là nhân tài mới nổi danh chấn thiên hạ, một là đại tống ư Phật đạo được thế nhân công nhận, nhưng gặp cảnh bi thương sinh ly tử biệt của nhân gian, ngoài im lặng ra, không có biệp pháp gì khác.
Mãi tới khi Diệp An Thế khóc tới kiệt sức, gục xuống trước mộ phần, ngửa đầu đầy nước mắt nhìn lên trời, thân thể thi thoảng lại khẽ run rẩy, Vong Ưu đại sư nói nhỏ: “Vô Thiền, cõng đứa nhỏ này lên.”
Vô Thiền gật nhẹ đầu, lau nước mắt, ngồi xổm xuống cõng Diệp An Thế lên.
Diệp An Thế nức nở nói: “Các ngươi là ai?” Cậu chỉ cảm thấy hai người này quen quen nhưng không nhớ là ai.
“Chúng ta là người nhà của con.” Vong Ưu đại sư nói nhỏ.
Vô Thiền quay đầu lại: “Lúc nhỏ chúng ta thường hay nghịch bùn mà? Đệ quên rồi à? Đệ còn đòi ăn mứt quả của ta, nhưng đệ quá nhỏ, không được ăn đồ ngọt như vậy.”
“Khi đó nó mới mấy tuổi, trẻ con bé như vậy chỉ nhớ được cha mẹ mình, cho nên sẽ nhớ rất kỹ.” Vong Ưu đại sư chậm rãi nói.
“Các ngươi không phải người nhà của ta.” Diệp An Thế quật cường quay đầu sang chỗ khác.
Vong Ưu đại sư nhìn về phía Bách Lý Đông Quân, chắp tay trước ngực niệm ‘A Di Đà Phật’: “Bách Lý thí chủ, cứ giao đứa bé này cho lão hòa thượng. Lần này lên núi, sẽ là mười hai năm, còn chuyện dưới núi...”
“Đã có ta. Nếu có ai dám lên núi quấy rầy, đại sư cứ gửi thư tới Tuyết Nguyệt Thành.” Bách Lý Đông Quân trầm giọng nói: “Ta sẽ đích thân tới.” Câu nói này của y vang vọng khắp ba dặm, ai ai cũng nghe được, đến mức đám người nấp xung quanh quan sát âm thầm run rẩy.
Vong Ưu đại sư gật đầu nói: “Cám ơn Bách Lý thí chủ.”
“Đã làm phiền đại sư rồi, là Bách Lý cám ơn đại sư mới đúng.” Bách Lý Đông Quân trả lời.
Vong Ưu đại sư lắc đầu: “Năm xưa là ta không hàng phục tâm ma của Diệp Đỉnh Chi, thật ra từ sau khi các ngươi cướp dâu ở Thiên Khải Thành không được, Diệp Đỉnh Chi đã có dấu hiệu nhập ma, sau này gặp lại thê tử, sinh sống hòa thuận, lại có con, tưởng rằng tâm ma đã trừ nên yên lòng hơn nhiều. Không ngờ đây lại là âm mưu mà Thiên Ngoại Thiên đã bố trí từ trước, nếu lúc đó ta ngăn cản kịp thời, mọi chuyện đã không tới nước này.”
“Đại sư từ bi, chuyện này vốn không liên quan tới ngài, ngài đừng tự trách. Nhưng đứa bé này...” Bách Lý Đông Quân nhìn Diệp An Thế trên lưng Vô Thiền: “Ta hy vọng, đại sư có thể dạy dỗ thật tốt. Trên người nó gánh vác quá nhiều thứ, ta vốn định tự mang nó về Tuyết Nguyệt Thành, nhưng suy nghĩ rất lâu, cảm thấy có lẽ ta sẽ không làm được như ta muốn.”
“Bách Lý thí chủ nghĩ được rất nhiều, nhưng lão hòa thượng ta có một câu muốn hỏi, như thế nào mới là dạy dỗ cho tốt?” Bách Lý Đông Quân hỏi.
“Ta mong rằng mười hai năm sau gặp lại nó, nó sẽ giống như Diệp Đỉnh Chi khi mới gặp ta.” Bách Lý Đông Quân suy nghĩ một lúc lâu rồi đưa ra đáp án này. Năm xưa Diệp Đỉnh Chi cũng trải qua tuổi thơ thê thảm, cũng tận mắt chứng kiến người nhà ra đi, nhưng lần đầu tiên Bách Lý Đông Quân gặp hắn lại có cảm giác như một hiệp khách tiêu sái giữa thế gian.
Vong Ưu đại sư mỉm cười: “Mỗi người đều có cuộc đời riêng của mình, đứa bé này cũng sẽ có. Yên tâm đi, tuy sẽ khác với suy nghĩ của ngươi, nhưng mười hai năm sau gặp lại, chắc chắn nó sẽ không khiến ngươi thất vọng. Vô Thiền, chúng ta lên núi.”
“Vâng, Diệp An Thế, chúng ta lên núi thôi.” Vô Thiền nói với đứa bé trên lưng.
“Đừng gọi tên, sau này nó sẽ là tiểu sư đệ của con. Con gọi nó là tiểu sư đệ là được.” Vong Ưu đại sư chậm rãi nói.
“Sư đệ.” Vô Thiền sửng sốt, sau đó cười một tiếng: “Được rồi, tiểu sư đệ, chúng ta lên núi thôi.”
“Ai là tiểu sư đệ của ngươi.” Diệp An Thế giãy dụa muốn nhảy khỏi lưng Vô Thiền.
Nhưng Vô Thiền lại nắm chặt hơn, nhanh chóng chạy lên núi.
Vong Ưu đại sư đi tới bên cạnh bọn họ, trầm ngâm một lúc lâu rồi mới nói: “Sau này con tên là Vô Tâm.”
“Ta tên là Diệp An Thế!” Diệp An Thế bất mãn đáp.
“Vô tâm thì sáng tỏ, vô tâm thì không thiên lệch, vô tâm thì không tư. Ta mong con có thể vô tâm, vì chỉ có vô tâm...” Vong Ưu đại sư bình tĩnh nói: “... mới có thể tự tại.”