Sâu trong gian nhà, tại một khoảng sân vắng lặng nhất, chỉ có vài người tôn quý nhất Bách Lý gia mới có thể đi vào khoảng sân này, vì đây là nơi ở của Bách Lý Lạc Trần.
“Canh gác ngoài cửa, không cho ai vào, kể cả thế tử và thế tử phi.” Bách Lý Lạc Trần trầm giọng nói.
“Rõ.” Hai tên thân binh đáp.
Bách Lý Lạc Trần bước vào trong viện, nhưng trong sân đã có một người đang đứng chờ ông. Người kia mặc một bộ trường bào màu đen, sắc mặt bình thường, bình thường tới mức ngươi nhìn lướt qua tới cái thứ hai là quên gương mặt hắn. Ngươi muốn nhìn kỹ, cố gắng nhớ kỹ, nhưng lại cảm thấy gương mặt đó từ từ trở nên mơ hồ.
“Ly Hỏa.” Bách Lý Lạc Trần chậm rãi nói: “Vất vả rồi.”
Ly Hỏa nửa quỳ dưới đất, cúi đầu nói: “Khiến hầu gia thất vọng rồi.”
“Đứng lên đi.” Bách Lý Lạc Trần đi tới nói: “Trong thư có nhiều chỗ không rõ ràng lắm, ngươi thuật lại tỉ mỉ mọi chuyện cho ta.”
“Ta theo tiểu công tử ra khỏi Càn Đông Thành, vốn là âm thầm bảo vệ hắn, không bị tiểu công tử phát hiện. Sau đó tiểu công tử bị cuốn vào tranh đấu trong khu vực Tây Nam, bên cạnh có hai người Lôi Mộng Sát và Lạc Hiên che chở, ta không thể tới quá gần, thế nên cuối cùng tiểu công tử bị đẩy vào chuyện này, tham gia tiệc cưới giữa hai nhà Yến gia và Cố gia, thậm chí thân phận còn bị vạch trần trước mặt mọi người.” Ly Hỏa đứng đậy nói.
Bách Lý Lạc Trần lắc đầu nói: “Chẳng qua là khu vực Tây Nam mà thôi, ta còn chưa đặt trong mắt, ngươi nói tiếp đi.”
“Khu vực Tây Nam đúng là chuyện nhỏ, nhưng sau khi ra khỏi Cố phủ, tiểu công tử lại bị Ôn Hồ Tửu dẫn đi. Ôn Hồ Tửu là cao thủ trên Quan Tuyệt Bảng, rất có thể hành tung của ta sẽ bị hắn phát hiện. Vì vậy ta càng không thể tới quá gần. Sau đó trong đại hội thử kiếm ở Danh Kiếm sơn trang, công tử uống quá nhiều rượu, lên đài lấy kiếm, ta cũng không đoán trước được... Không ngờ hắn lại thi triển Tây Sở kiếm ca. Mấy năm qua chúng ta đã thử rất nhiều lần, người đó chỉ dạy cho hắn thuật cất rượu chứ không dạy nửa chiêu võ công, nhưng kiếm thuật của tiểu công tử ngày hôm đó, thật sự có phong phạm của Kiếm Tiên...” Ly Hỏa thở dài.
Bách Lý Lạc Trần khẽ nhíu mày: “Thiên Khải Thành, e là sắp có người tới.”
“Chắc Bách Lý tiểu công tử sẽ tới chỗ người đó.” Ly Hỏa nói.
“Chắc chắn Ôn Hồ Tửu sẽ đi theo, ngươi nhất định phải ngăn cản, không thể để Ôn Hồ Tửu đi vào chỗ đó.” Bách Lý Lạc Trần nghiêm mặt nói.
“Đúng vậy.” Ly Hỏa gật đầu: “Còn nữa, hầu gia. Lần này đám người từng đả thương tiểu công tử lại xuất hiện. Rốt cuộc bọn chúng là ai? Có mục đích gì?”
Con ngươi của Bách Lý Lạc Trần co lại: “Lần này bọn chúng có nói lai lịch của mình không?”
“Bọn chúng nói mình tới từ Thiên Ngoại chi thiên.” Ly Hỏa trả lời.
“Thiên Ngoại chi thiên... Ta biết rồi, ngươi đi đi.” Bách Lý Lạc Trần thở dài: “Ta vốn định để đứa cháu này làm một đứa trẻ lớn lên trong bình an, nhưng hôm nay... e là không được như ý nguyện.”
“Có lẽ tiểu công tử cũng hoàn toàn không muốn làm một đứa trẻ lớn lên trong bình an.” Ly Hỏa tung người nhảy lên, rời khỏi gian nhà.
“Đồ của ta?” Bách Lý Đông Quân đẩy cửa phòng, thấy thanh trường kiếm đặt trên bàn. “Bất Nhiễm Trần? Đúng rồi, mang thứ này tới gặp sư phụ. Xem xem ông ấy nói thế nào.” Bách Lý Đông Quân thu hồi trường kiếm, quay người ra khỏi phòng.
Ôn Hồ Tửu đứng cách đó không xa nhìn Bách Lý Đông Quân ôm trường kiếm đi ra, cười lạnh một tiếng: “Đúng là đứa cháu trai dễ đoán.” Tiếp đó tung người đi theo.
Bách Lý Đông Quân thi triển thứ duy nhất mà mình am hiểu là khinh công, lao nhanh trong Càn Đông Thành. Y thích để người khác thấy dáng vẻ phi ngựa vung roi, đạp vó khắp thành, khi không thích để người khác thấy thì lên lên xuống xuống trong con hẻm nhỏ, không ai bắt được bóng dáng y. Nhưng cho dù như vậy, vẫn không tránh được Ôn Hồ Tửu. Ôn Hồ Tửu cười nói: “Hóa ra khinh công của thằng nhóc này được rèn luyện như vậy.”
Hai người rẽ đông ngoặt tây, đi hết nửa canh giờ trong Càn Đông Thành, Bách Lý Đông Quân mới dừng lại bên ngoài bức tường một gian nhà ở sâu bên trong. Y nhìn quanh một chút, xác nhận là không có ai mới tung người nhảy vào.
“Đúng là chỗ này rồi!” Ôn Hồ Tửu cười, cũng rảo bước theo sau.
Lại bị một chưởng đánh rơi!
Chưởng lực ngập trời từ trên không giáng xuống, Ôn Hồ Tửu chưa từng thấy chưởng lực của ai có thể cuồn cuộn vô biên như vậy, cứ như là... toàn bộ trời cao sập xuống.
Ôn Hồ Tửu vội vàng né tránh, chưởng đó đánh xuống mặt đất, làm bụi đất nổi lên khắp bốn phía. Một người áo đen đứng trong bụi đất, lắc đầu nói: “Ngươi không được vào.”
Ôn Hồ Tửu phủi tro bụi trên trường bào, con rắn xanh trong tay áo bò quanh cổ tay hắn, đầu rắn giấu trong lòng bàn tay, âm u lè lưỡi rắn. Hắn trầm giọng nói: “Ngươi là ai?”
“Ngươi nghĩ ta là ai?” Bụi mù tan đi, một nam tử áo đen nhìn Ôn Hồ Tửu, nở nụ cười lạnh nhạt.
Ôn Hồ Tửu nhìn gương mặt hết sức bình thường này, cảm giác mình từng gặp nhưng lại như chưa từng gặp, khi muốn quan sát cẩn thận lại thấy gương mặt kia bắt đầu trở nên mơ hồ. Hắn khẽ nhíu mày: “Thiên Tượng Công.”
“Ôn tiên sinh kiến thức uyên bác.” Nam tử áo đen gật đầu nói.
“Ta từng gặp một người, hắn cũng biết môn võ công này, hắn tên Ly Thiên.” Ôn Hồ Tửu lùi lại phía sau một bước: “Sát Nhân Vương Ly Thiên.”
“Hắn là đệ đệ của ta, thế nhân chỉ biết tên hắn chứ chưa từng nghe tới tên ta. Ta tên Ly Hỏa.” Ly Hỏa nhẹ nhàng xoay tay, cánh tay đột nhiên nổi lửa: “Hắn là Sát Nhân Vương, ta chỉ là người dùng ảo thuật.”
“Ly Thiên Chi Hỏa, đáng ra ngươi đã chết rất nhiều năm.” Ôn Hồ Tửu nhíu mày.
Ly Hỏa gật đầu đáp: “Nhưng, chẳng phải người ngươi muốn gặp ở bên trong, cũng chết rất nhiều năm rồi à?”
Ôn Hồ Tửu do dự một chút: “Ngươi và hắn giống nhau?”
“Không phải, ta chưa từng gặp hắn, ta cũng rất muốn thấy hắn.” Ly Hỏa thẳng thắn trả lời.
“Vậy vì sao ngươi lại cản ta?” Ôn Hồ Tửu lấy làm khó hiểu.
“Ta đã trả lời ngươi rất nhiều câu hỏi rồi.” Ly Hỏa giơ chưởng: “Muốn hỏi tiếp, phải dùng bản lĩnh.”
Bách Lý Đông Quân rảo bước vào trong sân, chỉ thấy ông lão râu tóc bạc trắng mặc áo bào trắng đang ngồi đó uống rượu, thấy y tới không kinh ngạc cũng chẳng vui sướng, chỉ điềm nhiên nói: “Về rồi à.”
“Sư phụ, mấy tháng rồi không gặp đồ đệ, có nhớ đồ đệ không?” Bách Lý Đông Quân đi tới, đặt trường kiếm lên bàn, ngồi xếp bằng nói: “Đệ tử rất nhớ sư phụ đấy.”
“Nhớ sư phụ cũng vô dụng, ngươi có cất được thứ rượu nào ngon không” Ông lão hỏi.
“Con chế được một loại rượu ngon, tên là Tu Du. Người đặt tên là một vị lãng khách đã gần đất xa trời, mang ý nghĩa sinh tử chỉ trong giây lát. Sư phụ, hôm nay con ủ cho ngài một chén nhé?” Bách Lý Đông Quân hỏi.
“Ra ngoài mấy tháng mà không mang quà gì về cho sư phụ à?” Ông lão kia vung ống tay áo, chén rượu trên bàn như phủ một lớp sương giá. “Rượu này tên là Sương Lộ Hàn, nếm thử một chén đi.”
Bách Lý Đông Quân cầm chén rượu uống một hơi cạn sạch, chỉ cảm thấy thân thể lạnh giá, tất cả mệt mỏi do đi đường nhiều ngày bỗng hóa thành hư không. Y vỗ thanh trường kiếm bên cạnh: “Đây là quà cho sư phụ, ta biết sư phụ dùng kiếm mà.”
Cuối cùng ông lão cũng nhìn sang thanh kiếm, giơ tay cầm lấy thanh trường kiếm, rút kiếm ra, vươn một ngón tay vuốt nhẹ lên thân kiếm: “Danh Kiếm sơn trang... cấp bậc Tiên Cung?”
“Sư phụ kiến thức uyên bác!” Bách Lý Đông Quân cười lớn: “Ta biết sư phụ sẽ thích mà.”
Ông lão khẽ nhíu mày, nhìn bên ngoài khoảng sân, giọng nói lẩm bẩm: “Chẳng trách.”