Tiêu tiên sinh, tiểu tiên sinh, chỉ khác biệt có một chữ, có lẽ lúc đầu hắn được gọi là Tiêu tiên sinh, chẳng qua thế nhân cho rằng mọi người gọi hắn là tiểu tiên sinh.
Nhưng họ Tiêu này lại quá mức bất phàm.
Hoàng đế của quốc gia này, họ Tiêu.
Bách Lý Đông Quân nấc một hơi rượu, cũng chào hỏi hắn: “Ta tên Bách Lý Đông Quân.”
Tiểu tiên sinh gật đầu: “Ta biết.”
Sau đó Bách Lý Đông Quân say ngất.
Bốn tên kiếm hầu thu kiếm, thối lui ra ngoài. Bách Lý Thành Phong và Ôn Hồ Tửu nghe tin chạy tới thấy cảnh này, hơi ngạc nhiên.
“Cuối cùng vẫn không ngăn được.” Bách Lý Thành Phong thở dài một tiếng.
Ôn Hồ Tửu nhún vai: “Thật ra từ đầu ngươi đã biết là không giấu được mà.”
Tiểu tiên sinh quay người, dẫn các sứ giả tiếp thục đi theo quản gia. Hắn cúi đầu ra hiệu với Bách Lý Thành Phong đang đứng đó. Bách Lý Thành Phong cũng gật đầu, hai người đều không nói gì. Đợi sau khi tiểu tiên sinh đi khỏi, Ôn Hồ Tửu và Bách Lý Thành Phong đi qua bên cạnh Bách Lý Đông Quân, bước vào sân sau.
Trong sân sau, một con bù nhìn bị chém thành hai nửa, một nửa đang rơi chỉnh tề dưới đất.
Ôn Hồ Tửu vươn ngón tay, vuốt ve vết kiếm gần như hoàn hảo kia, cảm thán: “Học mấy hôm?”
Bách Lý Thành Phong trầm giọng nói: “Không tới năm ngày.”
“Hai chữ thiên tài đã không thể tả nổi rồi, thời gian năm ngày, thuật rút kiếm chỉ chạm được chút da lông thôi, lúc trước ngươi mất bao lâu mới làm được tới mức này?” Ôn Hồ Tửu hỏi.
Bách Lý Thành Phong nhìn thoáng qua Bách Lý Đông Quân đang say ngất: “Một năm.”
“Xem ra lần trước ta nghĩ không sai, Đông Quân đã là cao thủ cảnh giới Kim Cương, nhưng nó lại hoàn toàn không biết chuyện này, cũng không biết cách vận dụng lực lượng trong cơ thể này.” Ôn Hồ Tửu nói.
“Thuận Đức, trước khi rút kiếm tiểu công tử đã làm gì?” Bách Lý Thành Phong hỏi.
Thuận Đức suy nghĩ: “Tiểu công tử không làm gì, chỉ uống rượu, uống đến mấy canh giờ, uống sạch chỗ rượu mà tiểu công tử cất giấu trong phòng của mình.”
“Giống với lần ở Danh Kiếm sơn trang, nó uống không ít rượu, khi nó say khướt, lực lượng trong cơ thể nó sẽ xuất hiện.” Ôn Hồ Tửu nói.
“Đều do người kia làm?” Bách Lý Thành Phong hỏi.
Ôn Hồ Tửu gật đầu: “Nhưng hôm đó ta bị một người ngăn cản, ngươi nói người ấy là hộ vệ trong bóng tối mà lão hầu gia bố trí cho Đông Quân, cho nên rốt cuộc lão hầu gia suy nghĩ ra sao, rất quan trọng.”
“Ông ấy nói ông ấy cũng không biết Tây Sở Kiếm Tiên ở trong Càn Đông Thành.”
“Nhưng bây giờ ông ấy đã biết.”
“Đợi ông ấy từ quân doanh về rồi nói.”
Trong phòng cho khách, tiểu tiên sinh tháo nón che, đặt lên bàn.
“Không ngờ ngươi lại tự báo gia môn, chẳng phải xưa nay ngươi để ý nhất là thân phận của bản thân bị người khác biết à?” Một người khác cũng tháo nón che, mặt mày tuấn lãng, không ngờ lại là Lôi Mộng Sát của Lôi gia đã từng sóng vai chiến đấu với Bách Lý Đông Quân.
tiểu tiên sinh cười nói: “Lần này đến đây không phải chỉ vì chuyện của học đường, ta nhận một chuyện xấu, cũng phải làm cái chuyện xấu này. Trấn Tây Hầu không phải nhân vật bình thường, ta phải bộc lộ thân phận với ông ấy.”
“Chuyện xấu? Thôi, không đề cập tới nữa. Ngươi nói trước đi đã, vị tiểu huynh đệ của ta ra sao?” Lôi Mộng Sát hỏi.
“Ta sắp không còn là đệ tử nhỏ nhất của sư phụ nữa rồi.” Tiểu tiên sinh ngồi xuống, rót cho mình một chén trà lạnh: “Vừa rồi có một khoảnh khắc, kiếm khí trong sân sau truyền ra, có một luồng tiên ý.”
“Tiên ý?” Lôi Mộng Sát nhướn mày.
“Khi thấy hắn, ta đã biết, đúng là tiên quân trong rượu.” Tiểu tiên sinh cảm thán: “Ta rất muốn uống rượu mà hắn ủ.”
Lôi Mộng Sát ánh mắt sáng lên: “Đó là rượu cực phẩm đấy.”
Trong sảnh chính, một chén trà bị rơi xuống đất, mảnh vỡ tứ tán.
“Gặp rồi?” Bách Lý Lạc Trần vừa từ quân doanh trở về đang ngồi đó, sắc mặt âm trầm.
Bách Lý Thành Phong lắc đầu: “Là con trai vô dụng, con cho rằng để Đông Quân ở sân sau là có thể tránh cho bọn họ gặp nhau, nhưng vị tiểu tiên sinh của học đường kia lại tự lao tới. Bốn kiếm hầu của con đã ngăn ngoài cửa, nhưng Đông Quân lại tự đẩy cửa đi ra!”
“Vị tiểu tiên sinh kia nói gì?” Bách Lý Lạc Trần trầm giọng nói.
“Không nói gì cả, con vừa đến thì hắn đi. Nhưng nghe kiếm hầu nói, hình như hắn đã nói một câu với Đông Quân, nhưng âm thanh quá nhỏ, bọn họ không nghe được.” Bách Lý Thành Phong trả lời.
Bách Lý Lạc Trần nhíu mày suy tư một lát rồi thở dài: “Quả nhiên trước khi đến đã chuẩn bị sẵn.”
“Ngoài tiểu tiên sinh, trong sứ đoàn còn một người đáng chú ý.” Bách Lý Thành Phong nhắc nhở.
“Ai?” Bách Lí Lạc Trần hỏi.
“Một cao thủ của Lôi gia bảo.” Bách Lý Thành Phong nói.
Bách Lý Lạc Trần lại không hề để ý: “Là Chước Mặc công tử Lôi Mộng Sát, hắn là tam đệ tử của Lý tiên sinh, đây đã không phải là bí mật. Hắn và Đông Quân có quen biết, hơn nữa ta cũng biết tính hắn. Hắn ở đây có lẽ không phải là chuyện xấu. Đông Quân tỉnh chưa?”
“Có Ôn Hồ Tửu ở đó, Ngục Độc của huynh ấy có thể giúp Đông Quân tỉnh sớm.” Bách Lý Thành Phong đáp.
“Bảo Đông Quân tới sảnh chính.” Bách Lý Lạc Trần nói.
Thời gian hai nén hương sau, Bách Lý Đông Quân được nâng trên một chiếc kiệu đưa vào. Y ngồi trên kiệu ngáp một cái: “Sao lại gọi ta tới đây? Ta vừa ngủ được một chút thôi mà, chẳng phải ta chém đứt con bù nhìn kia rồi à? Lại nhốt ta nữa ư?”
“Đông Quân.” Bách Lý Lạc Trần trầm giọng nói.
Bách Lý Đông Quân sửng sốt: “Ông nội. Sao thế?”
“Con có nhớ người con gặp ban sáng đã nói gì với con không?” Bách Lý Lạc Trần hỏi.
Bách Lý Đông Quân suy nghĩ: “Người đội nón che à? Hắn rất kỳ quái, hắn nói rốt cuộc cũng gặp mặt con. Cứ như hắn biết con từ trước ấy.”
Bách Lý Lạc Trần và Bách Lý Thành Phong nhìn nhau một cái rồi hỏi: “Chỉ có câu này thôi à?”
Bách Lý Đông Quân day huyệt Thái Dương, sau đó ánh mắt sáng lên: “Hắn còn giới thiệu bản thân. Hắn nói, hắn họ Tiêu!.”
“Họ Tiêu!” Bách Lý Thành Phong cả kinh.
“Tiểu tiên sinh, Tiêu tiên sinh” Bách Lý Lạc Trần nhấp một ngụm trà. “Quả nhiên là vậy. Giữa học đường và triều đình vẫn luôn có quan hệ như có như không, hôm nay rốt cuộc cũng tìm được mối quan hệ này. Đông Quân, xuống nghỉ ngơi cho tốt, mấy ngày tới đừng tùy tiện ra ngoài.”
“Vậy sao được... con đã hoàn thành nhiệm vụ rồi.” Bách Lý Đông Quân bất mãn nói.
“Vậy thì ra ngoài chơi, không tới tối muộn thì không được về.” Bách Lý Lạc Trần cười.
Bách Lý Đông Quân gật đầu: “Như vậy còn được.”
Đêm khuya, trăng sáng treo cao.
Trong phòng cho khách vẫn có một ngọn nến đang tỏa sáng, tiểu tiên sinh ngồi đó giở sách đọc, một quyển sách, một chén trà nhỏ, đã đọc hai canh giờ.
Rốt cuộc ngoài cửa cũng vang lên tiếng bước chân.
“Tiểu tiên sinh, Trấn Tây hầu gia tới.”