Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân Phong (Đã Dịch Full)

Chương 7 - Chương 7: Xương Trắng Nở Hoa

Chương 7: Xương trắng nở hoa

 

Tư Không Trường Phong thu hồi trường thương, cười nói: “Hóa ra đây mới là chính chủ.”

Đồ tể đại ca phía đối diện đang cầm thanh đao chặt xương bắt mắt của mình, đứng ở cửa lạnh lùng nhìn người trong phòng.

Hai tùy tùng lui lại một bên, nhỏ giọng nói: “Làm phiền tiền bối.”

“Xem ra tất cả những người trên con đường này đều là đồng bọn của gã mày trắng ban ngày. Các ngươi ở đây là để giết những kẻ khác muốn tới Cố phủ. Mà các ngươi tới giết ta chỉ là vì chúng ta mở quán rượu ở đây?” Bạch Đông Quân bước tới nói.

Đồ tể liếc mắt nhìn Bạch Đông Quân một cái, gật đầu: “Đúng vậy.”

“Đùa đấy à, chúng ta vốn không quen biết, lúc chiều ta còn tới cửa hàng thịt của ngươi, nhưng bây giờ ngươi lại cầm đao tới giết ta. Sinh mệnh rất quý giá, mỗi người chỉ có một lần, chúng ta không có quyền tùy ý tước đoạt sinh mệt của người khác.” Bạch Đông Quân rất kiên nhẫn giải thích với hắn. Từ nhỏ y đã ăn chơi trác tác, ương bướng không chịu nghe lời, bảy tuổi đã được coi là tiểu bá vương của Càn Đông Thành, nhưng lại luôn nhớ lời phụ thân. Trên thế gian thứ quý giá nhất chính là mạng người trong thế gian.

Đồ tể không nhìn Bạch Đông Quân mà nhìn sang phía Tư Không Trường Phong, nghi hoặc nói: “Bị ngốc?”

Tư Không Trường Phong nhún vai: “Chắc thế, lại còn định nói lý với người như các ngươi. Nhưng hắn mời ta uống không ít rượu, ta lại có ơn tất báo. Nhưng ta thông minh hơn hắn, ta chỉ hỏi một câu, nếu bây giờ chúng ta lập tức rời khỏi nơi này, các ngươi có thể buông tha chúng ta hay không?”

Đồ Tể vẫn kiệm lời tới mức không thể kiệm lời hơn: “Không thể.”

“Vậy không cần nhiều lời, đánh đi!” Tư Không Trường Phong nâng thương tiến tới, một tay kéo Bách Lý ra sau, tiếp đó nương theo thế xông lao thẳng về phía đồ tể, trường thương phóng ra như giao long. Nhưng đồ tể thậm chí không buồn nhướn mày, chỉ đao bầu lên, nâng nhẹ một cái là chặn được trường thương.

“Ta biết tên của ngươi.” Tư Không Trường Phong lạnh lùng nói: “Sống gặp quan pháp, chết thấy Diêm La. Ngươi là Kim Khẩu Diêm La - Ngôn Thiên Tuế.”

“Đúng vậy.” Ngôn Thiên Tuế vẫn lạnh nhạt đáp lời, tay vung mạnh đao bầu.

Hình thể hắn rất to lớn, lưỡi đao của hắn rất khủng khiếp, nhưng thanh đao lớn trên tay hắn lại nhẹ nhàng uyển chuyển như mũi kim khâu.

Lóc xương xẻ thịt, xương trắng nở hoa.

Đao pháp này tinh tế tới cảnh giới khó lường.

Khí thế trường thương của Tư Không Trường Phong rất mãnh liệt, nhưng tới sau lại vô lực, sau mười ba thương vẫn không có thành quả gì, Tư Không Trường Phong đã thở hồng hộc.

“Thương pháp của ngươi không được đầy đủ.” Ngôn Thiên Tuế tuy họ ‘Ngôn’, nhưng có vẻ không thích nói chuyện, mỗi câu nói đều ráng sức giản lược.

Tư Không Trường Phong cương khí.

“Là học trộm.” Ánh mắt Ngôn Thiên Tuế sáng lên, nhìn thẳng vào mắt Tư Không Trường Phong.

Trong lòng Tư Không Trường Phong cả kinh, tay cầm trường thương run rẩy. Đao bầu của Ngôn Thiên Tuế đã vượt qua thế thương của hắn, cắt qua vạt áo hắn. Tư Không Trường Phong cầm thương lùi lại, lùi tới cạnh Bạch Đông Quân: “Đánh không lại, chạy đi.”

Bạch Đông Quân nhún vai: “Nhân lúc ngươi đang đánh nhau vừa rồi, ta tới xem cửa sau rồi.”

“Ngươi định để ta ngăn bọn họ ở chỗ này còn mình thì lén lút bỏ trốn?” Tư Không Trường Phong tức giận nói.

Bạch Đông Quân nghiêm mặt nói: “Sao ta lại là người như vậy được?”

“Thế thì cửa sau làm sao?” Tư Không Trường Phong hỏi lại.

“Chỗ đó có một bà lão đang ngồi, đang chậm rãi khâu giày thêu.” Bạch Đông Quân thở dài.

Tư Không Trường Phong gãi đầu: “Đúng là khó khăn.”

Đồ tể tay phải cầm đao, tay trái làm thế mời: “Trở lại.”

Tư Không Trường Phong cầm trường thương, hạ giọng nói: “Ta còn một chiêu, một chiêu cuối cùng. Sau chiêu này chắc chắn hắn sẽ chết nhưng chưa chắc ta đã sống sót. Nếu ta sống được, ngươi cứ chạy ra ngoài cửa, ta dẫn ngươi lao ra.”

“Nếu không sống được thì sao?” Bạch Đông Quân hỏi.

“Thì chúng ta đều chết ở đây.”

“Ngươi chắc chắn được mấy thành?”

“Một thành.”

“Một thành? Chắc được có một thành mà ngươi nói như kiểu tin tưởng lắm ấy?”

“Vậy ngươi còn cách nào tốt hơn không?”

Bạch Đông Quân rung ống tay áo: “Ta một mình chạy ngàn dặm xa xôi tới mở quán rượu, đâu phải không chuẩn bị giết!”

“Ngươi biết võ công?” Tư Không Trường Phong nghi hoặc nói.

Bạch Đông Quân ‘xì’ một tiếng: “Nếu ta biết võ công ta đã chẳng đi. Ta là không muốn luyện võ nên mới chạy khỏi nhà!”

“Chết đi.” Kim Khẩu Diêm La - Ngôn Thiên Tuế rốt cuộc không còn kiên nhẫn, lại mở miệng.

Diêm Vương muốn ngươi chết canh ba, ai dám giữ ngươi tới canh năm.

“Không chết.” Một người đột nhiên ngắt lời hắn.

Ngôn Thiên Tuế biến sắc, hắn ngẩng đầu lên, phát hiện không biết từ lúc nào trên xà ngang đã có một người, dường như đã tới được một lúc nhưng từ đầu đến cuối hắn không hề phát giác. Người nọ nhảy từ xà nhà xuống, hạ xuống đất vững vàng, hắn mặc một bộ giáp mềm, giống hệt hai thị vệ phía sau Ngôn Thiên Tuế.

Khuê Chính không nhịn được hô: “Học Chính?”

“Cái tên rõ khó nghe, cuối cùng cũng thoát khỏi chuỗi ngày bị gọi như vậy.” Người nọ cởi bộ giáp mềm ra, để lộ tấm áo đen bên dưới, hắn nhếch miệng cười: “Ta họ Lôi.”

Ngôn Thiên Tuế cau mày: “Lôi nào? Lôi trong Lôi gia bảo?”

“Có thể nói vậy, tuy Lôi gia bảo cũng có vẻ không thích tên đệ tử không nghe lời ta đây.” Người nọ vẫn nhếch miệng cười, để lộ hàm răng trắng: “Nhưng ta vẫn nhận Lôi gia này.”

Ngôn Thiên Tuế sửng sốt, lời nói của người này khiến hắn nhớ tới một kẻ. Người này xuất thân từ phân gia của Lôi gia bảo, lại là một trong những đệ tử ưu tú nhất của thế hệ này, sau đó không để ý tới lời phản đối của gia tộc mà đến khí thế, từ đó bặt vô âm tín. Trên giang hồ lưu truyền lại tám chữ về người này.

Kinh lôi ám dũng, thụy mộng sát nhân. (Sấm sét ngầm nổi, ngủ mơ giết người.)

Đứng đầu trong tứ đại đệ tử của Lôi gia bảo, Lôi Mộng Sát.

Hắn còn cái tên khác, trên Công Tử Bảng của Bách Hiểu Đường, Chước Mặc công tử.

Phong hoa nan trắc thanh ca nhã, chước mặc đa ngôn lăng vân cuồng.

Liễu nguyệt tuyệt đại mặc trần sửu, khanh tương hữu tài lưu vô danh.

Hắn và vị Cố Kiếm Môn đang bị giam lỏng trong Cố phủ là hảo hữu mà thiên hạ đều biết.

Ngôn Thiên Tuế cười lạnh: “Lôi Mộng Sát, ngưỡng mộ đã lâu.”

“Ngưỡng mộ đã lâu cái quái gì, ngươi là Kim Khẩu Diêm La, ta là Chước Mặc đa ngôn. Ngươi không thích nói chuyện, ta lại có thể nói tới mức người ta lăn quay ra chết. Chúng ta không phải người chung đường, sao phải khách sáo nói ngưỡng với chả mộ? Dù sao ngươi cũng không đánh được ta, chẳng bằng đại đạo hướng lên trời, còn lại chạy sang bên, từ biệt tại đây, mỗi người một ngả?”

Ngôn Thiên Tuế đang định mở miệng, lại thấy Lôi Mộng Sát lập tức giơ tay lên cản: “Đừng nói gì, ngươi không mở miệng ta cũng biết là không được. Ngươi là Diêm La, không giết người thì chẳng lẽ tới thu thuế? Ta cũng không muốn ngăn cản chuyện làm ăn của ngươi, nhưng ngươi tới là nhắm vào người trong nhà kia, ta là bằng hữu của hắn, tuy ta biết hắn sợ nhất là làm liên lụy tới bằng hữu, nhưng cái gọi là bằng hữu chẳng phải nên xuất hiện vào lúc này hay sao?” Lôi Mộng Sát phất nhẹ tay: “Nhị vị tiểu hữu xin lui lại phía sau, chuyện nơi này cứ giao cho ta.”

Bạch Đông Quân nhíu mày nhìn Tư Không Trường Phong: “Đây là Bắc Ly Bát Công Tử mà ngươi nói đấy à?”

Tư Không Trường Phong gật đầu: “Đúng vậy, Chước Mặc Đa Ngôn.”

Bạch Đông Quân gật đầu: “Đúng là... nói rất nhiều. Nhưng vì sao hắn lại giúp chúng ta?”

“Ngươi có biết vì sao những người đó nhất quyết đòi giết chúng ta không?” Tư Không Trường Phong hỏi lại y.

Bạch Đông Quân khẽ lắc đầu.

“Cho nên chuyện trên giang hồ làm gì có nhiều đạo lý như vậy. Có người muốn giết ngươi nên cố giết cho bằng được, có người muốn cứu ngươi thì ngoan ngoãn ngồi nhìn đi. Nắm được cơ hội thì chạy!” Nửa câu cuối của Tư Không Trường Phong là nói gằn từng chữ một.

Ngôn Thiên Tuế nhẹ nhàng xoay tròn thanh đao bầu trong tay: “May mắn.”

Lôi Mộng Sát vươn một ngón tay: “Ngươi miệng thì nói may mắn nhưng chắc gì trong lòng đã nghĩ như vậy. Chắc chắn ngươi đang nghĩ sao lại xui xẻo như vậy, gặp phải thiếu niên anh tài họ Lôi mà mọi người vẫn đồn đại, gặp phải Chước Mặc công tử khó đối phó nhất trong Bắc Ly Bát Công Tử. Hôm nay ra cửa e là quên tra hoàng lịch, năm trước viếng mồ mả quên khấn tổ tiên. Nhưng chuyện trong thế gian này vốn khó mà đoán trước, gặp phải ta tức là ngươi....”

“Im mồm!” Ngôn Thiên Tuế vung thanh đao bầu, phẫn nộ quát!

 

 

Bình Luận (0)
Comment