Ở ngoại vực, bốn mùa tuyết phủ.
Nơi này được gọi là phúc địa cõi tiên, Thiên Ngoại chi thiên.
Trên trời là ánh trăng lạnh lẽo, chiếu xuống mặt đất, phủ một màu trắng bạc.
Có một người ngồi trong sân, ngắm ánh trăng trên bầu trời một hồi lâu.
“Ly nhân vô ngữ nguyệt vô thanh, Minh nguyệt hữu quang nhân hữu tình. Biệt hậu tương tư nhân tự nguyệt, Vân gian thuỷ thướng đáo Tằng Thành” Một âm thanh vang lên sau lưng: “Tôn sứ, ngài đang ngắm trăng à.”
(Bài thơ Minh nguyệt dạ lưu biệt
Tạm dịch:
Người đi không nói trăng vắng lặng
Trăng có ánh sáng người có tình
Ly biệt tương tư trăng tựa người
Mây nước trôi đi đến Tằng Thành)
Người trong sân không quay lại, chỉ lạnh nhạt nói: “Ngươi đã về.”
Người nọ dừng chân trên mái hiên, trường bào phất phơ, che khuất phân nửa mặt trăng: “Không nhanh không chậm, vừa vặn sớm hơn bọn tiểu thư ba ngày.”
“Sao rồi?” Người trong sân chậm rãi hỏi.
Người khách cười một tiếng, từ trên mái hiên nhảy xuống: “Đúng như tôn sứ dự liệu, lần này ra ngoài không thể mang Tây Sở Kiếm Tiên về, cũng không thể mang thiếu niên trời sinh võ mạch ngày trước về. Cả tiểu thư lẫn sứ giả Vô Pháp Vô Thiên đều không có thành quả gì.”
Người trong sân khẽ lắc đầu: “Tây Sở Kiếm Tiên đâu phải dễ mang về, cho dù là giáo chủ đích thân ra tay cũng chưa chắc đã là đối thủ của ông ấy. Còn thiếu niên trời sinh võ mạch ngày ấy, lúc đầu ta còn thấy đôi chút hy vọng.”
Người khách kia lắc đầu: “Nhưng chắc tôn sứ không đoán được, trong Càn Đông Thành không phải Kiếm Tiên mà là Nho Tiên, Nho Tiên Cổ Trần, ông ấy nhận được truyền thừa Tây Sở Kiếm Ca từ chỗ Cổ Mặc.”
“Nho Tiên Cổ Trần? Vậy càng không thể mang về. Vì ông ấy tuyệt đối không phải người chịu khuất phục trước vũ lực.” Người trong sân nhẹ giọng nói: “Chắc chắn Vô Pháp Vô Thiên gặp phiền toái không nhỏ.”
“Đúng vậy, phiền toái không nhỏ.” Vị khách cười khẽ một tiếng: “Võ công bị phế bỏ một nửa, không mất năm năm thì không thể khôi phục như lúc trước, ngươi nói xem phiền toái này lớn đến đâu?”
Người trong sân khẽ lắc đầu: “Nhưng lại không ổn.”
“Hiện tại giáo chủ đang bế quan, mười năm rồi chưa ra ngoài, sinh tử không rõ, sứ giả Vô Tác vân du chưa về, không rõ tung tích. Hai vị sứ giả Vô Pháp và Vô Thiên lại bị phế bỏ công lực, cho nên đối với sứ giả Vô Tướng, chưa chắc đã là không ổn.” Giọng điệu của vị khách này mang vẻ ám muội.
Nhưng vị Vô Tướng cũng là một trong Tứ Tôn Sứ cùng Vô Pháp Vô Thiên lại không có vẻ vui mừng gì. Hắn vịn tay vào ghế dựa bên dưới, quay sang hướng khác. Hóa ra dưới người hắn không phải ghế dựa bình thường mà là một cái xe lăn, hắn là người hai chân tàn tật. Hắn nhìn về phía xa: “Rời nhà đã lâu rồi, rất nhiều người đã quên vì sao chúng ta rời nhà. Là ai khiến chúng ta phải rời xa quê nhà.”
“Đương nhiên là quân đội Bắc Ly.” Vị khách kia trả lời.
“Không, là chính chúng ta.” Giọng điệu của Vô Tướng vẫn bình tĩnh đến đáng sợ: “Năm xưa là chúng ta nội loạn, khiến cho quân đội Bắc Ly nhân cơ hội xâm nhập. Khiến chúng ta phải rời xa quê nhà, là chính chúng ta.”
Vị khách kia gật đầu: “Tôn sứ nói vậy cũng có lý.”
“Cho nên chỉ khi giáo chủ xuất quan, bốn vị tôn sứ đồng tâm hiệp lực, chúng ta mới có thể trở về quê nhà.” Sứ giả Vô Tướng trầm giọng nói.
Vị khách kia lại cười một tiếng: “Tôn sứ vẫn luôn chính trực như vậy. Thật ra trong lòng ta luôn thấy nghi ngờ, có lẽ tôn sứ ngài là một tên ngụy quân tử, e rằng rất nhiều người trong Thánh Giáo cũng nghĩ như vậy. Lý do là vì tôn sứ ngài quá chính trực, chính trực đến mức không giống như người nên xuất hiện trong thiên hạ hiện giờ.”
“Nếu là lúc còn thiếu niên, có ai dám nói với ta, bây giờ chỉ cần ngươi cầm đao lên, thiên hạ sẽ là của ngươi. Ta sẽ không hề đo dự nhấc đao lên ngựa. Nhưng bây giờ ta đã không còn trẻ nữa. Nếu ta bỏ năm năm ra để đoạt lấy ngôi vị giáo chủ, lại bỏ năm năm đoạt lại cố hương, vậy ta còn có thể về đến quê nhà hay không?” Sứ giả Vô Tướng ngẩng đầu, vị khách kia thấy được hàng mi trắng như tuyết và con ngươi thê lương của hắn. Sứ giả Vô Tướng có gương mặt tuấn tú, trắng trẻo nhẵn nhụi, thường ngày luôn ngồi trong sân lẳng lặng đọc sách, tạo cho người khác ấn tượng như thư sinh trung niên. Nhưng thời khắc này, vị khách mới ý thức được, sứ giả Vô Tướng đã là một ông lão.
Vị khách nửa quỳ dưới đất: “To gan bàn luận về tôn sứ, xin tôn sứ giáng tội.”
“Ta già rồi, nhưng ngươi còn trẻ. Nếu giáo chủ không cách nào xuất quan, Tứ Tôn Sứ cũng không thể xoay chuyển trời đất, đến lúc đó ngươi sẽ làm gì?” Sứ giả Vô Tướng hỏi.
Khóe miệng vị khách kia nhếch lên thành nụ cười giảo hoạt: “Đương nhiên là bảo vệ tiểu thư lên làm giáo chủ.”
Sứ giả Vô Tướng mỉm cười: “Ta không biết mình có phải một người chính trực không, nhưng ta biết chắc chắn ngươi không phải. Đến lúc đó ngươi có thể giành lấy, không cần lo nghĩ nhiều như vậy.”
Vị khách kia khẽ cúi đầu: “Thật ư.”
Sứ giả Vô Tướng đột nhiên hạ giọng gầm lên: “Chỉ cần ngươi có thực lực đó!”
Vị khách đột nhiên đứng dậy: “Được!”
Tuyết rơi như ngưng đọng lại trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, tiếp đó lại chậm rãi hạ xuống, bầu không khí trong sân sau khi hóa thành giương cung bạt kiếm trong chớp mắt, lại trở về bình tĩnh.
Sứ giả Vô Tướng giơ tay đón lấy bông tuyết: “Bách Lý Đông Quân trời sinh võ mạch đã đi đâu? Còn ở Càn Đông Thành không?’
Vị khách kia trả lời: “Theo suy đoán của ta, chắc hắn được sứ giả học đường dẫn đi, tới Thiên Khải Thành.”
“Thiên Khải Thành.” Sứ giả Vô Thiên nói đầy ẩn ý: “Đúng là nơi thích hợp với hắn. Nhưng tiểu thư, vì sao lần này vẫn không mang hắn về?”
“Với tình hình lúc đó, tiểu thư cũng có lòng mà không có sức. Nhưng ta cảm thấy cho dù có làm được thì chưa chắc tiểu thư đã chịu mang hắn về.” Vị khách kia nói.
“Suy nghĩ ấu trĩ. Thời cơ đã qua, đến lúc Bách Lý Đông Quân thật sự vào học đường, muốn mang hắn về đã khó lại càng thêm khó.” Sứ giả Vô Tướng thở dài.
“Ta không hiểu, một tên trời sinh võ mạch mà thôi, cho dù có luyện thành cao thủ tuyệt thế thì đã sao? Ba mươi sáu tông môn Thiên Ngoại Thiên chúng ta đâu có thiếu một hai cao thủ? Vì sao nhất định phải mang hắn về?” Vị khách kia hỏi.
Sứ giả Vô Tướng do dự một lát rồi trả lời: “Bởi vì công phu của giáo chủ yêu cầu rất cao về thân thể, trừ phi là trời sinh võ mạch, không thì không cách nào tập luyện.”
“Các ngươi muốn để hắn luyện võ công của giáo chủ... sau đó?” Vị khách lập tức hiểu ra.
“Giáo chủ đã tới thời điểm không thể xuất quan, còn nếu muốn ép giáo chủ xuất quan thì chỉ có thể để người cũng luyện môn công pháp này thực hiện. Bách Lý Đông Quân là người mà chúng ta lựa chọn, năm năm trước chúng ta đã tìm ra hắn!” Sứ giả Vô Tướng trầm giọng nói: “Phi Ly, ngươi tới Thiên Khải Thành một chuyến, lần này bất luận là ai ngăn cản, cho dù là tiểu thư đích thân ra tay, ngươi nhất định phải dẫn Bách Lý Đông Quân về!”
Vị khách không hề do dự, chắp tay nói: “Tuân lệnh tôn sứ.”
Vô Tướng giơ ngón tay gõ nhẹ lên xe lăn: “Những người đó bàn tán về ta, là coi thường lòng dạ ta. Còn Phi Ly, ngươi phải nhớ cho kỹ, không thể coi thường lòng dạ của chính mình.”
Phi Ly mỉm cười: “Tôn sứ hay giảng giải một số đạo lý, nhưng Phi Ly xin ghi nhớ.”