Mọi người ồ lên.
Ở đây có người biết có lẽ võ công của Diệp Đỉnh Chi khá cao cường, nhưng không ai dự đoán được chỉ đối mặt một lần mà Lâm Tại Dã đã bị Diệp Đỉnh Chi đánh bay.
“Thắng bại đã phân?” Lôi Mộng Sát cúi đầu mỉm cười.
Diệp Đỉnh Chi hạ xuống đất, vung ống tay áo: “Ta đã nói rồi, ta không để tâm.”
Lâm Tại Dã xoay người cắm kiếm xuống đất, cả người cả kiếm kéo thành một cái khe dài trên mặt đất. Hắn ngẩng đầu lên, lại phát hiện Diệp Đỉnh Chi đạp một chân lên chuôi kiếm của mình.
“Ngươi còn kiên trì hơn trong tưởng tượng của ta, nhưng trước lực lượng tuyệt đối, có kiên trì cũng chẳng mấy tác dụng.” Diệp Đỉnh Chi nhìn từ cao xuống, ngạo nghễ nói.
“Đừng coi thường người khác!” Lâm Tại Dã gầm lên một tiếng, thanh huyền thiết kiếm trong tay lập tức chia thành hai.
“Trong huyền thiết kiếm còn có huyền cơ!” Có người kinh ngạc hô lên.
Chỉ thấy Lâm Tại Dã lập tức chia huyền thiết kiếm thành hai, một thanh phi thẳng về phía Diệp Đỉnh Chi, một thanh nắm trong tay, nhắm thẳng vào ngực Diệp Đỉnh Chi. Diệp Đỉnh Chi mỉm cười, ngửa người lật mình, một tay nắm lấy thanh huyền thiết kiếm bị phóng đi, tiếp đó tránh kiếm tiếp theo của Lâm Tại Dã, lại xuất kiếm đánh xuống!
“Được rồi.” Một giọng nói điềm nhiên vang lên.
Kiếm của Diệp Đỉnh Chi ngừng trước yết hầu của Lâm Tại Dã một tấc, bị hai ngón tay kẹp lại, không thể tiến thêm chút nào. Lôi Mộng Sát thu hồi song chỉ, cao giọng nói: “Diệp Đỉnh Chi thắng.”
Lâm Tại Dã thở dài: “Tâm phục khẩu phục.”
Dưới đài vang lên tiếng vỗ tay, trận chiến này của Diệp Đỉnh Chi thắng rất gọn gàng nhanh chóng, không cho Lâm Tại Dã chút cơ hội nào. Tuy vòng sơ khảo không có nhiều người để ý tới hắn, nhưng bây giờ, cái tên Diệp Đỉnh Chi đã không thể giấu được.
“Người tiếp theo lên đài chính là, Doãn Lạc Hà và Tô Lễ.” Lôi Mộng Sát nói xong ngẩng đầu lên, tiếp đó nuốt một ngụm nước miếng: “Thật... xinh đẹp!”
Doãn Lạc Hà cởi bỏ áo choàng màu trắng, bên trong là bộ áo tím bó sát người, phác họa rõ nét từng đường cong gần như hoàn hảo. Bách Lý Đông Quân ở dưới đài nhìn, hình như còn nghe được tiếng nuốt nước miếng của một số người bên cạnh.
“Đẹp quá nhỉ?” Diệp Đỉnh Chi đã trở về bên cạnh Bách Lý Đông Quân.
“Đúng là xinh đẹp.” Bách Lý Đông Quân gật đầu.
“Không phải loại ngươi thích?” Diệp Đỉnh Chi lại hỏi.
“Ta không có loại nào thích, ta chỉ có người ta thích.” Bách Lý Đông Quân cầm túi nước bên hông, ngửa đầu lên uống một ngụm. Diệp Đỉnh Chi ngửi thấy mùi rượu mát lạnh, chắc hẳn trong túi cất rượu. Diệp Đỉnh Chi liếm môi: “Lát nữa sẽ tới ngươi ra trận thôi.”
“Tại hạ Tô Lễ, tam công tử của Lễ Bộ thượng thư. Cô nương, mạo phạm.” Tô Lễ mặc một bộ áo gấm, giơ tay nhấc chân đều mang khí chất thế gia công tử.
“Doãn Lạc Hà.” Doãn Lạc Hà không hề để ý đáp.
Mặc Hiểu Hắc nhìn xuống Doãn Lạc Hà: “Đây là vị vua cờ bạc trẻ tuổi à, cô ấy luyện võ công gì?”
“Ta cũng muốn biết.” Liễu Nguyệt công tử lại cười nói.
“Mỹ nhân như ngọc, đừng để bị thương.” Lôi Mộng Sát nhắc nhở một câu rồi điểm chân lướt đi.
Tô Lễ không hổ là tam công tử của phủ Lễ Bộ thượng thư, tên còn mang chữ lễ, rất chú ý lễ nghi, duỗi tay ra nói: “Cô nương, mời cô ra tay trước.”
“Lê tha lê thê, đúng là phiền toái!” Doãn Lạc Hà nhíu mày, xuất chưởng đánh tới.
Tô Lễ mỉm cười, ngọc kiếm bên hông lập tức rời vỏ, xuất kiếm đánh thẳng tới hông Doãn Lạc Hà.
“Ngươi nói xem nếu chiêu kiếm này cắt đứt đai lưng của cô nương kia, vậy thì đẹp biết bao.” Một giọng nói ngả ngớn vang lên, Bách Lý Đông Quân và Diệp Đỉnh Chi quay đầu lại, thấy Yến Phi Phi đi tới bên cạnh bọn họ.
“Ngươi có tin ta rạch mặt ngươi không?” Bách Lý Đông Quân trừng mắt với hắn.
“Yên tâm đi, cô nương này sẽ mang tới cho ngươi rất nhiều bất ngờ.” Diệp Đỉnh Chi mỉm cười.
Tô Lễ sử dụng là Công Tử Kiếm mà các công tử thế gia ở Thiên Khải Thành ưa thích nhất, chiêu thức thanh tú sâu xa, xuất kiếm thu kiếm đều mang khí chất phong nhã mà không mang ý sát phạt, tuy không phải kiếm pháp chiêu chiêu trí mạng trên giang hồ, nhưng vẫn là một kiếm pháp cực kỳ tinh diệu, kiếm khách bình thường thậm chí không chống cự nổi. Nhưng Doãn Lạc Hà khi thì xuất chưởng, khi thì phất tay áo, động tác cực kỳ thần diệu, dưới Công Tử Kiếm tuyệt diệu của Tô Lễ, ung dung thoải mái, có khi còn phản kích rất tinh diệu. Sau vài chục hiệp, Tô Lễ đã đổ mồ hôi đầy đầu mà Doãn Lạc Hà trông vẫn còn dư lực.
“Cô nương, võ công tốt lắm.” Tô Lễ trầm giọng nói.
Doãn Lạc Hà vung ống tay áo, đánh văng Tô Lễ: “Công Tử Kiếm cũng không tệ.”
“Hóa ra là Tụ Lý Kiếm.” Mặc Hiểu Hắc đã nhận ra đường lối võ công của Doãn Lạc Hà.
“Là đệ tử của Tiên Hà Phong.” Liễu Nguyệt công tử khẽ thở dài.
“Một khi đã như vậy, đắc tội!” Tô Lễ vung trường kiếm, sát khí mạnh thêm.
“Lễ Băng!” Dưới đài có người hô khẽ.
Công Tử Kiếm chia làm ba chương, chương đầu tiên gọi là Phong Nhã. Kiếm chiêu của chương này chú ý tới nhẹ nhàng phiêu dật, chiêu thức tuấn tú mỹ miều, là để thưởng thức hoặc bạn bè so kiếm với nhau. Chương thứ hai là Lễ Băng, sau khi dùng chương này, sát khí sẽ tăng vọt, thoát khỏi lễ pháp, luận kiếm phân sinh tử. So với chương trước thì kiếm pháp càng tinh diệu, cũng càng hung ác. Chương thứ ba được gọi là Thiên Hạ, chính là kiếm chốn sa trường, đấu với vạn người, nhưng người luyện thành đã ít lại càng ít. Với tuổi tác của Tô Lễ, luyện đến Lễ Băng đã là chuyện rất hiếm thấy.
“Hay cho một Lễ Băng!” Doãn Lạc Hà tán thưởng một tiếng, tay áo phất phới, tung người nhảy lên. Cô bay tới bay lui trên đài, một bộ áo tím hai ống tay áo đón gió múa lượn, cảnh tượng tươi đẹp bắt mắt. Không ít nam tử dưới đài ngắm tới mức ngây ngốc.
Nhưng Tô Lễ không ngây ngốc, Tô Lễ đang ở trong kiếm, cảm nhận được sát ý nồng đậm, bên trong ống tay áo múa lượn kia lại ẩn giấu sát khí khó mà nhìn ra được. Hắn xuất kiếm chém ra, chỉ cắt đứt một mảnh tay áo, áo tím lóe lên người hắn, hắn bật lại một bước, bị một người đặt tay lên vai.
“Đừng cử động.” Doãn Lạc Hà lạnh nhạt nói.
Lôi Mộng Sát giơ tay đón lấy mảnh tay áo màu tím từ trên không hạ xuống, mỉm cười: “Doãn Lạc Hà, thắng.”
“Hay!” Mọi người dưới đài vỗ tay hoan hô.
Tô Lễ lắc đầu, thu kiếm, xoay người cúi đầu nói: “Võ công của cô nương cao hơn ta.”
“Không đáng kể.” Doãn Lạc Hà đã đi xuống dưới đài, chỉ phất tay tỏ ý chào hỏi Tô Lễ.
“Tiếp theo, Triệu Ngọc Giáp đấu với Hạ Hầu Mạnh Định.” Lôi Mộng Sát nhìn danh sách trong tay, hắn rất quen thuộc với cái tên Hạ Hầu Mạnh Định này, vì phụ thân của Hạ Hầu Mạnh Định chính là Chấn Võ đại tướng quân, nhưng cái tên Triệu Ngọc Giáp thì hắn chưa bao giờ nghe thấy. Hắn hạ giọng nói: “Năm nay có nhiều chuyện mới lạ thật.”
Hạ Hầu Mạnh Định đi lên trước, hắn mặc một bộ áo giáp, tay cầm một thanh trường thương, có chút khí thế của công tử phủ tướng quân. Còn Triệu Ngọc Giáp phải gọi tên tới lần thứ ba mới lảo đảo đi tới, vừa đi lại vừa ngáp, bộ dáng không có chút tinh thần nào.
Mọi người nhìn trang phục của hắn, không khỏi kinh ngạc: “Đạo sĩ?”
Bách Lý Đông Quân thì ngẩn người: “Sao ta lại cảm thấy... hình như từng gặp hắn rồi?”