Thiếu Niên Ca Hành - Chu Mộc Nam

Chương 108

Dịch & Biên: Lãng Nhân Môn

***

Vô Thiên dẫn Lạc Minh Hiên và Lôi Vô Kiệt tới trong Kiếm Các, vừa vặn gặp được Vô Pháp vừa đưa Hà Khứ Hà Tòng và Tư Không Thiên Lạc, Tiêu Sắt tới Kiếm Các.

Vô Thiên hỏi: “Bố trí cho bọn họ xong rồi à?”

“Ừ, đã giao cho Hoa Cẩm. Đang chữa thương trên tầng ba.” Vô Pháp gật đầu: “Lão gia tử chờ bọn họ trong các, vào đi thôi.”

“Được.” Vô Thiền xoay người nói với Lạc Minh Hiên và Lôi Vô Kiệt: “Nhị vị, mời theo ta.”

Lôi Vô Kiệt hỏi Lạc Minh Hiên: “Lạc sư huynh, ngươi tới Kiếm Tâm trủng có nhiệm vụ gì vậy?”

Lạc Minh Hiên lắc đầu: “Không có nhiệm vụ gì, chẳng qua ta nhìn ván cờ ‘tiên nhân lục bác’ ngộ được đôi chút môn đạo, có vẻ có liên quan tới kiếm. Trên tay mụ già kia có một thanh Hà Ảnh kiếm nhưng không chịu tặng ta, mụ ấy bảo mình là người quen với lão gia tử của Kiếm Tâm trủng, xin giúp ta mấy thanh, bảo ta tự tới lấy.”

“Ta còn tưởng Lạc Hà Tiên Tử chỉ biết chưởng pháp, không ngờ còn tinh thông cả kiếm thuật.” Lôi Vô Kiệt nói.

“Bắc Ly trọng kiếm, người tập võ thường đều luyện vài chiêu kiếm thuật, ngươi nhìn tam thành chủ ấy được gọi là Thương Tiên duy nhất, chiếm tám phần võ lực của người dùng thương trong thiên hạ, thật ra nếu ông ấy dùng kiếm chắc cũng có tu vi tầm nửa kiếm tiên.” Lạc Minh Hiên nói.

Hai người cứ thế theo Vô Thiên đi thẳng tới, sau vài bước chân đã vào trong chính đường của Kiếm Các. Chỉ thấy xung quanh đặt vô số thanh kiếm tinh xảo mỹ lệ, hình dạng khác biệt. Lôi Vô Kiệt và Lạc Minh Hiên hai mắt bừng sáng, nhìn kiếm trong chính đường, trầm trồ tán thưởng.

“Lôi Vô Kiệt, ngươi nhìn thanh này xem!” Lôi Vô Kiệt chỉ vào một thanh trường kiếm có ba gợn sóng ở phần mũi, vui vẻ nói: “Thanh này là Kỳ Lân Nha, năm xưa từng là bội kiếm của Kỳ Lân Kiếm Thủ - Lý Tu Khê, từng xếp hạng mười sáu trên kiếm phổ!” Lạc Minh Hiên đang định giơ tay ra chạm vào lại nghe một giọng nói mang chút ý cười truyền lại: “Kỳ Lân Nha có sát tính rất nặng, nếu ngươi thật sự chạm vào nó, như vậy rất có thể người bị thương sẽ là ngươi.”

Lạc Minh Hiên vội vàng rụt tay lại, hắn và Lôi Vô Kiệt ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một ông lão râu tóc bạc trắng, khuôn mặt hiền lành đang đi về phía hai người, chắc hẳn là lão gia tử mà Vô Pháp Vô Thiên vẫn luôn nhắc tới.

Quả nhiên, Vô Pháp Vô Thiên chắp tay cung kính gọi: “Lão gia tử.”

“Đệ tử Lạc Hà Tiên Tử mà trong thư nói tới đều xin kiếm là ai?” Lão gia tử hỏi.

Lạc Minh Hiên vội vàng chắp tay: “Tại hạ Lạc Minh Hiên, chính là đệ tử của Lạc Hà Tiên Tử.”

Lão gia tử gật đầu, đột nhiên gương mặt mỉm cười khả ố: “Giờ sư phụ ngươi có khỏe không?”

Lạc Minh Hiên kinh ngạc, ngại ngùng nói: “Vẫn...vẫn khỏe.”

Lão gia tử lau nước miếng tí nữa thì chảy ra: “Vẫn xinh đẹp như xưa chứ?”

Vô Thiên ở bên cạnh ho mạnh một tiếng.

Lão gia tử lập tức ưỡn eo, hắng giọng một cái, khôi phục lại vẻ tiên phong đạo cốt, nghiêm túc nói: “Kiếm của ngươi, lão hủ đã rèn xong.”

Lạc Minh Hiên vui vẻ nói: “Xin tiền bối ban kiếm.”

“Ban kiếm? Dùng từ này hay lắm.” Lão gia tử cao giọng cười lớn, đột nhiên vung tay áo, một hàng kiếm lơ lửng trước mặt Lạc Minh Hiên.

Tổng cộng bảy thanh, dài ngắn bất đồng. Cắm xuống mặt đất, tỏa ra ánh sáng sắc bén.

“Trọng kiếm Vô Vọng, khinh kiếm Biệt Ly, trường kiếm Phượng Hoàng, song kiếm Cú Mang, Kiếp Trần, kiếm ba xích Bàn Nhược, Nhất Mục. Tổng cộng bảy thanh kiếm, cầm lấy đi.” Lão gia tử vuốt râu mỉm cười nói.

Lạc Minh Hiên trợn tròn hai mắt: “Những bảy thanh kiếm? Phóng thoáng vậy!”

Lão gia tử gật đầu, gương mặt lại mỉm cười kỳ quái: “Ai bảo sư phụ ngươi xinh đẹp như vậy... À không đúng, cái này, sư phụ ngươi giản lược những võ công ngươi nghiên cứu gần đây. Lão hủ cũng coi như sống vài chục năm, khi trẻ tuổi đã gặp cao thủ ngộ ra trận cờ ‘tiên nhân lục bác’. Sau lưng người đó đeo ba thanh kiếm, bên hông dắt bốn thanh, nhìn từ xa lại trông như con nhím, không sai đâu.”

Lạc Minh Hiên lập tức ôm lấy đống kiếm trước mặt: “Vậy xin cám ơn lão gia tử.”

“Còn ngươi... trông quen nhỉ.” Lão gia tử quay sang phía Lôi Vô Kiệt.

Lôi Vô Kiệt ngây ra một chút rồi gãi đầu nói: “Chắc thế.”

Lão gia tử mỉm cười, đột nhiên vung tay, Thính Vũ kiếm của Lôi Vô Kiệt lập tức rời vỏ bay ra. Lôi Vô Kiệt giơ tay muốn bắt lại nhưng không kịp, kiếm đã được lão gia tử nắm trong tay. Gương mặt lão gia tử lộ vẻ hoài niệm như gặp được cố nhân: “Thính Vũ, đã lâu không gặp.”

Lạc Minh Hiên kinh ngạc: “Lão gia tử, ngài biết thanh kiếm của Lôi sư đệ à?”

Lão gia tử cười nói: “Thính vũ quan tuyết, vọng hoa văn phong. Phong nhã tứ kiếm vốn do ta chế tạo khi còn trẻ, đương nhiên nhận ra rồi.” Sau khi nói xong lão gia tử vung tay, Thính Vũ kiếm đột nhiên bay sang bên cạnh, rơi vào trong một vỏ kiếm, xung quanh còn đặt ba thanh trường kiếm khá tương tự.

“Phong nhã tứ kiếm?” Lạc Minh Hiên kinh ngạc nói: “Do tiền bối rèn ra? Tiền bối ngài là... Lý Tổ Vương!”

Lão gia tử chậm rãi gật đầu, gương mặt mỉm cười.

“Không phải ngài đã chết rồi à?” Lạc Minh Hiên nói tiếp.

Lão gia tử lập tức chán nản: “Ngươi... Ngươi mới chết ấy, ta chỉ không ra mặt ngoài giang hồ ba mươi năm thôi, ai bảo ta chết chứ! Ta...”

“Ông ngoại!” Một giọng nói vang lên, lão gia tử và Lạc Minh Hiên quay đầu nhìn sang, chỉ thấy một người áo đỏ đang quỳ rạp xuống đất. Gương mặt Lôi Vô Kiệt đầy nước mắt: “Cháu trai bất hiếu Lôi Vô Kiệt, xin tham kiến ông ngoại.”

Lý Tố Vương vẫn chỉ mỉm cười giơ tay ra, một luồng nội kình nâng Lôi Vô Kiệt lên: “Kiếm thuật có thành tựu, không coi là bất hiếu. Có Thính Vũ kiếm chứng tỏ con đã gặp tỷ tỷ của con rồi?”

Lôi Vô Kiệt lau giọt lệ nơi khóe mắt, gật đầu.

Lý Tố Vương vuốt râu: “Được. Tỷ tỷ của con mới rõ là bất hiếu, biết thừa lão già ta đây một thân một mình lẻ loi nơi Kiếm Tâm trủng này mà chẳng thèm tới thăm ta. Con bảo xem, ta có ép nó làm trủng chủ đâu cơ chứ, sao nó phải sợ ta như vậy làm gì? Thanh Thính Vũ kiếm này coi như trừng phạt, ta tịch thu!”

“Ông ngoại, cái này...” Lôi Vô Kiệt kinh hãi kêu.

“Ta tặng con một thanh tốt hơn.” Lý Tố Vương mỉm cười thần bí, giơ tay phải ra, một hộp kiếm dài bay ra từ góc tối, dừng lại trong tay ông ta. “Tiểu Kiệt, con luyện kiếm từ nhỏ chắc cũng biết kiếm phổ mà Kiếm Tâm trủng chúng ta liệt kê chứ.”

“Đương nhiên biết.” Lôi Vô Kiệt gật đầu.

Lý Tố Vương vung nhẹ cánh tay, hộp kiếm mở ra, thanh kiếm được cất giữ trong đó rốt cuộc cũng hiển lộ diện mạo thực. Thân kiếm thon dài mỏng manh, gần như trong suốt

“Kiếm trên đời, có thanh tên bốn chữ, rất nhiều thanh tên ba chữ, nhiều nhất là hai chữ.”

“Thanh kiếm này lại khác, nó chỉ có một chữ.”

“Nó tên Tâm, ‘Tâm’ trong Kiếm Tâm trủng.”

Lý Tố Vương đột nhiên đóng hộp lại, đẩy tới, đưa nó tới tay Lôi Vô Kiệt.

Lôi Vô Kiệt ôm hộp kiếm, tay run run: “Đứng thứ tư trong thiên hạ thập đại danh kiếm... Tâm kiếm?”

Lý Tố Vương mỉm cười gật đầu; “Đúng.”
Bình Luận (0)
Comment