Thiếu Niên Ca Hành - Chu Mộc Nam

Chương 125

Dịch & Biên: Lãng Nhân Môn

***

Một cơn mưa kéo dài liên tiếp vài ngày liền.

Từ thành Nam An tới tận thành Tần Yên, nam tử áo đen cầm dù lặng lẽ đứng trước đình nghỉ chân, nước mưa gõ lên mặt dù của hắn phát ra tiếng vang lanh lảnh. Nam tử áo tím ngồi trong đình rùng mình một cái, dường như người đàn ông trước mặt luôn xuất hiện trong những ngày lạnh lẽo tiêu điều như vậy. Hắn không biết nam tử này thu mười tám thanh vũ khí nguy hiểm đó trở lại thành cây dù từ lúc nào, chỉ biết mấy ngày nay nam tử đó vẫn không nói gì, dẫn bọn họ chạy thẳng tới nơi đây.

“Đừng nghi ngờ Mộ Vũ, Chấp Tán Quỷ từng là sát thủ tốt nhất của Ám Hà, hắn có thể ngửi ra mùi con mồi rất chính xác.” Ông lão cầm lưỡi đao nhỏ cạo móng tay cười nói.

Tô Mộ Vũ xoay nhẹ cán dù, những giọt nước rơi xuống giấy dù trượt xuống. Tô Mộ Vũ giơ tay, nước mưa lập tức chuyển động hóa thành một thanh kiếm vòi rồng, hắn nhẹ nhàng vung lên, thanh kiếm vòi rồng kia đột nhiên bắn ra, lao thẳng vào trong đình nghỉ chân, ép thẳng tới trước ngực nam tử áo tím.

Nam tử áo tím kinh hãi, vẻ mặt hoảng sợ nhìn về phía Tạ Thất Đao, thế nhưng Tạ Thất Đao vẫn mỉm cười chẳng hề đếm xỉa tới, cúi đầu chăm chú sửa móng tay.

Thanh kiếm vòi rồng này lại lập tức đổi hướng, lướt qua vạt áo của nam tử áo tím, bay ra phía ngoài đình. Nam tử áo tím quay đầu sang, chỉ thấy có một người mặc áo trắng đứng đó, tay cầm một cây dù màu đen, đôi mắt buộc vải trắng, bên cạnh là một đứa trẻ đang đỡ.

“Hoàng huynh!” Nam tử áo tím bật thốt lên.

Tiêu Sùng nhẹ nhàng vung cánh tay phải về phía trước, nước mưa trong không khí lập tức ngưng tụ thành một tấm bình phong che chở, chặn thanh kiếm vòi rồng đột nhiên đánh tới này. hắn lại vung tay, cả kiếm và bình phong đều hóa thành nước mưa, rơi trên mặt đất.

Tô Mộ Vũ từ từ xoay người lại, khẽ nâng dù, để lộ đôi mắt lạnh lùng và lãnh đạm, hắn nhìn Tiêu Sùng, nhẹ giọng nói: “Bạch Vương Tiêu Sùng.”

Tiêu Sùng gật đầu một cái, học theo giọng của Tô Mộ Vũ: “Gia chủ Tô gia, Tô Mộ Vũ.”

Tạ Thất Đao cất con đao đi, thổi một cái vào móng tay, đột nhiên đứng dậy xách nam tử áo tím trước mặt lên ném ra ngoài đình: “Chỉnh chủ tới rồi, ngươi mau cút đi.”

“Gia chủ Tạ gia Tạ Thất Đao. Đối với một hoàng tử thì hành động của ngươi khá mạo phạm đấy.” Cánh tay trái cầm cán dù của Tiêu Sùng xiết chặt.

Tạ Thất Đao mỉm cười: “Xin hỏi dựa theo luật pháp Bắc Ly, giết ngươi sẽ bị xử phạt gì?”

“Giết người chia làm rất nhiều loại.” Giọng nói của Tiêu Sùng vẫn không nhanh không chậm.

“Loại từng giết hai trăm năm mươi bảy người thì sao?” Tạ Thất Đao xiết chặt thanh đao trong tay, mặc dù hắn là một lão nhân nhưng trên người vẫn gồng lên từng bắp thịt, ánh mắt vẫn như chim ưng.

“Đáng xử chém.” Tiêu Sùng đáp rất ngắn gọn.

“Cho nên là.” Tạ Thất Đao thản nhiên nói: “Dựa theo luật pháp Bắc Ly ta phải bị băm thây vạn đoạn, sao ta còn phải nể mặt hoàng tử Bắc Ly? Chỉ có điều nhị hoàng tử điện hạ, vì sao ngươi lại tìm tới đám tội phạm như chúng ta?”

“Tạ thúc.” Tô Mộ Vũ đột nhiên mở miệng ngắt lời Tạ Thất Đao.

Tạ Thất Đao ngậm miệng lại, không hề tức giận, chỉ có khóe môi vẫn treo nụ cười lạnh lẽo.

Nam tử áo tím kia đương nhiên là Tiêu Cảnh Hà giả mạo Tiêu Sở Hà, hắn vội vàng chạy tới bên cạnh Tiêu Sùng, hạ giọng gọi: “Anh!”

Tiêu Sùng đột nhiên giơ tay lên, tát hắn ngã lăn trên mặt đất. Từ đầu đến cuối giọng điệu hắn vẫn bình tĩnh, thần sắc lạnh nhạt, thế nhưng cái tát đột ngột này lại mang chút tức giận. Tiêu Cảnh Hà bị hắn đánh ngã xuống đất, khóe miệng lập tức chảy máu, quần áo cũng bị nước mưa thấm ướt, dáng vẻ rất chật vật.

“Biết mình sai ở đâu không?” Tiêu Sùng hỏi.

Tiêu Cảnh Hà ngồi dậy, lau vết máu nơi khóe miệng: “Hoàng huynh, Cảnh Hà biết sai rồi.”

“Tạ lỗi với các vị gia chủ Ám Hà đi.” Tiêu Sùng vừa nói vừa bước một bước không nhanh không chậm tới, dùng dù giấy che trên đỉnh đầu Tiêu Cảnh Hà.

“Không cần.” Tô Mộ Vũ lạnh nhạt nói.

Tiêu Cảnh Hà kinh ngạc nhìn bọn họ: “Các ngươi đã biết từ trước rồi à?”

“Người trẻ tuổi, ngươi quá coi thường Ám Hà, cũng quá coi thường chúng ta. Từ ngày ngươi bước vào Ám Hà chúng ta đã biết thân phận của ngươi. Cửu hoàng tử Tiêu Cảnh Hà, chúng ta không giết ngươi chẳng qua vì chúng ta cảm thấy rất hứng thú với người sau lưng ngươi. Bạch Vương Tiêu Sùng, chúng ta cho rằng ngươi là lựa chọn tốt hơn Tiêu Sở Hà.” Tạ Thất Đao nhìn Tiêu Sùng, ánh mắt lạnh lùng.

“Được rồi, lần đầu gặp mặt, đừng để không khí căng thẳng như vậy.” Một giọng nói mang theo ý cười vang lên, chỉ thấy không biết từ lúc nào trong đình đã nhiều thêm một người. Người này mặc trường bào màu đen, đeo mặt nạ màu bạc, che khuất hơn nửa khuôn mặt.

Tạ Thất Đao và Tô Mộ Vũ khom người: “Đại gia trường.”

Đại gia trường gõ gõ lên mặt ghế: “Ngoài đình giá rét, vào trong ngồi đi.”

Tiêu Sùng gật đầu một cái, dẫn Tiêu Cảnh Hà và Huyền Đồng đi vào trong đình. Tạ Thất Đao thu thanh trường đao lại ngồi xuống bên cạnh đại gia trường: “Đại gia trường, sao đột nhiên tới đây?”

Đại gia trường nhìn trời mưa bên ngoài đình, lạnh nhạt nói: “Chắc là đợi trong bóng tối quá lâu, cũng muốn ra ngoài đi qua đi lại. Sao các ngươi lại đứng đây? Lý Hàn Y đâu?”

“Ba ngày trước chúng ta đã đuổi kịp Lý Hàn Y, giờ phút này ba vị lão gia tử của Đường môn đang đi theo Lý Hàn Y, không lâu sau đó sẽ tới đây. Chúng ta sẽ chặn Lý Hàn Y lại tại đây.” Tô Mộ Vũ không đi vào trong đình, đứng yên ở đó, nghe từng hạt mưa rơi.

“Không, không phải chặn. Là giết chết.” Đại gia trường trầm giọng nói.

Thần sắc Tạ Thất Đao và Tô Mộ Vũ đều hơi đổi, hai người nhìn nhau một cái, lại nhìn đại gia trường, chờ hắn nói tiếp.

“Giết chết Kiếm Tiên, nghe có vẻ là một vụ mua bán lớn. Sau chuyện này Tuyết Nguyệt thành và Ám Hà chính thức là kẻ địch, không còn đường vãn hồi nữa.” đại gia trường gõ lên mặt ghế, lạnh nhạt nói: “Nhưng không còn đường vãn hồi có vẻ cũng không tệ.”

“Giết chết Kiếm Tiên không phải chuyện dễ.” Tô Mộ Vũ mở miệng nói.

Đại gia trường mỉm cười: “Ba vị trưởng lão Đường môn, hai vị gia chủ Ám Hà còn không giết chết được một Tuyết Nguyệt Kiếm Tiên ư?”

“Vẫn chưa đủ.” Tô Mộ Vũ lắc đầu nói.

“Vậy nếu thêm cả ta?” Lông mày đại gia trường nhíu lại, con ngươi tỏa ra ánh sáng tàn nhẫn.

Tô Mộ Vũ khẽ cau mày: “Đại gia trường định đích thân động thủ?”

“Nếu thật sự tới thời khắc đó, đại gia trường thở dài, đột nhiên quay sang nhìn Tiêu Cảnh Hà: “Chẳng qua trước lúc đó, ta có một việc cần hỏi ngươi.”

Tiêu Cảnh Hà đối mặt với đôi mắt lạnh lẽo kia, không nhịn được toàn thân run rẩy: “Chuyện... Chuyện gì?”

“Ngày đó ngươi muốn chúng ta phái người đuổi giết một đệ tử trẻ tuổi của Lôi gia bảo, ngươi nói hắn là đệ tử của Lôi Oanh và Lý Hàn Y, là đệ tử kiệt xuất trong thế hệ trẻ của Lôi môn, giết hắn có lợi cho việc đả kích Lôi môn?” Đại gia trường hỏi.

“Đúng.” Tiêu Cảnh Hà gật đầu: “Chuyện này ta không nói dối.”

“Được.” Đại gia trường đột nhiên nhấn mạnh: “Vậy ta hỏi lại ngươi, người đi cùng hắn là ai?”

Tiêu Cảnh Hà ngây ra tại chỗ, không mở miệng.

Trong màn mưa lại có hai bóng người đi về phía này, một mặc áo đỏ, một mặc áo tím, đều là những cô nương vóc dáng thướt tha. Cô gái áo đỏ ôm một nam tử khôi ngô trong lòng, không một tiếng động, xem ra đã chết.

“Hắn xem như đệ đệ của ta.” Đại gia trường dựa lưng vào ghế ngồi, ngửa đầu nhìn lên trời: “Hôm nay hắn đã chết. Cho nên ta cần ngươi cho ta một đáp án.”

“Rốt cuộc bọn họ là ai!” Giọng nói của đại gia trường đã mang theo phẫn nộ, toàn bộ gian đình lập tức rung chuyển một cái.
Bình Luận (0)
Comment