Thiếu Niên Ca Hành - Chu Mộc Nam

Chương 147

Dịch & Biên: Lãng Nhân Môn

***

Ban đêm yên tĩnh, một vầng trăng tròn vành vạnh sáng lấp lánh treo giữa màn đêm.

Ngoài Tiếu Trần các của Đường môn, một ông lão mặc áo bào màu đen ngồi trước bậc thang, tay cầm một cái tẩu dài, đang từ từ hút thuốc. Sau lưng hắn là ba người quản lý lứa trung niên của Đường môn hiện tại, Đường Hoàng, Đường Huyền, Đường Thất Sát. Ba người lặng lẽ đứng sau lưng Đường lão thái gia.

Một lúc lâu sau Đường lão thái gia buông tẩu thuốc xuống, gõ nhẹ một cái lên bậc thang: “Xem ra không có tin tức gì đưa về rồi.” Đường môn tam lão đi cùng Ám Hà hợp lực truy sát Lý Hàn Y đã lâu không có tin gì truyền lại. Theo như ước định giữa bọn họ, nếu bảy ngày liền vẫn không có tin gì, vậy chuyến đi này đã là một đi không trở lại.

“Chỉ còn lại mình ta.” Đường lão thái gia nâng tẩu thuốc, hít mạnh một hơi: “Đường Hoàng, ngươi chuẩn bị đi, chúng ta cũng nên lên đường thôi.

Ba người Đường Hoàng lui lại theo lệnh.

Đường lão thái gia chậm rãi đứng dậy, bước từng bước một đến phía sau Tiếu Trần các. Nơi đó có một tòa các mới xây mười mấy năm trước, khi đó có một người trẻ tuổi quật khởi giữa Đường môn. Không có bất cứ ai nghi ngờ, người này sẽ trở thành đệ tử thiên phú cao nhất của Đường môn trong trăm năm trở lại đây. Cho nên Đường lão thái gia phá lệ xây dựng căn các cao tầng này, còn dùng tên người trẻ tuổi để đặt cho nó.

Liên Nguyệt các.

“Nhất đạn lưu thủy nhất đạn nguyệt, bán nhập giang phong bán nhập vân.” Đường lão thái gia đã rất già, không còn thích hợp để đọc bài thơ mang đầy khí khái phong lưu của thiếu niên như vậy nữa. Nhớ lại dáng vẻ trẻ tuổi của người đó, bất giác cũng nhớ tới câu thơ này.

“Lão gia tử.” Ngoài dự đoán của mọi người, trong các có tiếng nói đáp lại ông.

Đường lão thái gia hơi ngạc nhiên, tiếp đó bước từng bước một về phía trước, cuối cùng ngồi xuống trước bậc thang ngoài các. Ngồi cách Đường Liên Nguyệt một cánh cửa nhà chăng đầy đây xích.

Thật ra ai cũng biết những sợi xích này làm sao giữ nổi Đường Liên Nguyệt, những đệ tử Đường môn trấn thủ bốn phía cũng không giữ nổi hắn. Thế nhưng nếu Đường Liên Nguyệt thật sự phá cửa đi ra, như vậy chút tình nghĩa cuối cùng giữa hắn và Đường môn cũng biến mất. Đường Liên Nguyệt lớn lên ở Đường môn từ nhỏ, khi còn trẻ biểu hiện của hắn trong trận tỷ thí giữa các đệ tử ngoại phòng khiến toàn bộ Đường môn kinh ngạc, được Đường lão thái gia trực tiếp nhận làm đệ tử. Tình cảm giữa hai người thật sự không tầm thường.

“Lúc trước ngươi cố ý đưa Đường Liên ra khỏi Đường môn à?” Đường lão thái gia nhẹ giọng thở dài.

“Vâng.” Đường Liên Nguyệt trả lời rất thẳng thắn. “Năm xưa khi Thiên Khải xảy ra biến cố, người gọi ta về Đường môn, cuối cùng không cứu được Lang Gia Vương, đây là tiếc nuối của cuộc đời ta. Cho nên ta hy vọng Huyền Vũ sứ kế nhiệm có thể thuần túy hơn.”

“Nhưng dù sao Đường Liên cũng là người của Đường môn.” Đường lão thái gia hít một hơi thuốc.

“Cho nên phải xem sự lựa chọn của nó.” Đường Liên Nguyệt chậm rãi nói.

“Đột nhiên muốn uống một bình rượu với ngươi.” Đường lão thái gia buông tẩu thuốc xuống, ho nhẹ vài tiếng.

“Lão gia tử, người đã già lắm rồi.” Đường Liên Nguyệt đột nhiên nói một câu khó hiểu.

“Đúng vậy, ta già lắm rồi.” Đường lão thái gia nhìn ánh trăng tròn trên bầu trời, buồn bã nói: “Già tới mức chỉ còn lại mình ta.”

Đường Liên Nguyệt trong các ngây ra một chút, ánh nến trong các lay động một cái rồi nhanh chóng khôi phục bình thường. Hai người im lặng một hồi lâu, sau đó mới nghe giọng nói mang ý than thở của Đường Liên Nguyệt: “Thu tay lại đi, lão gia tử.”

“Không quay đầu lại được.” Đường lão thái gia đứng dậy, mặc dù ông đã rất già nhưng thân hình vẫn rất rắn rỏi. Ông treo tẩu thuốc bên hông, hai tay khoanh sau lưng: “Có một số con đường, một khi bước chân đi không thể quay đầu lại được.”

“Lão gia tử.” Đường Liên Nguyệt nhẹ giọng gọi.

“Nhưng, ta không thể quay đầu lại, Đường môn vẫn có thể quay đầu. Nếu thật sự đến ngày đó, Liên Nguyệt, hy vọng ngươi thương tiếc cho chút tình cảm cuối cùng của chúng ta.” Đường lão thái gia xoay người, nhìn vào trong các: “Ta biết ngươi trọng tình trọng nghĩa, không thích những âm mưu trên giang hồ. Ta nói suốt mười mấy năm vẫn chẳng nói lại ngươi, cũng chẳng có cách nào. Nhưng coi như lão gia tử xin ngươi đấy, nếu óc ngày nào đó Đường môn thật sự gặp tai họa ngập trời, người có thể cứu Đường môn chỉ còn lại mình ngươi.”

Bên trong các im lặng một lúc lâu rồi mới có một giọng nói kiên định đáp lời ông: “Liên Nguyệt chắc chắn sẽ bảo vệ chu toàn cho Đường môn.”

“Được.” Đường lão thái gia lại xoay người, trầm giọng nói: “Mặc dù chúng ta đi theo con đường khác nhau, nhưng ta không hối hận vì câu nói năm xưa.”

“Ngươi là người mà Đường môn đợi cả trăm năm mới gặp được!”

Một chiếc xe ngựa chạy từ xa tới, dừng trước cửa Liên Nguyệt các. Một đệ tử trẻ tuổi của Đường môn tay cầm roi ngựa ngồi trước xe. Đường lão thái gia không hề quay đầu lại, từ từ đi về phía xe ngựa.

Bên trong các, ánh nến lập tức tắt rụi, đứa con cưng của Đường môn Đường Liên Nguyệt khi trẻ từng khiến toàn bộ Đường môn kinh ngạc, tiếp đó mang theo toàn bộ kỳ vọng của môn phái bước vào hoàng thành Thiên Khải, cuối cùng biệt tích trên giang hồ; lúc này hắn đột nhiên quỳ về phía ngoài các, lệ đã rơi đầy mặt.

“Sư phụ, xin tha thứ cho Liên Nguyệt bất hiếu.”

Bên ngoài Đường môn, chiếc xe ngựa lao nhanh qua cửa.

Chính giữa xe là Đường lão thái gia đang ngồi, nhắm mắt trầm tư. Đường Hoàng, Đường Huyền và Đường Thất Sát kính cẩn ngồi hai bên. Chuyến này tới Anh Hùng yến của Lôi môn, các môn phái chỉ phái đệ tử tinh nhuệ nhất tham dự, ba người Đường Hoàng đã là người quản lý cấp cao trong Đường môn, cũng có uy danh hiển hách trên giang hồ nhưng vẫn không cách nào ngồi ngang hàng với Đường lão thái gia. Dù sao trong lứa bọn họ, chỉ có người trong Liên Nguyệt các mới có tư cách này.

“Lão gia tử có một lời ta không biết có nên nói không.” Đường Hoàng trầm ngâm một lúc lâu rồi mới hỏi.

“Nói đi.” Đường lão thái gia không mở mắt nói.

“Đường môn chúng ta, tuy cũng không quan tâm cái danh hiệu ‘danh môn chính phái’ gì gì kia, nhưng...” Đường Hoàng thấy sắc mặt lão gia tử không hề thay đổi mới hỏi tiếp: “Nhưng hợp tác với tổ chức sát thủ như Ám Hà...”

“Ngươi nói câu này chậm mất rồi.” Đường lão thái gia gõ nhẹ ngón tay lên mặt ghế.

Sau lưng Đường Hoàng toát mồ hôi lạnh, cúi đầu nói: “Xin lão gia tử trách phạt.”

“Trách phạt thì không cần.” Đường lão thái gia đột nhiên mở mắt, ánh mắt đầy tức giận: “Nhưng ngươi phải hiểu, một khi ngươi đã bước đi, vậy không được do dự dù chỉ một chút.”

“Ngươi có thể nghi ngờ quyết định của ta, chuyện này không thành vấn đề. Nhưng, muốn làm vậy phải trước khi ngươi ra khỏi Đường môn!”

Đường Hoàng lập tức quỳ xuống, cả Đường Huyền, Đường Thất Sát cũng quỳ xuống: “Cám ơn lão gia tử đã dạy bảo.”

Đường lão thái gia không trả lời, chỉ chậm rãi nhắm mắt lại.

Ông nhớ lại thiếu niên hăng hái năm xưa, dùng hết ám khí trên người, chỉ cầm thanh Chỉ Tiêm nhận cuối cùng đã gãy tan, quần áo cực kỳ rách rưới nhuốm đầy vết máu, nhưng vẫn đứng trước mặt mình quật cường nói: “Lão gia tử, người sai rồi!”

Đúng là sai rồi. Đường lão thái gia nói thầm trong lòng.

Khi xe ngựa rời khỏi Đường môn, vài chục bóng người màu đen cũng tản ra từ Đường môn, hòa mình vào bóng tối tĩnh lặng.

P/S: 8 giờ tối còn 1 chương nữa nhé.
Bình Luận (0)
Comment