Thiếu Niên Ca Hành - Chu Mộc Nam

Chương 152

Dịch & Biên: Lãng Nhân Môn

***

Cô gái bị điếc kia đột nhiên mở miệng như định nói chuyện.

Vốn dĩ, điếc và câm là song sinh, nếu một người là kẻ điếc, từ trước tới nay chưa từng nghe được âm thanh, cũng không biết âm thanh ra sao đương nhiên cũng không thể phát ra âm thanh nào được. Nhưng trên đời cũng từng có tiền lệ người điếc có thể nói chuyện, chẳng qua họ phải bỏ công bỏ sức cố gắng gấp ngàn lần, thậm chí vạn lần người thường.

Đường Liên và Lôi Vô Kiệt nhìn nhau, khẽ cau mày. Mặc dù cô gái điếc kia không ép tới nữa, thiếu niên tên ‘Trúc’ vẫn luôn mỉm cười, nhưng ánh mắt cô gái điếc kia thật sự quá sắc bén.

“Đã lâu không gặp.” Giọng nói của cô gái điếc như gằn từ trong họng ra, vừa sắc bén vừa khàn khàn, khiến người ta vừa nghe đã nổi da gà.

Đường Liên và Lôi Vô Kiệt kinh ngạc, xoay người lại nhìn Tiêu Sắt. Tiêu Sắt gật đầu; “Yên tâm đi, không phải kẻ địch.” Đường Liên và Lôi Vô Kiệt mới yên tâm, tránh sang bên nhường đường.

Ai ngờ câu hỏi tiếp theo của cô gái điếc lại mang vẻ giễu cợt: “Sao giờ ngươi lại thành ra thế này?”

Tiêu Sắt duỗi lưng, lười biếng nói: “Ta ra thế nào?”

“Như một tên rác rưởi.” Giọng nói của cô gái điếc đã khó nghe, lời nói càng không nể mặt.

Trúc giơ thái đao trong tay gõ vào lưng Long Nhĩ, ra hiệu cho cô nhìn sang phía mình: “Long Nhĩ, ngươi vô lễ rồi đấy.” Giọng điệu vẫn không nhanh không chậm, vẻ mặt cũng chẳng hề thay đổi.

Thần sắc Long Nhĩ hơi hòa hoãn lại, lui về sau một bước, không mở miệng nói tiếp.

Tiêu Sắt mỉm cười lắc đầu: “Là một tên rác rưởi có thú vui của kẻ rác rưởi. Ẩn mạch của ta bị thương tổn, không thể làm cao thủ tuyệt thế, hiện giờ là ông chủ một quán trọ, sống cũng không tệ.”

“Không nhắc tới chuyện này nữa. Đường chủ từng hạ lệnh, Bách Hiểu đường không thể tra xét hành tung của ngươi, cho nên dù là Bách Hiểu đường không gì không biết thì tung tích của ngươi vẫn là một bí mật. Có điều một tháng trước đường chủ đột nhiên truyền tin tới nội đường, bảo chúng ta tới giúp ngươi một tay.” Trúc mỉm cười quay sang Đường Liên: “Cho nên mấy vị bằng hữu này không cần căng thẳng, chúng ta không phải người tới giết các ngươi.”

“Bách Hiểu đường xưa nay chưa bao giờ nhúng tay vào ân oán giang hồ, vì sao các ngươi lại giúp chúng ta?” Đường Liên hỏi.

“Bởi vì người bên cạnh các ngươi.” Trúc chậm rãi nói: “Là đệ tử duy nhất của đường chủ chúng ta.”

“Cơ Nhược Phong?” Lôi Vô Kiệt hai mắt sáng lên: “Chính là Cơ Nhược Phong bình phẩm bốn cảnh giới nhất phẩm? Một trong những cao thủ thần bí nhất trên giang hồ, không ngờ lại từng là sư phụ của Tiêu Sắt? Ghê gớm nha. Chuyện giang hồ chuyện thiên hạ, tất cả đều là chuyện của Bách Hiểu đường. Chẳng trách Tiêu Sắt ngươi cái gì cũng biết, hóa ra ngươi xuất thân từ Bách Hiểu đường?”

“Bách Hiểu đường không chứa nổi một đại thần như vậy, hắn là đệ tử chân truyền của đường chủ, nhưng không có quan hệ gì với Bách Hiểu đường. Chỉ có điều cả đời đường chủ chỉ có một đệ tử như vậy, cũng phải thay người trông chừng cho hắn.” Trúc nói.

“Nếu các ngươi là người của Bách Hiểu đường, có thể trả lời ta vài câu hỏi không?” Diệp Nhược Y đột nhiên lên tiếng.

“Con gái tướng quân? Ta từng thấy cô ở thành Thiên Khải.” Trúc gật nhẹ đầu, nói toạc thân phận của Diệp Nhược Y: “Nhưng cô nương chưa từng thấy ta.”

“Bách Hiểu đường giỏi che giấu hành tung, ta chưa từng thấy ngươi cũng không có gì lạ.” Diệp Nhược Y gật đầu.

“Cô nương muốn hỏi điều gì?” Trúc hỏi.

“Vì sao Ám Hà lại đuổi giết chúng ta” Diệp Nhược Y hỏi rất thẳng thắn.

“Có một người thân phận tôn quý tới bái kiến Ám Hà, hơn nữa còn đạt được giao dịch gì đó với Ám Hà. Trong nội dung giao dịch có một phần là giết chết các ngươi.” Trúc đáp.

“Ta có thể hỏi người thân phận tôn quý đó không?” Diệp Nhược Y hỏi tiếp.

“Không thể.” Trúc cười lắc đầu.

“Vì sao?”

“Bởi vì chúng ta cũng như Ám Hà, đều là người làm ăn. Mỗi câu hỏi của cô đều có giá của nó. Mặc dù chúng ta là bạn cũ với vị Tiêu huynh đệ này nhưng câu hỏi của cô có giá khá lớn. Tình cảm giữa chúng ta còn chưa sâu đến mức đó.” Trúc chậm rãi nói.

Lôi Vô Kiệt không nhịn được nói: “Tiêu Sắt, giọng điệu người này giống ngươi thật đấy.”

Trúc cười nói: “Lòng dạ vị huynh đệ này cũng thật lớn, bị người ta đuổi giết dọc đường như vậy còn có thể nói chuyện vui vẻ được.”

“Một gương mặt khổ đâu giúp chúng ta qua ải khó được.” Lôi Vô Kiệt mỉm cười thoải mái.

“Thiếu hiệp nói rất có lý.” Trúc gật đầu một cái.

“Ta có thể hỏi một chuyện nữa không” Diệp Nhược Y lại hỏi.

“Chỉ cần không đáng tiền như câu hỏi vừa rồi.” Trúc đáp.

“Phía trước còn mấy đợt sát thủ đang mai phục? Chúng ta làm thế nào để chạy tới Lôi gia bảo trong năm ngày được?” Diệp Nhược Y thần sắc nghiêm túc.

“Phía trước không có sát thủ, các ngươi cứ đi thẳng về trước là tới Lôi gia bảo.” Trúc đáp rất kiên quyết.

Mọi người nhìn nhau, đều thấy vẻ khó tin.

“Câu hỏi của Diệp cô nương thật ra là vấn đề mà chúng ta không trả lời được. Bách Hiểu đường nói trắng ra chỉ là vài người do thám, chuyện trước mặt có mấy đợt sát thủ làm sao chúng ta biết được. Còn các ngươi làm cách nào chạy tới Lôi gia bảo trong vòng năm ngày, đây là chuyện của các ngươi. Chúng ta càng không biết được.” Trúc như cảm nhận được sự nghi hoặc của mọi người, bèn nói tiếp.

“Vậy sao ngươi lại trả lời như vậy?” Diệp Nhược Y nghi hoặc hỏi.

“Bởi vì.” Trúc đột nhiên rút thanh trường đao bên hông ra. “Có chúng ta đây. Các ngươi chỉ cần đi thẳng về trước là được. Chuyện còn lại cứ giao cho chúng ta.”

“Thế nhưng ngươi vừa nói, Bách Hiểu đường chỉ là người do thám?” Diệp Nhược Y hỏi.

Khi Trúc rút đao ra, gương mặt cũng đã thay đổi, từ một vẻ thanh nhã lạnh nhạt trở thành bừng bừng sát khí. Hắn cười nói: “Chúng ta một người mù, một kẻ điếc, không thể trở thành người do thám tốt nhất. Cho nên chỉ có thể làm việc khác, trở thành lưỡi đao cho Bách Hiểu đường.”

“Lời này rất hợp vần.” Tiêu Sắt nhún vai một cái, vỗ vai Trúc rồi nói: “Vậy xin nhờ các ngươi.”

“Khách khí rồi.” Trúc cúi đầu nói.

Long Nhĩ vẫn trừng mắt nhìn Tiêu Sắt, ánh mắt toát lên vẻ tức giận khó tả.

“Được rồi, đừng nhìn ta như vậy. Ta rất đáng thương mà?” Tiêu Sắt nhẹ giọng nói, thân hình đã lướt qua bên cạnh Long Nhĩ, tới bên con ngựa, xoay người lên ngựa, nói với mọi người đang đứng ngây ra tại chỗ: “Còn ngây ra đó làm gì? Đi thôi!”

Mặc dù không biết viện binh đột nhiên xuất hiện là sao, nhưng giờ cũng chẳng có thời gian mà tính toán tỉ mỉ, Đường Liên, Tư Không Thiên Lạc, Lôi Vô Kiệt lập tức đi theo.

“Lôi Vô Kiệt, đừng quên cầm chút lương khô, dù sao quán trà này cũng sắp đóng cửa.” Tiêu Sắt hô.

Lôi Vô Kiệt lập tức xoay người, gói hết lồng bánh bao trong quán trà, khi cõng đống bánh đi còn ngại ngùng hỏi Trúc: “Trúc huynh đệ, cái này... có cần tiền không?”

“Không cần.” Trúc lắc đầu: “Ngươi hiểu lầm rồi, ta không giống vị Tiêu huynh đệ của ngươi.”

“Hiểu mà. Xem ra ngài là người kiếm được nhiều tiền!” Lôi Vô Kiệt đáp lời, giơ ngón tay cái lên rồi lập tức cõng bọc bánh bao chạy đi.

Diệp Nhược Y đi cuối cùng, hỏi câu cuối cùng: “Nếu ta hỏi câu mà ngươi không thể đáp, cần trả giá ra sao?”

Long Nhĩ kia trả lời trước, giọng nói khàn khàn gằn từng chữ một: “Hắn trở về dáng vẻ khi trước.”

Trúc cười nói lại: “Hắn, trở lại Thiên Khải.”

Diệp Nhược Y gật đầu một cái: “Ta hiểu rồi.”
Bình Luận (0)
Comment