Thiếu Niên Ca Hành - Chu Mộc Nam

Chương 176

Dịch & Biên: Lãng Nhân Môn

***

Tiêu Sở Hà!

Ba chữ này như nổ tung trong lòng mọi người.

Sinh ra năm Minh Đức Đế kế vị, lục vương tử Tiêu Sở Hà, sư phụ là một trong Thiên hải Tứ Thủ Hộ - Bạch Hổ. Nghe nói khi mười bảy tuổi võ lực đã đạt tới Tiêu Dao Thiên Cảnh, cho dù là người tài năng thiên bẩm, phương diện triều chính cũng được Minh Đức Đế khen ngợi nhiều lần, là nhân tài mà cả triều đình công nhận thích hợp làm người thừa kế. Nhưng năm Minh Đức thứ mười sáu, trong án mưu phản của Lang Gia Vương, hắn đứng ra thanh minh cho Lang Gia Vương, bị loại hết tước vị, lưu đày Thanh Châu.

Nhưng năm Minh Đức thứ mười tám, Minh Đức Đế lại hạ thánh chỉ, miễn cho hắn tội bất kính, hơn nữa phong làm Vĩnh An Vương, triệu hắn về kinh. Từ trước tới nay chưa từng có ai bị lưu đày lại được ân xá nhanh như vậy, thậm chí còn lập tức hưởng vinh quang. Có thể thấy Minh Đức Đế quý trọng vị vương tử này tới mức nào! Thế nhưng Tiêu Sở Hà không nhận lệnh, hai năm tiếp đó vẫn không rõ tung tích.

Nhưng với mọi người, cái tên này không chỉ như vậy.

Lôi Vô Kiệt kinh hãi bò từ dưới đất dậy: “Tiêu Sở Hà! Tiêu Sắt, ngươi là Tiêu Sở Hà!”

“Hóa ra, người sư phụ muốn ta đợi, thật sự là ngươi!” Đường Liên cũng thầm kinh hãi.

Hai người bọn họ một là con của Thiên Khải Thanh Long sứ Lý Tâm Nguyệt, nhận Thanh Long lệnh từ tay tỷ tỷ. Một người lại là đệ tử của Thiên Khải Huyền Vũ sứ Đường Liên Nguyệt, từ nhỏ đã được bồi dưỡng như truyền nhân Huyền Vũ. Mặc dù lúc trước hai người cũng từng nghi ngờ, nhưng khi thật sự nghe được thân phận Tiêu Sắt là Tiêu Sở Hà, trong lòng họ vẫn không khỏi kinh ngạc.

Hóa ra bọn họ đã chấp hành thân phận của mình từ lâu!

Tô Mộ Vũ nhìn Tiêu Sắt, đột nhiên nói: “Tin tức không đúng.”

“Ồ? Có gì không đúng?” Khi Tiêu Sắt xiết chặt cây côn, vẻ lười biếng trên người hắn hoàn toàn tiêu tan, khí thế bừng bừng!

“Theo tin tức mà chúng ta nhận được, kinh mạch của ngươi đã bị phá hủy.” Tô Mộ Vũ đột nhiên vung tay, lại áp chế thanh Tâm kiếm đang xao động. “Huống chi cho dù kinh mạch ngươi không bị hủy, năm xưa ngươi cũng không có tu vi cảnh giới như hiện giờ.”

Tiêu Sắt cười nhạt: “Thua rất không cam tâm?”

“Hai người chúng ta vừa trải qua một trận đại chiến, lại giao đấu với Lôi môn, tntn hai lần, binh khí đều bị hủy, thực lực còn chẳng đạt tới sáu thành so với lúc trước. Tiểu tử, ngươi được lợi mà thôi, đừng có kiêu ngạo như vậy!” Tạ Thất Đao cả giận nói.

“Kẻ thua mới tìm lý do, người thắng chỉ xem kết quả. Lão gia tử Tạ gia, ngươi già rồi.” Tiêu Sắt giơ thanh Vô Cực côn lên.

“Tạ thúc, ngươi lui lại đi.” Tô Mộ Vũ trầm giọng nói.

“Mộ Vũ.” Tạ Thất Đao cau mày: “Ngươi cũng coi thường lão già ta à?”

“Trường đao của ngươi bị hủy, song quyền cũng thụ thương, không thể cưỡng ép vận công được.” Tô Mộ Vũ Tâm kiếm lên: “Nhưng ta còn một kiếm, đây là kiếm cuối cùng của ta.”

“Ta sẽ dùng kiếm này, diệt chân long!”

“Rơi!” Mũi côn của Tiêu Sắt lại múa lên vô số đóa hoa côn, hư hư thật thật, khó lòng miêu tả, giữa thân côn còn có tiếng kêu không ngừng, như ác hồn bị trấn áp trong côn đang muốn phá côn chui ra.

Chỉ ai từng thấy Vô Cực côn mới biết vì sao nó được gọi là Vô Cực. Trong cuốn sách chí thượng của Đạo gia, ‘Đạo Đức kinh’, vô cực là chỉ tính chung cực của đạo, chỉ một loại không trước không sau, không trên không dưới, không trái không phải, không giới hạn, không tận cùng, không điểm cuối. Đây là một loại hỗn độn hư vô mở ảo, vô cùng vô tận!

Nếu dùng một chữ để mô tả cảm giác về nó, đó chính là không.

Tất cả về không.

Cũng như người vẫn còn, hồn đã chết.

Tô Mộ Vũ đang đối diện với cảm giác này, thế nhưng hắn hoàn toàn không sợ. Hắn từng là Khôi thủ lĩnh của đội sát thủ trực thuộc đại gia trường, hắn rất quen thuộc với cảm giác như xác chết biết đi đó. Mỗi khi cầm kiếm, hắn đều cảm thấy trống không như vậy.

Hắn không sợ.

Hắn phản kích.

Một kiếm xé gió đánh ra.

Từ tám tuổi Tô Mộ Vũ đã bái dưới trướng đại sư phụ của Ám Hà Tô gia, đến nay đã tập kiếm hai mươi ba năm nhưng chưa bao giờ lấy việc tu thành kiếm thuật đỉnh cao làm mục đích. Từ ngày đầu tiên nhập môn hắn, sư phụ đã nói: Thứ ngươi luyện không phải kiếm mà là thuật giết người. Trên giang hồ có những kẻ học đòi văn vẻ gọi kiếm là ‘vua của trăm loại binh khí’ nhưng thực ra cái gọi là kiếm sinh ra chỉ để giết, là hung khí mà thôi.

Nhưng Tô Mộ Vũ vẫn ẩn giấu một chiêu kiếm, chiêu kiếm đó hắn luyện được năm tám tuổi, trước khi nhập môn. Kiếm tên Xuân Vũ, kiếm thế như mưa, chém không đứt, cản không được, liên miên bất tuyệt. Cuối cùng hắn cũng đâm ra chiêu kiếm đó, không lạnh lẽo, không lẫm liệt, không xơ xác tiêu điều, mà là một chiêu kiếm mang một phần mỹ diệu.

Một người cầm côm, một người cầm kiếm lướt qua bên cạnh nhau.

Tô Mộ Vũ nhẹ nhàng xoay Tâm kiếm lại, chống kiếm xuống đất khen: “Vô Cực côn, quả nhiên tinh diệu.”

Tiêu Sắt im lặng không nói gì, gánh côn lên vai, trên vai áo màu xanh của hắn xuất hiện một vết rách, cuối cùng phân nửa ống tay áo rơi xuống đất. Hắn cau mày: “Xuân Vũ kiếm pháp?”

Lần này, hai người đánh ngang tay.

Nhưng chỉ chốc lát sau, hai đầu gối Tô Mộ Vũ bỗng mềm nhũn, ngã lăn xuống đất.

“Tâm kiếm!’ Lôi Vô Kiệt ngã trên mặt đất thấy cảnh này đột nhiên cao giọng quát lớn. Tâm kiếm lập tức theo tiếng gọi rời tay Tô Mộ Vũ, trở lại bên cạnh hắn.

“Ta đã nhìn ra từ lâu, trước đó ngươi và Tạ Thất Đao đều đã bị thương. Trước khi tới Lôi gia bảo, các ngươi tìm ai?” Tiêu Sắt trầm giọng nói: “Vì sao Tuyết Nguyệt Kiếm Tiên Lý Hàn Y giờ vẫn chưa tới Lôi gia bảo?”

Trong lòng mọi người thầm kinh hãi, lúc này mới nhớ ra lúc trước Lý Hàn Y từng có ước định với Lôi Vô Kiệt. Đáng lẽ ra giờ vị Kiếm Tiên tuyệt thế đó phải đến nơi rồi mới đúng! Đường đường Kiếm Tiên, sao lại hủy ước được? Chẳng lẽ hai người của Ám Hà chặn giết cô ấy? Bằng không ai ngăn được Tuyết Nguyệt Kiếm Tiên, ai làm hai vị gia chủ Ám Hà bị thương được?

“Tỷ tỷ!” Lôi Vô Kiệt cả kinh: “Không thể nào, tỷ tỷ có kiếm pháp tuyệt thế cơ mà, không thể nào!”

Tô Mộ Vũ gật đầu: “Ngươi rất thông minh.”

Tiêu Sắt cúi đầu, quát lớn: “Nói!”

“Xuống hoàng tuyền mà tìm đáp án!” Đột nhiên một giọng nói hung ác vang lên sau lưng Tiêu Sắt, hắn vội vàng quay người lại, chỉ thấy Tạ Thất Đao người dính đầy máu đã nâng quyền đánh tới.

Tiêu Sắt chưa từng thấy chiêu quyền nào tàn bạo đến vậy, một chiêu quyền tràn ngập tử ý! Tạ Thất Đao muốn giết Tiêu Sắt, nhưng khi đánh chiêu quyền này ra, hắn sẽ chết. Chiêu quyền này mang theo toàn bộ năm mươi năm của gia chủ Ám Hà Tạ gia!

Tiêu Sắt cầm Vô Cực côn muốn cản, nhưng vẫn bị quyền này đánh văng ra ngoài.

“Tiêu Sắt!” Diệp Nhược Y vội vàng chạy tới đỡ lấy Tiêu Sắt bị đánh bay, lui liền về phía sau hơn ba mươi bước mới ngừng được. Có thể thấy uy thế của chiêu quyền cuối cùng này lớn tới nhường nào.

Tạ Thất Đao thu quyền đứng thẳng, lẩm bẩm: “Tạ Thất Đao, cuộc đời này giết tổng cộng ba trăm hai mươi ba người, theo như luật pháp Bắc Ly nên bị xử lăng trì. Song, có thể chết nhưng không thể lùi!”

Nói xong, hai mắt vẫn trợn tròn, dáng đứng vẫn thẳng tắp, nhưng thân thể không hề nhúc nhích.
Bình Luận (0)
Comment