Thiếu Niên Ca Hành - Chu Mộc Nam

Chương 179

Dịch & Biên: Lãng Nhân Môn

***

Lý Hàn Y thi triển cả song kiếm, uy lực còn hùng mạnh hơn Lôi Môn Song Tử hợp lực thi triển chiêu kiếm phong lôi. Đường lão thái gia dùng song hai sát chiêu cuối cùng Vạn Thụ Phi Hoa, lúc này chỉ có thể miễn cưỡng vận toàn bộ nội lực, dùng song chưởng ngăn cản kiếm khí của Lý Hàn Y.

“Nhan Chiến Thiên!” Đường lão thái gia gầm lên một tiếng, Nộ Kiếm Tiên vốn là nhân vật quan trọng trong sát cục lần này, thế nhưng mãi vẫn không xuất hiện. Còn giờ hắn đã hiện thân, nếu muốn ngăn cản Lý Hàn Y, chỉ có thể hy vọng hắn sẽ ra tay.

Nhan Chiến Thiên nhẹ nhàng rút thanh kiếm Phá Quân trên lưng ra. Tạ Tuyên lấy Vạn Quyển Thư ra khỏi rương sách, lạnh nhạt nói: “Đúng là ta từng nhờ ngươi áp chế Lý Hàn Y đang tẩu hỏa nhập ma, nhưng không phải hiện tại. Giờ phút này nếu ngươi động thủ, ta không thể không so tài với ngươi một phen.”

“Ngươi cản được ta?” Nhan Chiến Thiên trầm giọng nói.

Tạ Tuyên vung trường kiếm trong tay: “Người có thể thử.”

Nộ Kiếm Tiên Nhan Chiến Thiên giết người vô số, từng một mình địch cả vạn người, giết lùi tận hai ngàn quân Nam Quyết, giết tới mức toàn bộ quân địch sợ vỡ mật, điên cuồng bỏ chạy. Còn Nho Kiếm Tiên Tạ Tuyên lại vừa vặn tương phản, hắn chưa từng giết một ai. Thế nhưng hắn từng một mình một kiếm một rương sách ngăn dưới núi Thái Thường, chặn hai bị đại hộ pháp Ma giáo năm xưa cùng ba trăm giáo đồ. Chính hắn đã tạo cơ hội cho Bách Lý Đông Quân và Diệp Đỉnh Chi đánh một trận định thiên hạ.

Nếu hai người thật sự muốn thử kiếm, ai thắng ai bại cũng khiến toàn bộ giang hồ hứng thú.

Nhan Chiến Thiên tay cầm chuôi kiếm Phá Quân, Tạ Tuyên cũng giơ kiếm đứng thẳng. Hai người cứ thế đứng đối diện, không ai định rút kiếm cũng chẳng ai định nhường đường.

“Tô Xương Hà, nấp sau một lão già đúng là hợp với tính cách của ngươi.” Lý Hàn Y vừa vung kiếm vừa châm chọc.

Biết Lý Hàn Y tới tìm đại gia trường báo thù, Đường lão thái gia đương nhiên không thay hắn ngăn cản sát thần này. Chỉ có điều bàn tay kia vẫn dán chặt vào người mình, hắn cố gắng tránh khỏi nhưng vẫn không được.

Đại gia trường cười lạnh nói: “Lão gia tử, định bỏ ta mà đi ư?”

Đường lão thái gia cau mày nói: “Cho dù hai người chúng ta hợp lực cũng không ngăn được Lý Hàn Y trong chốc lát, chẳng bằng giờ thối lui đi!”

“Thối lui? Lão thái gia, ngươi sai rồi. Ám Hà và Đường môn đều không còn đường lui, lui lại một bước là vực sâu vạn trượng.” Đại gia trường nói đầy âm độc: “Cách duy nhất là giết chết tất cả những kẻ cản đường. Lý Hàn Y đã tẩu hỏa nhập ma, không đáng để sợ. Ngươi chỉ cần kích thích sát tính của cô ta, sát tính càng nặng, cô ta sẽ chết càng nhanh!’

Bàn tay đại gia trường hơi vận sức, chỉ thấy chân khí trên người lão thái gia lại bùng lên, tiếp tục cản ba kiếm của Lý Hàn Y.

“Oanh đệ.” Lôi Vân Hạc cau mày: “Mặc dù công lực của Lý Hàn Y đã tăng mạnh nhưng tẩu hỏa nhập ma như vậy chẳng khác nào uống rượu độc giải khát. Nếu còn vận kiếm khí như vậy trong thời gian một nén nhang chắc chắn kinh mạch sẽ đứt thành từng khúc mà chết!”

Lôi Oanh xiết chặt Sát Phố kiếm, nhìn chằm chằm vào Lý Hàn Y.

Bên kia, sắc mặt ba người Đường môn âm trầm bất định.

Đường Huyền hạ giọng nói: “Tiếp tục như vậy, e rằng lão thái gia sẽ không chịu nổi.”

Đường Hoàng nhìn bàn tay đại gia trường, một viên đá lửa rơi vào tay hắn. Đây là ám khí do hắn tự nghĩ ra - Huyễn Hoàng, cũng là ám khí duy nhất không bị lão thái gia mượn đi. “Im lặng theo dõi biến hóa, chuẩn bị xuất thủ bất cứ lúc nào, mang lão thái gia, phá vòng vây đi ra.”

Ánh mắt Ôn Lương càng trợn lớn hơn: “Đây là Kiếm Tiên? Trời đất ơi, cứ nghe lão đầu tử nói Ngũ Đại Kiếm Tiên mạnh mẽ nhường nào, thế nhưng thế này còn hơn cả nghe nói?”

Lão thái gia, phải cố chống cự!” Đại gia trường lại vỗ một chưởng lên lưng Đường lão thái gia.

Đường lão thái gia phun ra một ngụm máu tươi, đồng thời song chưởng múa lên, quát lớn một tiếng, lại ngăn cản một chiêu kiếm của Lý Hàn Y.

Lý Hàn Y cũng phun ra một ngụm máu, nhưng lại có màu đen như mực. Thân hình cô hơi lảo đảo như sắp ngã, vội vàng chống kiếm xuống đất.

Cao thủ giao đấu, sinh tử chỉ trong chớp mắt.

Tuy trận chiến này, Đường lão thái gia không thể làm theo ý mình, nhưng cơ hội lật ngược tình thế đã xuất hiện, hắn không thể bỏ qua. Cố gắng ép khí tức đang dâng trào trong ngực, lại đánh một chưởng ra.

Lý Hàn Y ngẩng đầu nhưng lại đột nhiên mất hết sức lực, không thể nâng nổi kiếm.

Một bộ áo xám, một luồng sáng đỏ ngăn trước mặt cô.

Đó là người đã vì cô mà tự nhốt mình suốt mười ba năm, Lôi Oanh.

“Ta luyện kiếm mười ba năm, chỉ để thi triển được kiếm pháp đủ sánh vai với Kiếm Tiên ngươi.” Lôi Oanh hạ giọng nói, Sát Phố kiếm trong tay đột nhiên chém về phía trước.

Ánh đỏ rực rỡ mỹ lễ, đủ sánh ngang với chiêu kiếm tuyệt thế của Kiếm Tiên!

Ánh mắt hai vị Kiếm Tiên đứng trên tường cũng bị thu hút.

“Kiếm được lắm!” Nhan Chiến Thiên trước nay tích chữ như vàng, lúc này cũng mở miệng khen.

“Kiếm này vô song, có thể coi là tuyệt thế.” Tạ Tuyên nhẹ giọng ngâm nga.

Cuối cùng một chưởng đó của Đường lão thái gia cũng bị ngăn cản, hắn cảm thấy chân khí toàn thân không chịu khống chế, bắt đầu rối loạn, không khỏi gầm lên một tiếng, hai đầu gối đột nhiên quỳ xuống, thất khiếu chảy máu!

“Lão thái gia!” Ba người của Đường môn kinh hãi.

“Giành lại lão thái gia!” Đường Huyền quát lớn.

Đường Hoàng vung tay, viên Huyễn Hoàng đã bay ra! Ba người cũng lập tức nhảy tới.

Đại gia trường lại kéo Đường lão thái gia lui lại, hắn cười nhạt: “Đường lão thái gia có tận sáu mươi năm công lực, không ngờ lại kém cỏi như vậy!”

“Không tốt!” Lôi Vân Hạc nhanh chóng phản ứng lại: “Tô Xương Hà định dùng chân khí của Đường lão thái gia cho chưởng ăn!”

Ôn Lương không hiểu: “Là sao?”

“Diêm Ma chưởng?” Tạ Tuyên đứng trên tường trầm ngâm: “Chẳng trách hôm đó chân khí trong người Triệu Ngọc Chân lại bất ổn như vậy, hóa ra là vì Diêm Ma chưởng.”

“Người trúng Diêm Ma chưởng, chân khí toàn thân rối loạn, nếu không ép được chân khí kia ra kinh mạch có thể nổ tung mà chết bất cứ lúc nào. Nhưng người luyện Diêm Ma chưởng cũng chịu khốn khó, bọn họ phải dùng một luồng chân khí mạnh mẽ hơn đè ép lực lượng cắn trả.” Lôi Vân Hạc nói: “Giờ Tô Xương Hà định hút hết chân khí của Đường lão thái gia!”

Chỉ thấy thân thể Đường lão thái gia lập tức co lại, biến về dáng vẻ già nua gầy gò lúc trước, ánh sáng trong mắt cũng dần dần ảm đạm. Ba người của Đường môn lao tới nhưng đều bị đại gia trường tránh né.

Lý Hàn Y lại đứng dậy, giơ hai thanh trường kiếm lên.

Đại gia trường hất tay một cái, ném thân thể Đường lão thái gia ra ngoài. Hắn hít một hơi dài rồi nhẹ giọng nói: “Tới đây!”

“Đi chết đi!” Lý Hàn Y vung kiếm.

Đại gia trường tung người nhảy lên, lướt qua mọi người trong sân, nhảy thẳng lên tường.

“Ngăn hắn lại, đừng để hắn đi!” Tạ Tuyên quát lớn, Vạn Quyết Thử đột nhiên vung lên, muốn cản đường đại gia trường.

Lại thấy thanh kiếm Phá Quân cũng ra tay ngay chính lúc này!

Nhất Nộ Bạt Kiếm!

Nhưng lại chém về phía Tạ Tuyên!

Tạ Tuyên vội vàng thu kiếm, cản thanh Phá Quân lại. Bóng dáng đại gia trường đã lướt qua hai người.

Nhan Chiến Thiên xuất kiếm đắc thủ, lập tức nâng kiếm, hai chân điểm xuống, lui lại phía sau.

“Nhan Chiến Thiên, rốt cuộc ngươi định làm gì?” Tạ Tuyên hỏi.

“Ta có thể giết hắn một lần, cũng có thể giết hắn lần thứ hai!” Nhan Chiến Thiên xoay người cầm kiếm chạy về phía xa.

Còn đại gia trường lao qua tường, tiếp tục chạy về phía trước, lao về phía một người.

Tiêu Sắt.

Lôi môn có thể không diệt, nhưng hắn chắc chắn phải chết.
Bình Luận (0)
Comment