Thiếu Niên Ca Hành - Chu Mộc Nam

Chương 196

Dịch & Biên: Lãng Nhân Môn

***

Vừa dứt lời, Minh Đức Đế mặc long bào vàng kim đã đi vào, phía sau hắn là một nam tử mặc áo mãng bào màu tím, mái tóc bạc trắng rối tung, chính là người đứng đầu Ngũ Đại Tổng Quản, Cẩn Tuyên công công.

"Tham kiến bệ hạ." Tề Thiên Trần và Lan Nguyệt Hầu vội vàng hành lễ.

Minh Đức Đế gật đầu một cái, đi về phía ghế chủ rồi ngồi xuống. Cẩn Tuyên công công đi theo phía sau, nhìn nhau với Lan Nguyệt Hầu, khóe miệng khẽ mỉm cười, dáng vẻ như đang cười trên nỗi đau của kẻ khác.

“Tiểu thập tứ, vì sao sau khi về Thiên Khải lại không tới Bình Thanh điện gặp trẫm, ngược lại tới Thanh Vân điện của quốc sư?” Minh Đức Đế hỏi không nhanh không chậm, giọng điệu không nhận ra chút cảm xúc nào.

“Cái này...” Lan Nguyệt Hầu cười lúng túng: “Có một số nghi hoặc, cần nhờ quốc sư giải đáp xong mới dám gặp hoàng huynh.”

“Ồ? Vậy quốc sư đã giải đáp nghi hoặc của ngươi chưa?” Minh Đức Đế nhìn Tề Thiên Trần.

Tề Thiên Trần mỉm cười, không đáp lời.

Lan Nguyệt Hầu thở dài: “Quốc sư cao thâm khó lường, giống như đã giải đáp lại cũng như chưa.”

“Tiểu thập tứ!” Minh Đức Đế đột nhiên cao giọng, mang theo vẻ bá đạo lẫm liệt của quân vương. “Ngươi chỉ cần nói cho trẫm, có gặp Sở Hà không!”

“Đã gặp.” Lan Nguyệt Hầu vội vàng đáp.

“Đã gặp?” Vẻ mặt Minh Đức Đế vui mừng. “Ở đâu?”

“Ở Giang Nam Phích Lịch đường Lôi gia bảo.” Lan Nguyệt Hầu nói.

“Lôi gia bảo?” Minh Đức Đế không mấy xa lạ với cái tên này, khẽ cau mày: “Nếu đã gặp, vì sao không mang nó về?”

“Thập tứ cũng muốn mang hắn về, chỉ có điều... bên cạnh Sở Hà có vài người ngăn...” Lan Nguyệt Hầu thở dài, dù sao đó cũng là một đám trẻ nít, bản thân bị bọn chúng ngăn lại quả thật mất mặt.

“Ai mà to gan như vậy!” Minh Đức Đế cả giận nói.

“Một người họ Lôi, tên là Lôi Vô Kiệt. Là con trai Lôi Mộng Sát tướng quân và...” Lan Nguyệt Hầu đờ ra một chút, thầm biết cái tên đó là cấm kỵ, không thể nhắc tới, dừng một chút là được. “Là con trai của Lôi Mộng Sát tướng quân, bệ hạ cũng biết người này. Ngoài ra còn một người họ Đường, tên là Đường Liên, là đệ tử của Đường Liên Nguyệt.”

“Đệ tử của Đường Liên Nguyệt?” Minh Đức Đế nhìn Cẩn Tuyên công công hỏi: “Ngươi có biết lai lịch kẻ này không?”

Cẩn Tuyên công công đáp: “Đại đệ tử Tuyết Nguyệt thành Đường Liên, mặc dù còn trẻ nhưng đã có chút danh tiếng trên giang hồ, là đệ tử duy nhất của Đường Liên Nguyệt, sau này gia nhập Tuyết Nguyệt thành, cũng là đệ tử duy nhất của Bách Lý Đông Quân.”

“Lôi gia bảo, Đường môn, Tuyết Nguyệt thành.” Ánh mắt Minh Đức Đế thoáng hiện vẻ tức giận: “Đám người giang hồ này, đã bao năm như vậy rồi còn định nhúng tay vào chuyện trong hoàng tộc họ Tiêu chúng ta hay sao?”

“Không phải chỉ là bọn họ.” Lan Nguyệt Hầu nói tiếp: “Bản thân Sở Hà cũng không muốn về.”

Minh Đức Đế nghe vậy kinh ngạc một hồi, sau đó thở dài một tiếng: “Nó vẫn trách trẫm ư?”

“Không, Sở Hà đồng ý trở về, có điều phải một năm sau.” Lan Nguyệt Hầu nói.

“Nó đồng ý về à?” Minh Đức Đế lập tức vui mừng, sau đó lại hỏi: “Vậy sao phải chờ một năm?”

“Hình như võ công và kinh mạch của Sở Hà bị người ta phá hủy ngay ngày rời khỏi Thiên Khải. Lần này trong Lôi gia bảo hắn lại đánh một trận với sát thủ Ám Hà, thương thế lại nặng thêm, may mà có truyền nhân Dược Vương và Nho Kiếm Tiên Tạ tiên sinh cứu giúp mới không có gì đáng ngại. Thế nhưng Tạ tiên sinh nói, Bách Lý Đông Quân đã từng tới một tòa tiên đảo, trên đảo có tiên nhân, tồn tại cùng thiên địa, sống ngang với nhật nguyệt, có thể chữa trị kinh mạch cho Sở Hà. Mặc dù đường đi rất nguy hiểm nhưng Sở Hà kiên quyết muốn tới hòn đảo đó tìm hiểu.” Lan Nguyệt Hầu vừa nói vừa quan sát thần sắc Minh Đức Đế.

Đầu tiên thần sắc Minh Đức Đế đầy tức giận, sau đó từ từ tiêu tán, song lại để lộ chút bi thương. Hắn thở dài nói: “Trong số các nhi tử của ta, thiên phú của Sở Hà cao nhất, tính khí cũng quật cường nhất. Bao năm như vậy hắn vẫn không để lộ tung tích, ta tứ tưởng nó đang giận dỗi, cho dù trẫm nhượng bộ chịu thua phong nó làm Vĩnh An Vương, triệu nó về Thiên Khải, nó cũng không chịu. Không ngờ nó lại gặp chuyện như vậy. Chẳng trách tiểu thập tứ ngươi phải tới tìm quốc sư. Chuyện quả tiên nhân, trong khắp thiên hạ này chỉ có quốc sư mới có thể nói rõ được.”

Tề Thiên Trần vẫy nhẹ phất trần, lắc đầu một cái: “Ta cũng từng nghe tới đảo Bồng Lai, tiên nhân hải ngoại kia, nhưng tồn tại thật không, rồi có chữa được cho Vĩnh An Vương hay không, đều là ẩn số.”

“Đúng vậy.” Lan Nguyệt Hầu gật đầu: “Hơn nữa quốc sư vừa giải thích với ta, thậm chí nói nơi đó có thể không phải tiên nhân mà là quỷ tiên. Tuy gọi là tiên nhưng thực chất là quỷ, không phải thứ tốt lành gì.”

Minh Đức Đế nghe vậy quay đầu lại nhìn Cẩn Tuyên công công: “Cẩn Tuyên, ngươi có ý kiến gì không?”

Cẩn Tuyên công công hỏi: “Chẳng hay hải ngoại tiên sơn mà Lan Nguyệt Hầu nhắc tới ở đâu?”

“Đi về phía tây Tam Xà đảo, xuyên qua một đoạn sóng ngầm là thấy đảo Bồng Lai. Nghe nói hòn đảo này giấu mình trong sương mù, hư hư ảo ảo, khó lòng miêu tả.” Lan Nguyệt Hầu nói.

Cẩn Tuyên công công suy nghĩ một chút rồi nói: “Hàng năm đều có thuyền buôn tới đảo Tam Xà bắt rắn, lấy độc rắn mật rắn trên đảo chở về Bắc Ly, có thể bán với giá rất cao. Trên đảo còn có một loại rắn tên là Kim Tuyến, loại rắn này là cực độc nhưng nọc của nó lại có thể làm thuốc, giải được nọc của tất cả những loài rắn khác. Mỗi năm đều có thuyền buôn tới đó, thế nhưng đảo tam Xà cực kỳ nguy hiểm, xung quanh còn có hải tặc qua lại. Tới đảo Tam Xà đã là chuyện cửu tử nhất sinh, huống chi phải đi qua một dải sóng ngầm, đúng là quá nguy hiểm.”

Minh Đức Đế gật đầu một cái: “Trẫm cũng từng nghe chuyện này. Xin hỏi quốc sư, có thể chữa được cho Sở Hà không?”

Tề Thiên Trần suy nghĩ một chút rồi đáp: ”Có thể giữ được mạng.”

“Được.” Minh Đức Đế gật đầu: “Có lời hứa này của quốc sư, trẫm cũng an tâm. Tiểu thập tứ.”

Lan Nguyệt Hầu lập tức cảm thấy đau đầu, bất đắc dĩ nói: “Hoàng huynh có gì căn dặn?”

“Nếu lập tức xuất phát từ Thiên Khải về phía đông, có ngăn được nó không?” Minh Đức Đế hỏi.

“Lúc ta đi, thương thế của Sở Hà vừa được áp chế, cho nên bọn họ đi đường không quá nhanh, thậm chí lúc này chỉ vừa lên đường. Nếu cố gắng đi nhanh hết cỡ sẽ đuổi kịp.” Lan Nguyệt Hầu đáp.

“Được, vậy nhờ tiểu thập tứ.” Minh Đức Đế hài lòng nói.

Gương mặt tuấn tú của Lan Nguyệt Hầu lộ vẻ khóc không ra nước mắt: “Hoàng huynh, thần vừa từ Giang Nam về, còn chưa kịp về phủ Lan Nguyệt Hầu, ngài nỡ lòng nào?”

Cẩn Tuyên công công đột nhiên lên tiếng: “Bệ hạ, trong số thủ hạ của thần có một người có thể làm chuyện xấu này. Rất tình cờ, hắn đang trên đường tới phía đông làm việc.”

“Ồ? Là ai?” Minh Đức Đế hỏi.

“Tổng quản chưởng kiếm, Cẩn Uy.” Cẩn Tuyên công công nói.

Mỗi năm khi hoàng đế Bắc Ly cúng tế, phía sau có bốn thái giám. Trong đó một cầm bảo kiếm trấn quốc, một cầm ngọc tỷ truyền quốc, một cầm điển tịch luật pháp, một bưng lư hương thanh hoa. Bốn tổng quản này cùng với thái giám bạn học lớn lên chung với hoàng đế được gọi là Ngũ Đại Tổng Quản. Ngày thường thái giám chưởng kiếm phụ trách canh giữ hoàng cung, đương nhiên Minh Đức Đế rất quen thuộc. Tổng quản chưởng kiếm làm việc ngăn nắp, không chút lươn lẹo, cũng rất...

Minh Đức Đế gật đầu nói: “Được.”
Bình Luận (0)
Comment