Thiếu Niên Ca Hành - Chu Mộc Nam

Chương 215

Dịch & Biên: Lãng Nhân Môn

***

Ngón tay của Vô Song lướt qua năm thanh phi kiếm, làm vang lên tiếng leng keng, êm tai như chuông gió. Hắn thổi khẽ một cái, lạnh nhạt nói: “Đi đi.” Năm thanh phi kiếm đồng loạt bay về phía Lạc Minh Hiên.

“Vừa đánh đã tận năm thanh kiếm? Độc ác quá!” Lạc Minh Hiên cầm trọng kiếm Vô Vọng vung lên, lập tức đánh lui một thanh, bốn thanh khác từ các hướng khác nhau tiếp tục tấn công. Hai thanh nhắm vào bả vai trái phải, một đâm tới mi tâm, một bay về phía bụng.

Một luồng sáng bạc lướt qua sau lưng Lạc Minh Hiên, chỉ thấy tay trái Lạc Minh Hiên lại nhiều thêm một thanh trường kiếm mềm mại yêu kiều. Đó là khinh kiếm Biệt Ly mà Lý Tổ Vương tặng cho. Hắn đột nhiên vung kiếm, song kiếm hai tay trái phải hợp lực, leng keng vài tiếng thanh thúy. Lạc Minh Hiên đồng thời ngăn cả bốn thanh phí kiếm lại. Hắn cười đắc ý một tiếng, lui lại vài bước, cười nói: “Đừng coi thường người của Tuyết Nguyệt thành.”

Năm thanh phi kiếm trở lại trong hộp kiếm, Vô Song gật đầu một cái: “Không tệ.”

“Đệ tử của tiên tử học kiếm thuật hai tay à?” Lô Ngọc Địch nghi hoặc nói, binh khí hai tay thật ra là võ học sở trường của thành chủ tiền nhiệm Tuyết Nguyệt thành, Lý Trường Sinh. Khi còn trẻ Tửu Tiên - Bách Lý Đông Quân, Tuyết Nguyệt Kiếm Tiên - Lý Hàn Y, Thương Tiên - Tư Không Trường Phong đều nổi danh thiên hạ bởi binh khí hai tay, không ngờ đệ tử Lạc Hà Tiên Tử cũng học môn võ công này.

“Kiếm thuật hai tay ư, công phu của đồ đệ ta còn mạnh hơn thứ đó nhiều.” Doãn Lạc Hà cười một tiếng: “Thứ đồ đệ ta học là kiếm thuật của tiên nhân.”

“Vân Toa, lấy đầu hắn.” Vô Song búng ngón tay một cái, lại bắn Vân Toa ra.

“Có mấy lần nữa thì cũng vậy thôi.” Lạc Minh Hiên xuất chiêu thắng thế, tự tin hơn nhiều, bước thẳng tới, trọng kiếm chém thẳng xuống.

“Khinh Sương, đâm mi tâm hắn.” Vô Song lại búng tay, Khinh Sương cũng bay thẳng ra.

Lạc Minh Hiên xuất kiếm đánh lui Vân Toa, lại thấy Khinh Sương kiếm mang theo hàn khí đánh thẳng tới mặt. Hắn nghiêng người, Biệt Ly kiếm bên tay trái khó khăn lắm mới cản được.

“Phong Tiêu, cắt lỗ tai hắn đi.” Vô Song hờ hững vung tay, Phong Tiêu kiếm bay ra.

Lạc Minh Hiên vừa dùng Biệt Ly kiếm ngăn cản, thân hình còn chưa thăng bằng đã thấy Phong Tiêu kiếm mang theo khí thế hung hãn đánh tới. Hắn cắn răng, đột nhiên hai chân trùng xuống, song kiếm múa lượn đánh bay Phong Tiêu, thân thể cũng nhảy lên.

“Kết thúc.” Vô Song thở dài, tay phải giơ lên, Hồng Diệp và Hồ Điệp bay ra. Người trên không trung hành động bất tiện, muốn né tránh hai thanh kiếm này là khó càng thêm khó.

Lạc Minh Hiên trên không trung, nhìn Doãn Lạc Hà đứng cạnh đó. Doãn Lạc Hà thở dài, chưởng phong đã nổi lên trong tay chứng tỏ đang định động thủ cứu mình. Chắc sư phụ rất thất vọng về mình, nhưng trong đôi mắt kia rõ ràng không phải thất vọng, mà là buồn bã.

Nữ nhân tuổi tác như sư phụ, bao năm mới quyết định chạy xa ngàn dặm tới tòa thành đối nghịch cướp người, có lẽ cả cuộc tới đây cũng chỉ có lần này.

Hoa có bao mùa, người chỉ một đời.

Lạc Minh Hiên nhắm hai mắt lại, thế cờ Tiên Nhân Lục Bác bắt đầu xoay tròn trong đầu.

“Nếu sáu quân cờ đều có thể thành kiêu, vậy thì sao?”

“Trong lục bác, một kiêu có thể ăn một tán, vậy nếu tán cũng có thể ăn kiêu thì sao?”

Lời của Diệp Tam vang vọng bên tai.

Không kịp nữa rồi, Vô Song vung nhẹ tay, Hồng Diệp kiếm và Hồ Điệp kiếm đã nhanh chóng bay ra.

Lạc Minh Hiên mở bừng mắt, tay phải trọng kiếm Vô Vọng, tay trái khinh kiếm Biệt Ly, bên hông lóe lên, chỉ thấy hai thanh kiếm ba thước - Bàn Nhược, Nhất Mục đột nhiên bay về phía trước, đỡ lấy hai thanh phi kiếm.

Vô Song mỉm cười: “Ngươi cũng nhiều kiếm thật.”

Lạc Minh Hiên rơi xuống đất, đột nhiên tung người nhảy về phía trước, song kiếm múa lượn đánh về phía Vô Song.

“Tới hay lắm.” Vô Song vung tay, phi kiếm lại đánh ra. Năm thanh phi kiếm thay nhau bay tới, sát cơ trải rộng nhưng không ngăn nổi bước chân của Lạc Minh Hiên.

Lúc này Lạc Minh Hiên múa cả song kiếm, toàn thân tràn ngập kiếm khí như đã phát điên, khí thế không thể đỡ nổi. Mặc dù trên người bị phi kiếm của Vô Song đâm thành mười mấy vết thương nhỏ nhưng vẫn không hề để ý, chỉ một lòng muốn đánh bại Vô Song.

Sư phụ, mặc dù con cảm thấy tên Tống Yến Hồi kia không xứng với người, nhưng con càng không muốn thấy người đau khổ!

Lạc Minh Hiên quát lớn một tiếng, chỉ còn cách Vô Song mười bước.

“Nhiễu Chỉ Nhu!” Cuối cùng Vô Song cũng nghiêm túc, đập tay lên hộp kiếm một cái. Phi kiếm Nhiễu Chỉ Nhu bay ra, vạch thành hai vết máu trên cổ tay Lạc Minh Hiên. Trọng kiếm Vô Vọng, khinh kiêm Biệt Ly lập tức tuột tay. Nhưng bước chân của Lạc Minh Hiên vẫn không hề ngừng lại, hai tay hắn lại rút hai thanh kiếm bên hông.

Song kiếm Cú Mang, Kiếp Trần.

“Trở về.” Vô Song vung tay quát lớn, chỉ thấy sáu thanh phi kiếm bay ra cùng quay về tấn công vào lưng Lạc Minh Hiên.

Lạc Minh Hiên đột nhiên xoay người, song kiếm ngăn phía trước chặn sáu thanh phi kiếm lại. Kiếm thế của phi kiếm cực mạnh, chấn tới mức miệng Lạc Minh Hiên đau xót, mang song kiếm ngã lăn trên mặt đất. Thế nhưng hắn cũng mượn phi kiếm lui lại!

Lui tới trước mặt Vô Song.

Lạc Minh Hiên đột nhiên xoay người, rút thanh kiếm cuối cùng còn sót lại sau lưng - trường kiếm Phượng Hoàng.

“Đây chính là kiêu của ta!” Lạc Minh Hiên cầm kiếm chém xuống.

Vô Song gật đầu: “Là thanh kiếm tốt!” Hai tay của hắn đột nhiên vỗ lên hộp kiếm.

Bốn thanh phi kiếm phóng lên cao.

Tuyệt Ảnh, Sát Sinh, Phá Kiếp, Ngọc Như Ý!

Cuối cùng Doãn Lạc Hà cũng hành động.

Tiên tử. Lô Ngọc Địch vội vàng hét lên nhưng không cản được cô.

Một thanh Tuyệt Ảnh ngăn kiếm thế của Lạc Minh Hiên.

Một thanh Sát Sinh đánh tan kiếm thế còn lưu lại.

Một thanh Phá Kiếp ngăn chưởng lực mà Lạc Minh Hiên sắp vung ra.

Một thanh Ngọc Như Ý nhắm thẳng yết hầu Lạc Minh Hiên.

Nhưng Lạc Minh Hiên đã không dừng được, kiếm đã rời vỏ vốn rất khó dừng. Huống chi, hắn không muốn dừng, dừng là thua, liều mạng thì còn đánh được!

Vô Song nhận ra vẻ quyết liệt trong mắt Lạc Minh Hiên, lắc đầu gầm lên: “Lui lại!”

“Không lùi!” Lạc Minh Hiên cũng gầm lên, nhưng lại cảm thấy cổ áo bị người ta tóm lấy.

“Thằng ngốc này, tên Tống Yến Hồi kia có quan trọng đến đâu đi nữa cũng đâu bằng ngươi được?” Một giọng nói êm ái vang lên bên tai, Lạc Minh Hiên kinh ngạc, đã bị nhấc lên.

Hắn nhớ lại năm mười tuổi theo cha tới thăm Tuyết Nguyệt thành, một mình lén lút trèo lên Thương Sơn, thế nhưng khi xuống núi lại lạc đường. Chính sư phụ là người kéo cổ áo mình, tung người nhảy xuống chân núi.

Hắn nhớ hôm đó sư phụ cũng mặc quần áo màu trắng, thân thể tỏa hương thơm ngát. Sau khi xuống núi là bóp má mình nói: “Thằng nhóc đáng yêu ở đâu đến mà khóc như con gái thế.”

Hiện giờ Lạc Minh Hiên không khóc, chỉ nhìn sư phụ ngây ngốc: “Sao người lại đẹp đến vậy?”

Mười năm qua đi, sư phụ vẫn mặc áo trắng, thân thể vẫn thỏa hương thơm dào dạt, vẫn xinh đẹp như xưa.

Toàn thân Lạc Minh Hiên đầy những vết thương, không ngừng chảy máu, đã gần ngất xỉu nhưng hắn lại mỉm cười ngây ngốc.

Vô Song vung tay phải, mười thanh phi kiếm trở lại hộp. Hắn đứng dậy phủi bụi đất trên quần, quay đầu nhìn nam tử cao gầy đột nhiên xuất hiện trên cửa thành, khẽ cúi đầu: “Sư phụ.”

____________

Tiếp tục quỳ cầu Donate:)))
Bình Luận (0)
Comment