Thiếu Niên Ca Hành - Chu Mộc Nam

Chương 238

Dịch & Biên: Lãng Nhân Môn

***

Lý Phàm Tùng cả kinh nói: “Đây là cái gì!”

Tạ Tuyên quay đầu lại, thần sắc nghiêm nghị: “Hóa ra đây là thức cuối cùng của Sát Phố kiếm.”

Lý Phàm Tùng quay lại hỏi: “Hắn có chết không?”

Tạ Tuyên lắc đầu: “Không biết. Lôi Oanh đã tu luyện thành công Nghiệp Hỏa cảnh, xét về mức độ hùng hậu của nội lực, chỉ kém hơn Kim Cương Bất Hoại thần thông của Phật gia một chút mà thôi.”

Sau tiếng nổ lớn, máu thịt tung tóe. Ba mươi sát thủ lao tới bị nổ văng ra ngoài, có kẻ chết, có người cho dù còn sống nhưng ngã trên mặt đất không cách nào nhúc nhích. Còn sau khi làm khói dầy đặc tan đi, một người hạ xuống đất, quần áo của hắn đã bị nổ nát bấy, để lột bắp thịt căng phồng. Hắn thở hổn hển, trong tay đã không còn kiếm.

Lôi Oanh, một người một kiếm, chém chết ba mươi Chu Ảnh!

Ngay khi mọi người đang kinh hãi, Tạ Tuyên đột nhiên quát lớn: “Ngăn hắn lại!”

Một bóng đen đột nhiên lao tới.

Khôi!

Hắn còn chưa chết!

Lôi Oanh định cất bước, nhưng cơn đau khắp toàn thân khiến hắn không thể nhúc nhích được.

Phi Hiên muốn vận Đại Long Tượng Lực, thế nhưng thậm chí không còn sức giơ tay lên.

Người hành động được chỉ có Lý Phàm Tùng. Hắn vận chút chân khí cuối cùng, tung người, xuất kiếm ngăn cản kiếm đầu tiên của Khôi, ngay sau đó, hắn bị đánh bay ra ngoài.

Chỉ ngăn được một kiếm, nhưng đã đủ.

Bởi vì khi tiếng sấm lớn đó vang lên, một bóng người màu trắng đã xuất hiện ở phía xa.

Bóng người đó lướt tới rất nhanh, trong sách cổ có nói tiên nhân cưỡi gió, chắc cũng chỉ như vậy. Ngay khoảnh khắc Lý Phàm Tùng ngăn cản một chiêu kiếm, bóng người màu trắng đã lướt qua bên cạnh Tạ Tuyên.

Tạ Tuyên thở phào nhẹ nhõm, biết mọi chuyện cuối cùng cũng kết thúc.

Khôi đâm kiếm thứ hai ra, nhưng bị ngăn lại.

Thứ ngăn hắn là một quả chuông, một quả chuông lớn. Nơi rừng núi hoang vu, sao vô duyên vô cớ lại có một quả chuông?

Bàn Nhược Tâm Chung.

Vô Tâm thân mặc áo trắng phất phơ chắp hai tay, vận Bàn Nhược Tâm Chung, dễ dàng ngăn cản kiếm thứ hai của Khôi.

“Vì sao mỗi lần tiểu tăng xuất hiện đều là lúc nguy hiểm như vậy, cứu người ngay lúc nguy nan?”

“Có lẽ đây là mệnh trời trong truyền thuyết, vận mệnh đã định sẵn tiểu tăng là Phật Đà giáng thế, hào quang tỏa vạn trượng. Tiểu tăng vốn không muốn thành Phật Đà, ngại nỗi Phật Đà lại muốn thành ta.”

Lý Phàm Tùng kinh ngạc, kinh ngạc vì trên thế gian còn có hòa thượng không biết xấu hổ như vậy, lấy mình so với Phật Đà còn chưa đủ, còn đặt Phật Đà dưới mình.

Phi Hiên cũng kinh ngạc, kinh ngạc là vì hòa thượng này tuy nói năng ngạo mạn nhưng là người có chân khí Phật môn tinh thuần nhất mà hắn từng gặp. Hắn theo chân pháp Đạo gia, đương nhiên không nhịn được so sánh, nhưng vẫn chỉ thấy chênh lệch như cống rãnh so với đại dương.

Tạ Tuyên lại mỉm cười, hắn và hòa thượng này từng hợp lực chữa thương cho Tiêu Sắt vài ngày, đương nhiên hiểu tính cách cuồng ngạo và tự luyến của hắn.

Khôi lại rất phẫn nộ, hắn gầm lên: “Ngươi là ai?”

“Ngươi rất dễ phẫn nộ, sát khí của ngươi cũng rất nặng. Nhưng chuyện đó chỉ chứng minh nội tâm của ngươi rất mềm yếu. Con người ta chỉ lúc nào nội tâm mềm yếu thì bên ngoài mới tỏ ra hung ác như vậy.” Vô Tâm thở dài một tiếng, vung ống tay áo: “Cút đi!”

Trường kiếm trong tay Khôi gãy thành từng khúc, nhưng hắn không lùi, hắn lui lại phía sau một chút, nhấc chân xuất cước, mũi chân lóe lên ánh sáng lạnh.

Nhưng lại bị Vô Tâm bắt được, hắn bất đắc dĩ nói: “Phật gia có câu, tam độc tham, sân, si. Sân giả, vu khổ, khổ cụ, tăng khuể vi tính, năng chướng vô sân, bất an ổn tính, ác hành sở y vi nghiệp." Tay hắn đè xuống, ép chân của Khôi xuống theo. Khôi cảm thấy thân thể mình không khống chế được đứng dậy. Tiếp đó Vô Tâm bóp lấy cổ Khôi, mỉm cười nói: “Chẳng lẽ đây là cảm giác bóp cổ vận mệnh?”

Hai mắt Khôi trợn tròn nhưng không nói được thành lời.

“Ngươi muốn nói lắm phải không?” Vô Tâm rất hứng thú nhìn hắn.

Khôi nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt như muốn trừng ra máu.

“Ta không cho ngươi nói đấy.” Vô Tâm nhún vai.

Mắt thấy Khôi sắp bị Vô Tâm dùng tay bóp chết, rốt cuộc Vô Tâm cũng buông tay ra, ném Khôi ra ngoài. Hắn cười một tiếng, ngẩng đầu nhìn bầu trời: “Hôm nay trăng đẹp quá.”

Tạ Tuyên gật đầu: “Đúng là đẹp.”

Lý Phàm Tùng và Phi Hiên nhìn nhau, trong lòng thầm kinh hãi, tối nay đáng lẽ trên bầu trời là một vầng trăng khuyết, thế nhưng lúc này trên đầu lại là một ánh trăng tròn.

Đó là trận Cô Hư.

Người của Ám Hà Mộ gia cũng tới.

Vô Tâm đột nhiên giơ ngón tay, chậm rãi nói: “Lục Căn Thanh Tịnh!”

Chỉ thấy trên bầu trời bỗng có tiêng vang giòn dã, như trứng gà vỡ vỏ.

Sau đó bầu trời lóe lên một bóng đen.

Vầng trăng vừa sáng vừa tròn như chiếc khay bạc kia đã hóa thành trăng khuyết. Vô Tâm quay đầu lại, phát hiện thi thể Chu Ảnh đã ít đi một nửa, Khôi vốn nằm đó cũng không thấy đâu.

“Chỉ là mấy tên rác rưởi mà thôi, có đáng để bỏ chiến trận lớn vậy ra cứu không?” Vô Tâm nhún tai một cái, xoay người, mỉm cười với Tạ Tuyên: “Tiền bối, lâu rồi không gặp.”

Lý Phàm Tùng cầm kiếm đi về, nhìn thòa thượng mặt mũi tuấn tú mặc tăng bào màu trắng hỏi: “Ngươi là ai?”

“Tiểu tăng Vô Tâm.” Vô Tâm mỉm cười với hắn: “Kiếm pháp của ngươi không tệ.”

Lý Phàm Tùng xấu hổ lắc đầu: “Võ công của ngươi lợi hại hơn một chút.”

Vô Tâm lắc đầu: “Chắc là lợi hại hơn nhiều chứ?”

Lý Phàm Tùng thầm nghĩ, hòa thượng này hoàn toàn không hiểu hai chữ khiêm tốn, có điều sự thật bày ngay trước mặt, hắn cũng không tranh cãi.

Thế nhưng hòa thượng Vô Tâm lại nói rất tự nhiên: “Dù sao ta cũng là chưởng môn một phái mà.”

Lý Phàm Tùng thật sự kinh ngạc, Phi Hiên lại không nhịn được hỏi: “Môn phái nào?”

“Thiên Ngoại Thiên.” Vô Tâm thản nhiên đáp.

“Thiên Ngoại Thiên?” Phi Hiên không hiểu. “Đó là chùa miếu ở đâu?”

Lý Phàm Tùng lại lập tức phản ứng lại, kéo Phi Hiên lui lại phía sau, nắm chặt Túy Ca kiếm: “Là Ma giáo!”

Vô Tâm nhướn mày: “Ma giáo gì chứ? Đó là cách gọi của các ngươi mà thôi.”

Lôi Oanh đứng yên tại chỗ một lúc lâu, cuối cùng cũng ổn định được hơi thở, miễn cưỡng bước từng bước một tới: “Ngươi là con trai của Diệp Đỉnh Chi?”

“Đúng vậy, vị này chắc là Lôi Oanh tiền bối? Tiểu tăng là hảo hữu của lệnh đồ Lôi Vô Kiệt.” Vô Tâm cúi đầu nói.

“Hảo hữu?” Lôi Oanh hỏi ngược lại.

Vô Tâm ngẩng đầu, ánh mắt trong trẻo, giọng nói kiên định: “Kết giao sinh tử!”

Lôi Oanh lại hỏi: “Cho nên lần này ngươi tới là để giúp chúng ta? Cho dù ngươi và Lôi Vô Kiệt là bằng hữu kết giao sinh tử nhưng đâu cần mạo hiểm như vậy để cứu sư phụ của nó?”

“Tiểu tăng tới không phải là để cứu tiền bối, đó chỉ là tiện tay.” Vô Tâm cung kính nói: “Tiểu tăng tới là để tìm người.”

Lôi Oanh nhướn mày: “Ai?”

Vô Tâm giơ tay phải, chỉ vào Lý Hàn Y đang ngồi trước mặt Tạ Tuyên, nói: “Cô ấy.”

___

Tối nay thêm 1 chương nữa nhé
Bình Luận (0)
Comment