Thiếu Niên Ca Hành - Chu Mộc Nam

Chương 247

Dịch: Lãng Nhân Môn

***

Nghe Tiêu Sắt nói xong, Tiêu Lăng Trần quay người sang, nhìn về phía đám người Lôi Vô Kiệt đang đứng đó nói chuyện, khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười đầy ẩn ý: “Bọn họ?”

Tiêu Sắt không gật đầu nhưng cũng không phủ nhận.

“Không biết sau thế nào nhưng giờ trông như mấy kẻ ngu vậy.” Tiêu Lăng Trần đưa ra kết luận: “Nhất là tên áo đỏ kia kìa.”

Tiêu Sắt muốn mở miệng nhưng không biết nên phản bác thế nào.

“Đúng rồi, sao đột nhiên ngươi lại chạy ra biển? Chắc không phải phát hiện tung tích của ta đấy chứ?” Tiêu Lăng Trần thay đổi đề tài.

Tiêu Sắt xua tay: “Ngươi không cảm thấy ta có chỗ nào khác à?”

“Hơi thở của ngươi rất yếu.” Tiêu Lăng Trần giơ tay phải ra, kiểm tra mạch đập của Tiêu Sắt: “Ngươi bị bệnh à? Hơn nữa sao không cảm giác được nội lực của ngươi? Bị người ta đả thương à?”

“Khi ta rời khỏi Thiên Khải đã gặp Nhan Chiến Thiên. Sư phụ ngăn hắn lại nhưng hình như có người khác nhân lúc hai người giao thủ đánh lén ta. Bây giờ ẩn mạch của ta bị thương, không thể vận công.” Tiêu Sắt thu tay lại.

“Trong vùng biển sâu có người chữa được ẩn mạch của ngươi à?” Tiêu Lăng Trần hỏi.

Tiêu Sắt gật đầu: “Có lẽ thế. Chỉ là một khả năng.”

“Nếu là ngươi, như vậy cho dù khả năng này có nhỏ đến đâu đi nữa ngươi cũng sẽ đi. Người kia ở đâu?” Tiêu Lăng Trần trực tiếp hỏi.

“Đi về phía đông xa hơn đảo Tam Xà.” Tiêu Sắt đáp.

“Đảo Tam Xà à. Gần đây tốt nhất không nên tới chỗ đó.” Tiêu Lăng Trần thản nhiên nói.

“Sao vậy, bên kia có hải tặc hay quái vật biển?” Tiêu Sắt để ý tới thay đổi trong ánh mắt Tiêu Lăng Trần.

Tiêu Lăng Trần dùng ngón tay gõ nhẹ lên quạt: “Nơi đó có quan binh.”

“Quan binh?”

“Theo ta được biết, có một số thuyền quan bí mật chạy tới đó. Chiếc thuyền dài Trường Tùng của ngươi đúng là không tệ, nhưng nếu đối đầu với thuyền quan, e rằng không chiếm được lợi thế gì. Hơn nữa lúc đó ta còn cảm thấy hành động của bọn họ rất kỳ quái, rắn độc trên đảo đâu có tác dụng gì, chỉ có đám thương nhân liều mạng mới đến đó. Nhưng giờ suy nghĩ cẩn thận lại, không phải vì ngươi đấy chứ?”

“Ngươi nói là?” Tiêu Sắt khẽ cau mày.

“Gã mù với tên điên kia, dù thế nào đi nữa giờ bọn họ đều là vương gia.” Tiêu Lăng Trần không nói tiếp.

Tiêu Sắt trầm ngâm một chút, lập tức gật đầu: “Được.”

“Nếu có thể, ta sẽ đi cùng ngươi.” Tiêu Lăng Trần dừng một chút. “Thế nhưng bây giờ chưa phải lúc ta lộ diện. Lần tiếp theo ta lộ diện, ta hy vọng mình có thể trở lại Thiên Khải, đoạt lại thứ mình nên có.”

“Ta sẽ chờ ngươi ở Thiên Khải thành.” Tiêu Sắt chỉ nói một câu như vậy rồi quay người trở lại.

“Dùng thân phận gì?” Tiêu Lăng Trần thản nhiên hỏi.

“Có lẽ là hoàng đế.” Tiêu Sắt lạnh nhạt đáp.

“Nhưng ta cũng muốn làm hoàng đế.”

“Vậy để ngươi làm.”

Tiêu Sắt đi tới bên cạnh mọi người, Đường Liên nhìn Tiêu Lăng Trần, lại nhìn Tiêu Sắt: “Nói xong rồi à?”

Thần sắc của Tiêu Sắt không đổi: “Chẳng qua là mấy chuyện cũ mà thôi.”

“Lục hoàng tử.” Tiết Đoạn Vân đột nhiên nói: “Ngài muốn đi đâu?”

“Còn chưa tới lúc gặp lại.” Tiêu Sắt xoay người, nhìn những hải tặc trên biển, những người này đều từng là binh sĩ trung quân của Bắc Ly. “Năm xưa trung quân Bắc Ly không chỉ có bọn họ, khi các ngươi trở lại Bắc Ly, vung tay triệu tập, sẽ có rất nhiều người tới ủng hộ các ngươi.”

“Chúng ta biết.” Tiết Đoạn Vân gật đầu: “Chúng ta thiếu một mồi lửa.”

“Ta sẽ nhen lửa cho các ngươi.” Tiêu Sắt xoa mi tâm: “Sau khi ta điều tra rõ chân tướng năm xưa.”

“Đa tạ lục hoàng tử.” Tiết Đoạn Vân quỳ một chân xuống đất.

“Không cần cảm ơn ta. Nếu muốn cám ơn thì chờ ngày ngươi trở lại Thiên Khải đi.” Tiêu Sắt bước từ từ tới mạn thuyền, tung người nhảy một cái, trở lại thuyền Kim Thác.

Đường Liên và Tư Không Thiên Lạc không hề do dự, cũng tung người nhảy theo.

Lôi Vô Kiệt xoay người hành lễ với ba vị thần tướng, cũng định đi khỏi.

“Đi đường cẩn thận.” Tiêu Lăng Trần áo trắng phất phới, vung quạt xếp tựa người vào sàn thuyền, đột nhiên nói.

“Đương nhiên rồi.” Lôi Vô Kiệt gật đầu.

“Ta tin ngươi, vì ngươi là con trai của tướng quân.” Tiếu Trảm Giang nói.

“Ta là Thiên Khải Thanh Long Thủ Hộ, xếp ở phương đông. Đứng đầu Tứ Thủ Hộ.” Lôi Vô Kiệt xoay người đi khỏi.

Mộc Xuân Phong là người không nỡ đi nhất, vốn hắn tưởng nhờ ơn Tiêu Sắt ít nhất cũng có thể ở lại uống một chén rượu, nào ngờ lại phải về nhanh như vậy, đành phải tự mời: “Ba vị thần tướng và... vị vương gia này, nếu không chê mời tới thuyền của ta uống một chén?”

Vừa dứt lời, một mũi tên bắn thẳng về phía mi tâm hắn. Tốc độ cực nhanh, không hề lưu lại đường sống.

Thế nhưng dù sao công lực của Mộc Xuân Phong cũng không yếu, danh kiếm Động Thiên Sơn trong tay phát động, đã chém rơi mũi tên kia xuống đất.

“Chúng ta là hải tặc, ngươi là thuyền buôn. Mời chúng ta lên thuyền, không sợ bị chém đầu treo ở mũi thuyền phơi thành thây khô à?” Tiêu Lăng Trần buông cung tên xuống cười lạnh nói.

Mộc Xuân Phong không hề do dự nữa, điểm mũi chân nhanh chóng lao về thuyền Kim Thác.

Tiết Đoạn Vân quay đầu nhìn về phía Tiêu Lăng Trần. Tiêu Lăng Trần nhún vai một cái: “Sở Hà muốn tới đảo Tam Xà.”

Tiết Đoạn Vân lắc đầu: “Không thể tới đảo Tam Xà.”

“Hắn có lý do không thể không đi.” Tiêu Lăng Trần thở dài đáp.

“Vậy ta cũng đi.” Tiết Đoạn Vân nắm trường đao bên hông.

“Ta bảo hắn ta sẽ không đi, ta không muốn bại lộ thân phận quá sớm. Khi lá cờ của Lang Gia Vương được phất lên, nó nên ở nơi khói lửa ngập trời ngoài Thiên Khải thành, chứ không phải ở biển khơi không ai hỏi đến.” Tiêu Lăng Trần lạnh nhạt nói.

“Nhưng chúng ta sẽ đi.” Tiết Đoạn Vân vẫn nói không nhanh không chậm.

Tiêu Lăng Trần cười một tiếng: “Đúng, đương nhiên phải đi rồi.”

“Ai bảo hắn là Tiêu Sở Hà cơ chứ.”

Tiết Đoạn Vân đột nhiên gầm lớn: “Xuất phát!”

Trở lại trên thuyền Kim Thác, cho dù suýt nữa trúng một mũi tên nhưng trong lòng Mộc Xuân Phong vẫn tràn ngập tiếc nuối: “Sao về nhanh vậy, không ngờ lại gặp được tam thần tướng mà mọi người vẫn đồn, đáng lẽ phải uống một chén chứ.”

Tư Không Thiên Lạc nhìn hắn một cái, thầm nghĩ có phải đầu óc tên này có vấn đề không, sao lại muốn uống rượu với hải tặc?

Đường Liên và Lôi Vô Kiệt lại nhìn Tiêu Sắt. Rõ ràng sau khi về thuyền Tiêu Sắt đã thay đổi một chút. Tiêu Sắt ngẩng đầu nhìn lên trời suy nghĩ một hồi lâu rồi mới xoay người, nhìn về phía Mộc Xuân Phong: “Mộc huynh, e rằng chúng ta phải tạm biệt trước thời hạn.”

Mộc Xuân Phong ngây ra hỏi: “Sao vậy?”

“Có lẽ phải để sau này trả lại rắn trên đảo Tam Xà. Có thể cho chúng ta mượn một chiếc thuyền nhỏ, để chúng ta tự đi không?” Tiêu Sắt chậm rãi nói.

“Ngươi điên rồi à?” Mộc Xuân Phong cau mày. “Bây giờ mà cho ngươi một chiếc thuyền nhỏ, bất luận tới đảo Tam Xà hay về đất liền, chỉ cần gặp gió trên biển, thuyền của các ngươi sẽ bị đánh tan. Sẽ chết.”

“Nhưng nếu chúng ta ở lại đây, tất cả mọi người trên thuyền đều sẽ chết.” Tiêu Sắt nhìn vào mắt Mộc Xuân Phong, gằn từng chữ một.
Bình Luận (0)
Comment