Thiếu Niên Ca Hành - Chu Mộc Nam

Chương 287

Dịch & Biên: Lãng Nhân Môn

Cuối năm Minh Đức Đế thứ hai mươi ba.

Hoàng đế bệ hạ ngất xỉu trên thiên đàn trong tế lễ. Thái Y viện trong kinh chẩn đoán, là tâm bệnh của hoàng đế bệ hạ tái phát đột ngột, tuy tạm thời không nguy hiểm tới tính mạng nhưng vẫn không tìm ra phương pháp trị tận gốc. Sáu ngày liền, hoàng đế bệ hạ ngủ mơ mơ màng màng. Các thái y không tìm ra cách nào, không làm được gì, đành nhờ sự giúp đỡ của quốc sư Khâm Thiên giám Tề Thiên Trần. Thế nhưng Tề Thiên Trần đến ba lần mà chỉ giúp bệ hạ tạm thời thanh tỉnh mà thôi.

Nhưng ba lần thanh tỉnh đó, Minh Đức Đế đã hạ ba ý chỉ.

Ý chỉ đầu tiên, Lan Nguyệt Hầu và thái sư cùng giám sát quốc gia, quản lý toàn bộ mọi việc của Bắc Ly. Đó là chuyện mọi người đều dự liệu sẵn, lần trước Minh Đức Đế vi hành, chính Lan Nguyệt Hầu là người phụ trách giám sát quốc gia. Còn lần này hẳn hoàng đế suy nghĩ tới chuyện bị bệnh càng khiến triều đình chấn động hơn đi vi hành, cho nên để cả thái sư đức cao vọng trọng cùng giám sát.

Ý chỉ thứ hai, Thiên Khải thành đóng cửa thành một tháng, quan văn nhị phẩm trở xuống không được ra vào, tất cả quan võ nhị phẩm trở lên không được rời phủ. Ý chỉ này càng có thâm ý. Quan văn nhị phẩm không được ra vào là sợ văn nhân mê hoặc lòng người. Còn tất cả quan võ nhị phẩm trở lên không được rời phủ là do quan văn có mê hoặc lòng người tới mức nào đi nữa, không có quan võ cầm đao thì không thể làm loạn được.

Ý chỉ thứ ba lại là một mật chỉ, do tổng quản chưởng ấn Cẩn Ngôn công công đích thân đưa tới phủ của Diệp Khiếu Ưng.

Ba ý chỉ tới tai các triều thần, một là lo việc nước, hai là phòng loạn, ba là chấn động lòng người. Dụng ý của bệ hạ rất rõ ràng, thế nhưng phía sau dụng ý rõ ràng đó lại hé lộ một sự thật cũng hết sức rõ ràng.

Lần này, Minh Đức Đế bị bệnh rất nặng.

Tin tức này nhanh chóng lan truyền khắp Thiên Khải. Cho dù Thiên Khải thành có đóng cửa một tháng, tin tức này cũng như ngọn lửa thiêu cháy đồng bằng, nhanh chóng lan tràn khắp Bắc Ly.

Phủ tướng quân, Diệp Khiếu Ưng ngồi trong thư phòng, phía trước là một mật chỉ do Cẩn Ngôn công công đích thân đưa tới, tức giận gõ lên huyệt thái dương của mình.

Diệp Nhược Y ngồi đối diện với hắn, nhìn mật chỉ kia, cũng đang suy tư.

Trong lúc bệnh tình nguy kịch, hoàng đế bệ hạ phái tổng quản chưởng ấn đưa ý chỉ thứ ba đến tay vị tướng quân có quyền uy cao nhất Bắc Ly. Trong mắt các triều thần đây là chuyện rất lạ lùng. Rất nhiều người lén lút suy đoán, Bạch Vương phủ và Xích Vương phủ đã phái mấy tốp người tới dò xét tình hình.

Thế nhưng Diệp Khiếu Ưng để thẳng mật chỉ trên bàn, chẳng e ngại chút nào.

Bởi vì trong mật chỉ đó, không viết tới một chữ.

“Con nghĩ hoàng đế làm vậy là sao?” Diệp Khiếu Ưng nhìn con gái mình.

Diệp Nhược Y cười nói: “Bây giờ phụ thân là người đứng đầu quân ngũ Bắc Ly, tay cầm hổ phù của trung quân đã nhiều năm. Bệ hạ đưa cho phụ thân mật chỉ này là nói với những quyền thần có ý định làm loạn, hắn đã đưa ý chỉ cho phụ thân. Có ý chỉ này trên tay, nếu lúc đó có người định mưu loạn, phụ thân có thể thoải mái hành sự, lấy lý do là ý chỉ đã viết. Người là Nhân Đồ, cho dù Lôi Mộng Sát và Lang Gia Vương còn sống, nếu xét theo mức độ tàn nhẫn, bọn họ cũng không bằng người.”

“Nghe chẳng giống khen ta gì cả.” Diệp Khiếu Ưng cười khổ: “Nhưng rõ ràng hoàng đế không viết chữ nào mà.”

“Con vừa nói cả rồi mà, phụ thân ngài là Nhân Đồ. Làm sao hoàng đế bệ hạ thật sự tin tưởng người, cho người một thánh chỉ như vậy được.” Diệp Nhược Y vung tay, cất mật chỉ đi.

Diệp Khiếu Ưng ảo não nói: “Đúng là bị bẫy mà.”

“Dù sao cũng là hoàng đế bệ hạ.” Diệp Nhược Y nói.

“Đúng rồi, con nói xem chuyện lần này liệu có ảnh hưởng tới người kia không?” Diệp Khiếu Ưng âm u nói.

Diệp Nhược Y suy nghĩ chút rồi gật đầu: “Có.”

Đêm khuya, phủ thái sư.

Lan Nguyệt Hầu mặc y phục vàng kim hoa mỹ đi từ trong ra, xoay người cung kính nói: “Đổng thái sư, thời gian tới xin nhờ ngài.”

“Hầu gia khách khí.” Đổng thái sư nguyên lão hai đời, đức cao vọng trọng trong triều, vội vàng đáp lễ: “Mong ngài sớm trở về.”

“Nhất định rồi.” Lan Nguyệt Hầu xoay người, có tùy tùng dắt ngựa tới. Lan Nguyệt Hầu nhảy lên ngựa, đột nhiên hất cương: “Đi!” Hắn cưỡi ngựa đi thẳng tới cửa thành, cửa thành thiên Khải bị đóng đã mở hé một cánh từ lúc nào chẳng hay. Một người cưỡi bạch mã, thân mặc áo vàng kim, tắm ánh trăng rời thành.

“Tiểu thần y, chúng ta sắp gặp lại rồi.” Lan Nguyệt Hầu nhìn ánh trăng sáng trên bầu trời cười nói.

Trấn Thiên Thủy.

Quán trà Mạc Minh.

Trúc và Long Nhĩ ngồi đó nói chuyện với chưởng quỹ.

“Ta từ Lịch Sơn Trà đình hiên tới, đi ngang qua nơi đây, thấy bảng hiệu rất lớn, có hứng thú chọn mua ít là trà từ chỗ chúng ta không?” Trúc thản nhiên hỏi.

Chưởng quỹ kia cả kinh: “Lịch Sơn Trà đình hiên! Đây là một trong ba vườn trà lớn nhất thế gian. Tiểu nhân có tài cán gì mà được chọn mua lá trà từ đó.”

“Trà của Lịch Sơn Trà đình hiên bán cho ai, không nhìn đối phương cao thấp ra sao, cũng không phải xem ai nhiều bạc. Trà của chưởng quỹ nhà ngươi thanh nhã mềm mại, tuy lá trà chỉ là vật phàm nhưng lại châm được vị trà thượng phẩm.”Trúc cầm một chén trà trên bàn lên, nhấp một ngụm nhỏ: “Là người hiểu trà.”

Chưởng quỹ gật đầu một cái: “Nhưng thưa trà sứ, ta có một nghi vấn, chẳng hay có thể hỏi không?”

“Cứ nói đừng ngại.”

“Đoạn đường vừa rồi rõ ràng các ngươi có thể chạy tới Thiên Khải thành sớm hơn, vì sao nhất định phải làm trà sứ như vậy, dọc đường cứ tìm các quán trà uống trà tán gẫu, không làm trễ nải chuyện đại sự của các ngươi ư?” Chưởng quỹ ngừng cười, cửa quán trà đã đóng lại từ bao giờ không biết.

Long Nhĩ lập tức biến sắc, nhanh chóng rút thanh trường kiếm giấu trong cây đàn cổ ra. Trúc ngạc nhiên một hồi nhưng vẫn lạnh nhạt đáp lời: “Nếu muốn ngụy trang, vậy phải ngụy trang cho giống. Chỉ có lừa cả chính bản thân mình mới thật sự là ngụy trang.”

“Điểm này, chúng ta rất giống nhau.” Chưởng quỹ gật đầu một cái: “Để đợi các ngươi, ta học chọn trà pha trà suốt hai tháng ròng, hơn nữa ta phát hiện thiên phú của mình trong phương diện này rất cao. Bây giờ trong trấn này không ai hiểu trà hơn ta. Ngay chính ta cũng thấy thích nghề nghiệp này.”

“Gói này là Thương Sơn Tuyết Lục của Lịch Sơn Trà đình hiên, thích hợp nhất để khử mùi máu tanh sau khi giết người.” Trúc đặt một gói lá trà nhỏ lên bàn, chậm rãi rút trường kiếm sau lưng ra.

Chưởng quỹ của quán trà nhận lấy túi lá trà, cười nói: “Vậy ta cám ơn. Nhưng, Trúc tiên sinh, ngươi không cần lấy thanh kiếm ra đùa. Ta biết trong cây gậy trúc của ngươi giấu thứ gì, chúng ta không bị lừa lần thứ hai đâu.”

Tiểu nhị và khách hàng trong quán trà dồn dập đứng dậy, rút vũ khí giấu xung quanh ra, bao vây Trúc và Long Nhĩ lại.

Cuối cùng Long Nhĩ cũng mở miệng, giọng nói khàn khàn thê lương.

"Ám Hà."
Bình Luận (0)
Comment