Thiếu Niên Ca Hành - Chu Mộc Nam

Chương 298

Dịch & Biên: Lãng Nhân Môn

Lô Ngọc Địch đi tới trước mặt Lôi Vô Kiệt: “Ta vốn không muốn giết ngươi.”

“Nhưng câu tiếp theo mới là lời ngươi muốn nói.” Lôi Vô Kiệt không ngầng đầu, nhìn máu của mình nhuộm đỏ bãi cỏ trước mắt.

Lôi Vô Kiệt không phản đối, tiếp tục nói: “Thực lực của ngươi vượt ngoài tưởng tượng của ta. Nếu để mặc cho ngươi tiếp tục như vậy, có lẽ sau này Vô Song sư đệ thật sự có địch thủ, ta không cho phép chuyện như vậy xảy ra.”

“Đúng là Vô Sỉ thành.” Lôi Vô Kiệt dld nói.

“Chết đi.” Lôi Vô Kiệt chợt vung trường thương đâm thẳng xuống.

Lôi Vô Kiệt nhắm hai mắt lại, với năng lực của hắn, có thể giao chiến một kiếm với Tống Yến Hồi khiến hai bên cùng bị thương đã là dốc hết sức lực rồi. Lúc này đừng nói rút kiếm tỷ thí với Lô Ngọc Địch, hắn thậm chí không còn sức đứng lên.

Tiêu Sắt à, không được thấy ngươi bước vào tòa thành đó rồi.

Tiêu Sắt à, phải chăm sóc thật tốt cho Diệp cô nương đấy.

Tiêu Sắt à, đừng có chết.

“Sư huynh cẩn thận!” Đột nhiên có đệ tử Vô Song thành gầm lên: “Có ám khí!”

Lô Ngọc Địch nhướn mày, đúng là nghe thấy có tiếng xé gió bay tới, nhắm thẳng về phía mình. Hắn nhanh chóng thối lui ba bước, vung trường thương chém ám khí kia thành hai nửa.

Trong ám khí kia có chất lỏng tỏa ra.

“Có độc?” Lô Ngọc Địch tiếp tục lùi lại ba nước, thầm nhủ: Chắc là Đường Liên tới.

Thế nhưng trong không trung lại tràn ngập một mùi vị kỳ quái

Hình như là mùi thịt.

Rất thơm ngon.

Mọi người nhìn về phía ám khí kia mới phát hiện đó là một cái bánh bao thịt, vừa rồi đã bị Lô Ngọc Địch chém thành hai nửa, bây giờ nước thịt văng khắp nơi, mùi thịt cũng lan tỏa.

Lô Ngọc Địch quay đầu nhìn về phía phóng ám khí tới, ánh mắt lạnh lẽo.

Chẳng biết từ bao giờ, nơi đó đã có một người. Trên đường lớn này xung quanh trống trải, nếu có ai tới chỉ liếc mắt một cái là thấy ngay. Thế nhưng người này lặng lẽ xuất hiện không một tiếng động. Người này mặc quần áo màu trắng, hình dáng như một công tử văn nhã, cầm một cái bánh bao thịt trong tay, gặm từng miếng một chẳng chút hình tượng: “Bánh bao thịt đánh chó, có đi không có về, quả nhiên là thật.”

Lô Ngọc Địch nhìn hắn hỏi: “Ngươi là ai?”

Lôi Vô Kiệt cũng cau mày nhìn người vừa dùng một cái bánh bao nhân thịt cứu tính mạng mình: “Ngươi là ai?”

“Quả nhiên đại nhân vật không nhớ được ta.” Người áo trắng thở dài, lại cắn một miếng bánh bao: “Ta tên là Tạ Yên Thụ, người của Lĩnh Nam Tạ gia. Bây giờ đang học nghệ ở Tuyết Nguyệt thành, Lôi sư đệ, chúng ta từng gặp nhau rồi.”

“Ồ, là ngươi à?” Lôi Vô Kiệt nghĩ ra. Lúc đó hắn và Tiêu Sắt vừa tới Tuyết Nguyệt thành, khi một mình leo Đăng Thiên các, người hắn gặp ở tầng thứ nhất chính là Tạ Yên Thụ trước mặt. Lúc đó hắn còn ngồi trên bậc thang ăn bánh bao, còn bảo Lôi Vô Kiệt đợi mình, sau khi hắn ăn bánh bao xong mới đánh nhau. Đáng tiếc... hình như bị một quyền của mình đánh bay. Lôi Vô Kiệt cảm thấy thất vọng: “Lúc đó võ công của ngươi hơi....”

Tạ Yên Thụ lắc đầu: “Bây giờ võ công của ta vẫn thế thôi. Người khác học một năm là chạy lên lầu trên, bây giờ ta vẫn đang thủ dưới tầng thứ nhất. Cũng coi như chuyện trước chưa từng có sau cũng sẽ không ở Tuyết Nguyệt thành.” Tạ Yên Thụ nói xong câu này vãn chẳng hề lo lắng ăn bánh bao, căn bản thấy việc đó là nhục nhã gì ngược lại coi là vinh quang.

Lô Ngọc Địch giơ trường thương: “Nếu là cao đồ của Tuyết Nguyệt thành, như vậy, xin chỉ giáo.”

Tạ Yên Thụ ăn nốt cái bánh bao cuối cùng, che lỗ tai nói: “Đừng như vậy, đừng như vậy. Câu này của ngươi hù dọa ta rồi đấy, ta chỉ là một con cháu thế gia không thiên phú gì, cần gì dọa ta như vậy.”

“Giả ngây giả dại.” Lô Ngọc Địch nổi giận gầm lên, trường thương đập xuống.

“Kiếm Tâm Du Long.” Lôi Vô Kiệt quát lên một tiếng, Tâm kiếm lập tức bay ra đánh bay trường thương của Lô Ngọc Địch. Sau đó hắn tung người nhảy một cái, rơi xuống sau lưng Tạ Yên Thụ, duỗi tay ra. Tâm kiếm về vỏ, hắn hạ giọng nói với Tạ Yên Thụ: “Đi mau.”

Tạ Yên Thụ lại lắc đầu một cái: “Lôi sư đệ đừng sợ, còn nhớ những lời ta nói với ngươi dưới Đăng Thiên các năm xưa không? Sau này xông xáo giang hồ, sư huynh sẽ bảo vệ ngươi. Sư huynh nói được là làm được, hôm nay không để ngươi chết cũng không cho ngươi chết. Nghe Thiên Lạc sư tỷ nói từ khi ngươi xông xáo giang hồ đến giờ, hình như chưa thắng được lần nào. Hôm nay thắng một lần cho ngươi thoải mái một chút. Ngươi nhìn đi, người của chúng ta tới rồi!”

Vừa dứt lời, chỉ thấy cách đó không xa mười mấy đệ tử trẻ tuổi cầm kiếm vác đao đi về phía này. Bọn họ đều mặc quần áo màu trắng, trên áo là một vầng trăng khuyết cong cong mỹ lệ.

“Lũ cháu trai Vô Song thành, nên coi chừng, đây là đệ tử thiếu niên giang hồ chân chính - Tuyết Nguyệt lang!” Tạ Yên Thụ cao giọng quát: “Lát nữa sẽ đánh chết các ngươi!”

Lôi Vô Kiệt trợn tròn hai mắt.

“Đừng có gánh hết mọi chuyện như vậy, ngươi là đệ tử của ba vị thành chủ, mạnh hơn một chút so với những đệ tử bình thường chúng ta. Nhưng hai nắm đấu khó đấu nổi bốn cái chân, cũng phải cho chúng ta cơ hội thể hiện chứ?” Tạ Yên Thụ đỡ Lôi Vô Kiệt đã kiết ức sắp ngã. “Nhớ đấy, có Tuyết Nguyệt thành sau lưng ngươi, Vô Song thành, không đủ cho chúng ta đánh! Giang hồ, cũng chẳng đủ cho chúng ta đánh!”

Lôi Vô Kiệt mỉm cười: “Sư huynh đúng là hào khí ngất trời.”

“Câu này không phải ta nói.” Tạ Yên Thụ gãi đầu: “Là tam thành chủ dạy ta.”

Lô Ngọc Địch thu thanh trường thương lại nhìn các đệ tử Tuyết Nguyệt thành đang chạy tới, trầm giọng nói: “Tuyết Nguyệt thành và Vô Song thành đã hòa bình nhiều năm, hôm nay định gây ra xung đột hay sao?”

“Ha ha ha ha ha ha.” Tạ Yên Thụ ngửa mặt lên trời cười dài.

“Ngươi cười cái gì?” Lô Ngọc Địch cau mày.

“Đúng là Vô Sỉ thành. Ngươi muốn giết Tiêu sư đệ của ta, cản Lôi sư đệ của ta, bây giờ lại nói là chúng ta hòa bình. Ngươi đang chọc cười ta à? Huống chi, mấy năm nay chúng ta thật sự hòa bình với nhau ư? Là chúng ta lười để ý tới các ngươi mà thôi.”

Sắc mặt Lô Ngọc Địch vẫn không hề thay đổi: “Lôi Vô Kiệt tự mình thừa nhận, hắn tới đây không phải với thân phận đệ tử Tuyết Nguyệt thành, còn nói chuyện này không liên quan tới Tuyết Nguyệt thành. Đây không phải chuyện nhỏ, Tuyết Nguyệt thành muốn ôm chuyện này vào người ư? Ngươi chịu được trách nhiệm này sao?”

“Ta nhổ vào. Hắn sợ liên lụy tới nhà mẹ đẻ, mọi chuyện đều ôm vào người mình. Chẳng lẽ nhà mẹ đẻ chúng ta lại coi là thật, phủi mông nói chuyện này không liên quan gì tới chúng ta rồi để hắn đâm đầu vào chỗ chết? Chuyện như vậy, ta không làm được, đệ tử Tuyết Nguyệt thành không làm được, ba vị thành chủ càng không làm được. Hắn trọng tình, đương nhiên chúng ta cũng trọng nghĩa. Đây mới là Tuyết Nguyệt thành, đây mới là đệ tử của Tuyết Nguyệt thành! Chuyện của bọn họ chính là chuyện của Tuyết Nguyệt thành, có làm chuyện rắm thối gì cũng là chuyện của Tuyết Nguyệt thành!” Tạ Yên Thụ giọng nói sang sảng, e rằng có cách mấy dặm cũng nghe thấy.

“Tạ sư đệ!” Mười mấy người kia đã càng lúc càng gần, người cầm đầu cao giọng gọi.

Tạ Yên Thụ đáp lời, vén tay áo, rút trường đao bên hông giơ cao hô: “Huynh đệ, đánh cho ta!”

“Đánh tới chết!”

Các bạn eii, Uyên vẫn nhận lì xì từ đây tới tết âm lịch năm sau luôn ạ TT^TT
Bình Luận (0)
Comment