Thiếu Niên Ca Hành - Chu Mộc Nam

Chương 303

“Tuy đây là lần đầu tiên ta thấy thứ rượu thần kỳ như vậy, nhưng ta biết nếu uống thêm một chén nữa, chắc chắn ngươi sẽ chết.” Tô Trạm âm u nói.

“Nhưng nếu ta không uống, ta sống được ư?” Đường Liên nhìn Tô Trạm.

Tô Trạm ngây ra một chút, lạnh nhạt nói: “Đường lớn dẫn lên trời, kẻ khác tránh sang bên.”

Đường Liên nghiêm túc nói: “Trong các ngươi có người đã chết, cũng có kẻ đã phế bỏ.”

“Tài nghệ không bằng người. Chúng ta thân là sát thủ, không giết được người mà bị người ta giết, cũng chẳng có gì đáng oán hận.” Tô Trạm nói.

“Không hổ là sát thủ Ám Hà.” Đường Liên cười khổ: “Nói thật cay nghiệt.”

“Như vậy...” Tô Trạm nghiêng người, nhường đường.

Đường Liên thở dài, giơ cao chén Dao Quang, uống một hơi cạn sạch.

Bảy bình rượu Tinh Dạ đều đã uống vào bụng.

“Ám Hà nhà ngươi là cái thá gì mà đòi bàn điều kiện với Tuyết Nguyệt thành ta?”

Ánh mắt Đường Liên lập tức sáng bừng lên như sao Bắc Đẩu, hắn cảm thấy cảm giác say rượu và mệt mỏi của chén thứ sáu Khai Dương lập tức biến mất, một luồng chân khí cường đại lưu chuyển trong cơ thể hắn!

“Động thủ!” Tô Trạm ánh mắt lạnh lẽo, cầm dao đánh về phía trước.

“Phá.” Đường Liên chỉ giơ một ngón tay, lạnh nhạt nói.

Dao găm trong tay Tô Trạm lập tức gãy thành hai nửa.

“Ngừng!” Đường Liên lại giơ một ngón tay.

Trước ngực Tô Trạm lập tức xuất hiện một lỗ thủng, hắn cúi đầu nhìn máu tươi trào ra từ lỗ thủng trước ngực, ánh mắt trợn tròn khó lòng tin nổi: “Cái này... không thể nào.”

“Không gì là không thể.” Đường Liên vung tay, Tô Trạm bay thẳng ra ngoài như sợi dây bị cắt đứt. “Sát Phá Lang? Nghe uy phong nhỉ?”

Sáu sát thủ còn lại nhìn nhau, lập tức hành động, cùng lao ra ngoài quán trà. Đường Liên chỉ ra có một chiêu, nhưng bọn họ đã biết, cho dùng mình cùng xuất thủ cũng không phải đối thủ của hắn.

“Các vị định đi đâu?” Đường Liên đã xuất hiện ngoài cửa quán trà từ lúc nào chẳng hay. Hắn nhìn bầu trời, hạ giọng nói: “Mưa đã tạnh, cũng đến lúc lên đường.

Trong lòng sáu tên sát thủ cùng dâng lên một cảm giác... sợ hãi. Tâm trạng này là thứ bọn hắn thích nhất khi là kẻ đi săn, thích nhìn tâm trạng đó bộc phát trên người con mồi. Đó là tuyệt vọng đến từ tận đáy lòng, không còn lòng tin với cuộc sống. Nhưng lúc này, bọn hắn không phải là người đi săn nữa, mà là con mồi.

“Liên Nguyệt luôn nói ám khí tốt nhất của Đường môn cũng không phải thượng thừa, dùng vạn vật trong thiên hạ làm ám khí mới thực sự là ám khí. Ta vẫn luôn muốn thử, nhưng mãi tới hôm nay mới có cơ hội này.” Đường Liên đạp mạnh chân xuống đất, những mảnh đao mảnh kiếm lập tức bay lên: “Rơi!”

——————

“Liên Nhi, bây giờ cha mẹ phải đi đây. Con ở Đường môn, phải chăm sóc tốt cho mình nhé.”

“Cha, cha đi đâu thế?”

“Một nơi rất xa, nhưng một năm sau, cha sẽ về.”

“Liên Nhi biết ạ.” Thiếu niên với gương mặt trầm tĩnh cung kính cúi người với cha mẹ.

Năm đó Đường Liên chỉ mới sáu tuổi, sau khi cha mẹ hắn đi khỏi, hắn làm theo lời cha mẹ mỗi ngày tự chuẩn bị ba bữa ăn, tham gia học tập của ngoại phòng ở Đường môn, bình thản trải qua một năm khó khăn này. Trong một năm đó, hắn từng bị đệ tử lớn tuổi ở ngoại phòng bắt nạt, còn bị quản gia quản lý tiền bạc trong phủ cắt xén, nhưng trong thời gian đó hắn chưa từng khóc. Tuy nhiên cha mẹ hắn vẫn chưa về, lại một năm qua đi.

Hai năm ròng sau ngày đó, tuyết lớn như lông ngỗng, Đường Liên ngồi trên bậc thang trước cửa Đường gia bảo, nhìn về phía xa.

Nhìn từ sáng sớm tới quá trưa, nhìn từ trưa tới hoàng hôn, lại từ hoàng hôn tới tối. Hắn không ngừng phủi tuyết trên người, không ngừng xoa xoa nắn nắn để cánh tay không bị đông cứng. Đèn lồng của Đường gia bảo được thắp, chiếu sáng con đường phía trước của Đường gia bảo.

Thế nhưng cuối con đường đó, mãi vẫn không thấy bóng dáng hai người kia.

Hắn đợi suốt một năm, thế nhưng kết quả không hề thay đổi.

Cuối cùng Đường Liên khóc, hắn cảm thấy đau thương tràn ngập trong lòng. Hai đầu gối của hắn mềm nhũn quỳ rạp trên mặt đất, hắn nhìn con đường dài không một bóng người kia gào khóc: “Cha, mẹ. Sao hai người còn chưa về? Liên Nhi không chịu nổi.”

“Ngươi tên Đường Liên à?” Một giọng nói ôn hòa vang lên bên tai, Đường Liên lau sạch nước mắt, ngẩng đầu lên, nhưng chỉ thấy một bóng người xa lạ. Người kia mặc áo lông chim màu đen, không che dù nhưng những bông tuyết không rơi xuống người hắn.

“Đệ tử Đường Liên.” Tuy Đường Liên không biết đối phương nhưng có thể nhận ra đối phương một  vị đại nhân.

“Cha mẹ của ngươi sẽ không trở về. Sau này ngươi hãy sống cùng ta.” Người kia nói xong câu này bèn đi về phía trước, nhưng đi được vài bước lại dừng lại. Đường Liên không đi theo, vẫn đứng ngây ra tại chỗ. Người kia xoay người nhìn Đường Liên một cái, đột nhiên giơ tay: “Ta tên là Đường Liên Nguyệt, sau này ngươi cứ gọi ta là sư phụ.”

Chín năm sau, vẫn là một đêm tuyết.

Đường Liên nằm trong tuyết, thân thể chảy máu không ngừng, nhuộm khoảng tuyết đó thành màu đỏ thẫm.

Hắn nghĩ, liệu có phải năm xưa cha mẹ mình cũng như mình lúc này không, nằm lại ở nơi không ai biết, lẳng lặng chờ chết trong tình hình không ai hay.

“Ngươi sắp chết.” Một giọng nói lười biếng đột nhiên vang lên.

Đường Liên thầm kinh ngạc, thế nhưng tứ chi đều không còn sức lực, thậm chí không thể động đậy chút nào, cũng không thấy rõ mặt mũi người vừa tới.

“Có muốn uống một chén rượu ấm áp không? Nằm đây giữa trời lạnh như vậy, chắc rét lắm phải không?” Người kia đưa bầu rượu tới miệng hắn, Đường Liên hít một hơi, ngửi thấy mùi rượu nồng nặc.

“Uống không?” Người kia lại lắc nhẹ bình rượu.

Đường Liên lắc đầu: “Không uống.”

“Sao lại không uống?” Người kia hỏi.

Đường Liên quay đầu đi: “Nếu ngươi tới làm nhục ta, thì bỏ ý nghĩ đó đi.”

“Đúng như Đường Liên Nguyệt đã nói, chẳng khác nào tảng đá.” Người nọ thở dài, dốc bình rượu trong tay, rượu trong bình chảy vào trong miệng Đường Liên. Đường Liên cảm thấy đau đớn trên người từ từ tiêu tan, thân thể cũng dần dần khôi phục sưc slực.

Người nọ cầm bình rượu lên ngửa đầu uống một ngụm rồi lau miệng cười nói: “Sau này ngươi có thêm một sư phụ. ta tên là Bách Lý Đông Quân.”

“Bách Lý Đông Quân?” Đường Liên cả kinh: “Bách Lý Đông Quân đó hả?”

“Đúng, chính là Bách Lý Đông Quân còn lợi hại hơn Đường Liên Nguyệt đấy.”

Đường Liên từ từ rảo bước trên đường, những chuyện xưa như đèn kéo quân lấp lóe trong đầu. Hắn đi tới một chỗ trên sườn núi, thấy tiểu nhị của quán trà lúc trước đang ngây ngốc ngồi ở đó. Tiểu nhị có vẻ đang sợ hãi, tự uống từng ngụm rượu, cố đè nén nỗi sợ.

“Đừng sợ.” Đường Liên tới bên cạnh hắn, ngồi xuống nhẹ giọng nói.

Tiểu nhị khôi phục tinh thần, nhìn về phía hắn: “Công tử!”

“Đừng sợ, mọi chuyện kết thúc rồi. Chỉ có điều quán trà đã bị phá hủy, tốt nhất ngươi đừng về đó nữa.” Đường Liên lấy từ trong lòng ra một nén bạc, đặt vào tay tiểu nhị: “Ngươi cầm cái này đi, đưa về cho chưởng quỹ nhà ta. Nói với hắn một câu xin lỗi.”

“Công tử, sao ngài lại...” Tiểu nhị nhận nén bạc, lấy lại bình tĩnh hỏi.

“Không có gì, chỉ thấy mệt mỏi thôi.” Đường Liên ngồi nhìn mảnh đất phía xa: “Muốn ngồi một lúc.”

Tiểu nhị nơm nớp lo sợ gật đầu một cái, không hỏi tiếp.

“Ngươi có còn rượu không?” Đường Liên đột nhiên hỏi.

“Còn... còn một chút.” Tiểu nhị vội vàng đưa bình rượu sang.

Đường Liên nhận lấy bình rượu: “Năm xưa ta không dính một giọt rượu đấy. Bây giờ thành tên bợm rượu rồi.” Nói xong ngửa đầu uống một hơi cạn sạch chỗ rượu còn lại trong bình.

“Không ngờ trong đời này uống ngụm rượu đầu tiên là tuyệt thế, uống ngụm rượu cuối cùng lại thô kệch như vậy.”

“Đúng là tiếc nuối.”

“Sư phụ, cuộc đời này Đường Liên không cách nào gặp lại người rồi.” Đường Liên buông bình rượu xuống, cứ thế nhắm hai mắt lại.

Qùy cầu donate ~~~
Bình Luận (0)
Comment