Thiếu Niên Ca Hành - Chu Mộc Nam

Chương 357

Bạch Vương Tiêu Sùng ngồi trước giường, nói với Hoa Cẩm: “Thần y, bây giờ đã sắp bắt tay vào chữa trị. Nhưng ta còn chưa biết mình cần phải làm gì.

Tiêu Cảnh Hà ở bên cạnh mở miệng nói: “Hoàng huynh không cần hỏi nhiều như vậy, cứ nghe thần y là được.”

Hoa Cẩm lấy một mũi châm bạc ra, nhẹ nhàng hơ qua ánh nến: “Điện hạ

không cần làm gì cả.” Cô bỏ châm bạc ra, Mộc Xuân Phong đưa một chai thuốc lên, đổ nước thuốc trong đó lên trên châm bạc: “Thứ này gọi là Thần Tiên Túy, chỉ cần châm mười mũi lên người điện hạ, điện hạ sẽ mất tất cả

tri giác. Khi điện hạ tỉnh lại cũng là lúc thấy được ánh sáng.” “Thần y, ta không hiểu, rốt cuộc là làm thế nào?” Tiêu Sùng hỏi tới.

Hoa Cẩm suy nghĩ một chút rồi cau mày: “Phương pháp bất truyền, không thể nói cho ngươi.” Nói xong một mũi châm bạc đã đâm vào trước ngực Tiêu Sùng.

Cô vung tay, Mộc Xuân Phong lại đưa một mũi châm tới. Chỉ

trong giây lát, mười mũi châm bạc đã ghim vào người Tiêu Sùng. Đúng như lời Hoa Cẩm đã nói, hắn lập tức mất đi tri giác, hôn mê bất tỉnh. Hoa

Cẩm quay đầu lại nhìn Lăng Thiệu Hàn: “Người tiếp theo là ngươi. Ngươi cũng sẽ bị châm mười mũi Thần Tiên Túy. Nhưng ngược lại với hắn, sau khi tỉnh lại ngươi sẽ không thấy thế giới này nữa. Bây giờ có cần nhìn lại lần cuối không?”

Lăng Thiệu Hàn cười một tiếng: “Không sao. Thiệu Hàn không phải kiểu người đó, chuyỆn hình thức như vậy chỉ là thừa thãi mà thôi. Xin bắt đầu đi, Hoa thần y.”

Mộc Xuân Phong không nhịn được thở dài nói: “Lăng tiên sinh tuy là văn nhân nhưng lại có khí độ của tướng lĩnh.”

Lăng Thiệu Hàn lắc đầu: “Văn nhân cũng có khí độ của văn nhân, tướng quân cũng có lúc sợ chết. Ai nói văn nhân thì không bằng người ta kia chứ?”

Hoa Cẩm gật đầu một cái, tay đã nắm một hàng ngân châm: “Vậy thì, như ngài mong muốn.”

Bên ngoài Bạch Vương phủ.

Lan NguyỆt Hầu nhắm mắt lại, gõ liên tiếp lên cán đao như đang đợi điều gì.

Quản gia đợi suốt một canh giờ, cuối cùng không nhịn được hỏi: “Hầu gia, chúng ta đang đợi ai vậy?”

“Chờ lấy mạng ác quỷ, tiêu hủy vong hồn.” Lan NguyỆt Hầu lạnh nhạt nói.

Quản gia rùng mình một cái: “Hầu gia đừng lừa ta. Tối hôm nay lấy đâu ra vong hồn, lại muốn đoạt mạng ai à?”

Lan NguyỆt Hầu âm u hỏi: “Bây giờ trong Thiên Khải, mạng của ai quan trọng nhất?”

“Cái này thì bất luận lúc nào cũng là hoàng đế bỆ hạ rồi.” Quản gia trả lời.

“Vậy bây giờ mạng của hoàng đế bỆ hạ đang nằm trong tay ai?” Lan NguyỆt Hầu lại hỏi.

“Tiểu thần y Hoa Cẩm?” Quản gia kinh ngạc: “Tiểu thần y Hoa Cẩm đang ở trong Bạch Vương phủ? Vậy cứ để Lê giáo úy và các vị công công bảo vỆ

là được. Thân thể vương gia đáng giá ngàn vàng, bây giờ lại là giám quốc, cần gì làm chuyỆn nguy hiểm như vậy.”

“Cô ấy do ta dẫn vào Thiên Khải, đương nhiên cũng phải do ta đưa nguyên vẹn ra khỏi Thiên Khải rồi.” Lan NguyỆt Hầu chậm rãi nói: “Ta không quan tâm mạng của những người khác, nhưng nếu muốn lấy mạng cô ấy, phải hỏi đao của ta.”

Quản gia thở dài, quay đầu lại. Đột nhiên hắn cảm thấy trước mắt hoa lên, cách đó không xa đã xuất hiện một người.

Người nọ gánh một lưỡi đao lớn trên vai, mỉm cười thật thà với quản gia: “Xin chào.”

Quản gia hít một hơi lạnh: “Đúng là như ma quỷ.” Hắn bước xuống xe ngựa, thân hình người nọ khẽ động, đã lao tới trước mặt quản gia, thanh đao lớn vung xuống. Quản gia giơ tay đỡ, thân thể bị ép lùi sáu bước.

Hắn vẫy vẫy tay, găng tay chỉ bạc lấp loáng ánh lạnh dưới ánh trắng. Hắn nói với Lan NguyỆt Hầu trong xe ngựa: “Hầu gia, con quỷ này thật không đơn giản. Một đoa này đủ đè ép chín thành chín cao thủ trong Thiên Khải thành rồi.”

“Chẳng hay vị cao thủ nào của Ám Hà tới?” Lan NguyỆt Hầu hỏi.

“Gia chủ Ám Hà Tạ gia, Tạ Cựu Thành.” Tạ Cựu Thành cầm đao lui ba bước: “Ta là sát thủ, không tuân theo vương pháp, coi thường luật pháp quốc gia, tới là để giết người, cho nên không thỉnh an hầu gia.”

Lan NguyỆt Hầu gật đầu một cái: “Ngươi dùng đao, ta cũng dùng đao.

Hôm nay không cần quan tâm thân phận của nhau, cứ dùng đao trên tay nói chuyỆn là được.”

Ngay lúc này, tấm rèm xe ngựa đột nhiên bay lên.

Trường đao của Lan NguyỆt Hầu lập tức rời vỏ, đâm xuyên qua tấm rèm.

Dưới ánh trăng thân đao lấnh lánh ánh sáng âm u lạnh lẽo yêu mị, giống như bản thân Lan NguyỆt Hầu.

Thế nhưng trường đao của Lan NguyỆt Hầu lại quay ngược lại, đao thế chợt đổi.

Không hề ưu nhã cũng chẳng hề yêu mị, là là tàn nhẫn, hung ác, cùng với, điên cuồng!

Trường đao chém xuống! Bầy quạ bay lên!

Tạ Cựu Thành dùng trọng đao đón đỡ nhưng bị Lan NguyỆt Hầu đánh lùi mười ba bước. Hắn chống trọng đao xuống đất mới miễn cưỡng ngưng được thế lui. Tạ Cựu Thành hạ giọng lẩm bẩm: “Cuồng Đao?”

Lan NguyỆt Hầu cúi người, xiết chặt trường đao trong tay: “Ánh mắt tốt lắm.”

Bắc Ly hưng kiếm, Nam Quyết trọng đao. Đây là nhận định trong lòng mọi người. Thế nhưng Bắc Ly cũng có đao khách tuyỆt thế, tỷ như Hách Liên Trạc được tôn là Cuồng Đao. Hắn đã ẩn thế nhiều năm, không ngờ hôm nay Cuồng Đao lại tái hiện, lại còn trong tay của Lan NguyỆt Hầu tôn quý của Bắc Ly.

“Hiếm khi thấy một thanh đao tốt ở Bắc Ly, thật vinh hạnh.” Tạ Cựu Thành cười nói: “Mời.”

Lan NguyỆt Hầu giậm mũi chân một cái, đã lao tới trước mặt Tạ Cựu Thành. Hắn vung trường đao lên, đột nhiên chém xuống: “Ai mời ngươi, cút ngay cho ta!”

Tạ Cựu Thành giơ đao lên đỡ, Lan NguyỆt Hầu lại chém.

Tạ Cựu Thành lui nhanh lại, Lan NguyỆt Hầu mau chóng đuổi theo, lại chém!

Quản gia vuốt ve bao tay bạc trong tay, cảm thán: “Hầu gia lại để lộ bản tính rồi, đúng là khiến người ta kinh hãi.”

Kim Y Lan NguyỆt Hầu nổi dạnh phong lưu văn nhã tại Thiên Khải.

Nhưng chỉ có số ít được biết, vị hầu gia này khi cởi bộ áo vàng, thay bộ áo đen, bộ dáng dữ tợn đó chẳng khác nào một ác quỷ chân chính.

Còn khi Tạ Cựu Thành đấu đao với Lan NguyỆt Hầu, lại có hai bóng người lướt qua bên cạnh bọn họ.

Quản gia hỏi Lan NguyỆt Hầu: “Hầu gia?”

Lan NguyỆt Hầu lắc đầu: “ChuyỆn tiếp theo tự có người bên trong sắp xếp. Tối nay không chỉ có quỷ tới, người bắt quỷ cũng tới không ít!”

Một cô gái mặc áo tím cầm cái dù lớn từ không trung chậm rãi rơi xuống sân trong của Bạch Vương phủ. Cô gái xoay nhẹ cây dù, một chút bột sáng lấp lánh chậm rãi rơi xuống đất, cỏ cây xung quanh nhanh chóng khô héo.

Một nam tử cầm dù khác lại chậm rãi đi từ cửa vào. Hắn tạo cho người ta một cảm giác rất yên tĩnh, bước chân không nhanh không chậm, thần sắc mãi vẫn dửng dưng. Chỉ có điều những binh sĩ trong phủ định tới gần đều bị sát khí của hắn chấn nhiếp, thậm chí chẳng còn dũng khí đi tới.

Cẩn Ngọc công công vuốt ve nhẫn ngọc trên tay, chậm rãi nói: “Chấp Tán Quỷ - Tô Mộ Vũ, Tri Chu Nữ - Mộ Vũ Mặc. Hai vị gia chủ Ám Hà tới đây là định giết người ư?”

Tô Mộ Vũ gật đầu một cái: “Ừ.”

“Muốn giết người trong tay Ngũ Đại Tổng Quản chúng ta?” Cẩn Uy công công cười lạnh một cái: “Hạng trốn trong bóng tối như Ám Hà cũng xứng sao?”

“Xứng hay không xứng, thử một chút là biết.” Mộ Vũ Mặc mỉm cười yêu kiều nói.
Bình Luận (0)
Comment