Thiếu Niên Ca Hành - Chu Mộc Nam

Chương 412

Cẩn Ngôn im lặng một hồi lâu, sau đó lại lên tiếng: “Hầu gia có thể dẫn ta vào cung an toàn không?”

“Ta có một thanh đao, ngoài cửa có ba trăm Hổ Bí lang. Công công nên vui mừng mới phải, đây ít nhất cũng là đãi ngộ của hoàng tử đấy.” Lan NguyỆt Hầu

đứng dậy cúi đầu với Cẩn Tiên nói: “Cẩn Tiên công công, đã quấy rầy rồi.”

Cẩn Tiên buông phật châu trong tay xuống, thần sắc cung kính: “Đa tạ hầu gia.”

“Không cần cảm ơn ta, nếu muốn cám ơn thì cám ơn bỆ hạ của các ngươi ấy.” Lan NguyỆt Hầu quay người đi ra ngoài cửa.

Tiêu Sắt đã ngắt một cọng cỏ đuôi chó ở đâu không rõ, đang ngậm cọng cỏ

ngắm nắng chiều. Lôi Vô Kiệt lau vỏ kiếm bên cạnh hắn. Đại tổng quản Cẩn Tuyên ngây người nhìn về phương xa, cũng như đang ngắm nắng chiều. Trầm Hi Đoạt lại nghịch thanh Trảm Tội đao trong tay, nhìn Lan NguyỆt Hầu với vẻ hứng thú.

Lan NguyỆt Hầu mỉm cười nhìn bọn họ, hắng giọng một cái: “Các vị, đã cược thì phải biết chịu thua. Đa tạ.”

“Đi.” Tiêu Sắt lập tức đứng dậy, đi ra ngoài cửa.

Lôi Vô Kiệt vội vàng đi theo, trong lòng đầy nghi hoặc: “Sao vậy? Chẳng phải Lan NguyỆt hầu gia luôn giúp chúng ta à? Nếu hắn thắng cũng không có gì xấu với chúng ta mới đúng.”

“Lan NguyỆt Hầu sẽ không nhúng tay vào vũng nước đục này. Hắn tới là đại diện cho phụ hoàng.” Tiêu Sắt nói.

“Đại diện cho hoàng đế? Đại Lý tự không phải đại diện hoàng đế à?” Lôi Vô Kiệt hỏi.

“Cho nên hành động này chứng tỏ phụ hoàng có tính toán khác. Ta không đoán ra tâm tư của người. Nhưng bị đoạt mất người quan trọng như vậy là tổn thất rất lớn, hơn nữa ta không biết sau khi hắn vào cung sẽ xảy ra chuyỆn gì.” Tiêu Sắt nhỏ giọng nói.

Lôi Vô Kiệt kinh ngạc, sau đó lập tức hiểu ra;” Ý của ngươi là...”

“Thông báo cho mọi người, chuẩn bị cướp người.” Tiêu Sắt lạnh lùng nói: “TuyỆt đối không thể để hắn rời khỏi tay chúng ta.”

Trong Hồng Lư tự, Trầm Hi Đoạt bước tới hỏi: “Hầu gia, lần này ngươi tới là ý của ai?”

Lan NguyỆt Hầu mỉm cười, chậm rãi nói: “Ý của bỆ hạ.”

“BỆ hạ đã giao chuyỆn này cho Đại Lý tự.” Trầm Hi Đoạt dò xét.

“Đại Lý tự là Đại Lý tự, Lan NguyỆt Hầu là Lan NguyỆt Hầu.” Lan NguyỆt Hầu vỗ vai Trầm Hi Đoạt: “Trầm đại nhân cứ tận tâm với công việc là được.”

Trầm Hi Đoạt khẽ cau mày: “Ta muốn xem thủ dụ của bỆ hạ.” Lan NguyỆt Hầu nhướn mày: “To gan!”

“Ngươi và Vĩnh An Vương có giao tình, làm sao ta biết hầu gia có lừa ta không?” Trầm Hi Đoạt lạnh lùng nói.

“Trầm đại nhân có thể thử xem.” Lan NguyỆt Hầu khiêu khích nói.

Trầm Hi Đoạt nắm lấy Trảm Tội đao trong tay: “Trước khi thấy bỆ hạ, ta chỉ nhận thủ dụ trong tay ta.”

“Xin cứ tự nhiên.” Lan NguyỆt Hầu vung ống tay áo, Trầm Hi Đoạt hừ lạnh một tiếng rồi đi ra ngoài.

“Hầu gia.” Cẩn Tuyên công công cung kính chào.

“Đại tổng quản có lời gì muốn nói?” Lan NguyỆt Hầu hỏi.

“Từ Hồng Lư tự đến hoàng cung, xe ngựa đi mất bao lâu?” Cẩn Tuyên hỏi.

“Khoảng nửa canh giờ, có lúc đi nhanh, có lúc đi chậm.” Lan NguyỆt Hầu nói đầy ẩn ý.

Cẩn Tuyên mỉm cười: “Con đường này, e rằng tối nay không dễ đi.”

“Đại tổng quản, có chuyỆn ta phải nói cho ngươi.” Lan NguyỆt Hầu đột nhiên nói.

Nụ cười của Cẩn Tuyên không hề thay đổi: “Mời nói.”

“ChuyỆn của ngươi, hoàng huynh luôn mở một mắt nhắm một mắt. Đó là vì người quý trọng tình cảm với người bạn lớn lên cùng mình, nhưng tình cảm đó sẽ có ngày dùng hết. Huống chi, tình cảm của quân vương, giữ lại thì tốt hơn.” Lan NguyỆt Hầu cười nói.

Cẩn Tuyên cúi đầu nói: “Cẩn Tuyên xin ghi nhớ. Ta cũng có một lời muốn tặng cho Lan NguyỆt Hầu.”

“Nói?” Lan NguyỆt Hầu tò mò nhìn Cẩn Tuyên.

Cẩn Tuyên vỗ vai Lan NguyỆt Hầu một cái: “Đứng mới có thể nói chuyỆn, chết thì mất sạch tất cả.” Sau khi nói xong Cẩn Tuyên đi thẳng ra ngoài cửa.

Bên ngoài Hồng Lư tự, Trầm Hi Đoạt phất tay, tên Đại Lý tự thiếu khanh đi tới. “Đại nhân, không được à?” Thiếu khanh nhỏ giọng nói.

Trầm Hi Đoạt gật đầu một cái: “Xảy ra một số biến cố. Lát nữa người ở bên trong đi ra, bảo các huynh đỆ đuổi theo, nghe tín hiệu của ta, ra tay bắt Cẩn Ngôn lại.”

“Ai dẫn hắn đi?” Thiếu khanh hỏi.

“Lan NguyỆt Hầu.” Trầm Hi Đoạt trầm giọng nói.

Thiếu khanh cau có gãi đầu: “Đại nhân, ngài có thể không đắc tội mấy nhân vật lợi hại ấy không?”

Ngay sau đó Cẩn Tuyên đi ra, đối mặt với Trầm Hi Đoạt. “Đại tổng quản định về cung?” Trầm Hi Đoạt cười hỏi. “Đại nhân định về Đại Lý tự à?” Cẩn Tuyên hỏi ngược lại. Hai người nhìn nhau cười một tiếng, đi qua bên cạnh nhau.

“Nói cả nửa ngày cuối cùng lại phải dùng nắm đấm.” Trầm Hi Đoạt nhỏ giọng nói.

Trong Hồng Lư tự, Cẩn Ngôn và Cẩn Tiên cùng ra ngoài sân. Linh Quân và Bá Dong cầm kiếm đi theo hầu hai bên.

Lan NguyỆt Hầu kinh ngạc: “Cẩn Tiên công công làm vậy là?”

“Ta không nói thì hầu gia cũng biết mà. Bây giờ chỉ cần chúng ta bước ra ngoài cửa, sẽ có vô số ánh mắt nhìn chằm chằm vào chúng ta.” Cẩn Tiên công công cất phật châu đi, cầm thanh Phong Vũ kiếm nổi danh khắp thiên hạ. “Chắc chắn sẽ có người xuất thủ trước khi tới hoàng cung. Sư đỆ này của ta tuy phạm sai lầm, nhưng ta vẫn muốn bảo vỆ tính mạng của hắn.

Xin Lan NguyỆt Hầu cho ta đi cùng.”

“Vậy làm phiền công công.” Lan NguyỆt Hầu không cự tuyỆt, gật đầu nói. Sau đó hắn đi tới cửa, huýt gió, một chiếc xe ngựa chạy từ gần đó đến.

“Hổ Bí lang, tập hợp!” Lan NguyỆt Hầu đột nhiên quát lớn, chỉ thấy trong bóng tối có tiếng vó ngựa vang lên, vài chủ binh sĩ mặc giáp khắc hình đầu hổ cưỡi ngựa từ xa tới, tập trung trước cửa Hồng Lư tự.

“Hổ Bí lang dẫn đường, Lan NguyỆt Hầu, tổng quản chưởng hương hộ giá, đây là đãi ngộ của thiên tử đấy.” Lan NguyỆt Hầu phất ống tay áo: “Xin mời.”

Cẩn Ngôn cảnh giác nhìn xung quanh, Cẩn Tiên vỗ vai hắn một cái, tấn an: “Yên tâm, cho dù bọn họ to gan hơn nữa cũng không dám động thủ ở

đây.”

Cẩn Ngôn gật đầu một cái, trèo lên xe ngựa, Cẩn Tiên nghe trên mái hiên có tiếng ngói vỡ, ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện Cơ Tuyết với mái tóc trắng đang ngồi đó.

“Cẩn Tiên công công, ta bận bịu cả nửa ngày, con mồi lại bị người khác đoạt mất.” Giọng nói của Cơ Tuyết đầy bất đắc dĩ.

“Ngoài tờ danh sách kia ra, Cẩn Ngôn đã giao hết tình báo trong mấy năm nay cho Bách Hiểu đường. Vụ mua bán này, ngươi không thiệt.” Cẩn Tiên nói.

“Nhưng ta chỉ muốn danh sách đó thôi.” Cơ Tuyết đong đưa một tấm lỆnh bài, trên lỆnh bài là hoa văn Bạch Hổ rất sống động.

“Bạch Hổ?” Cẩn Tiên vô thức xiết chặt chuôi kiếm.

“Tiếp đó ta không phải đường chủ Bách Hiểu đường là mà Thiên Khải Tứ Thủ Hộ, Bạch Hổ.” Cơ Tuyết đứng lên tung người nhảy một cái, đi khỏi.

“Con gái Cơ Nhược Phong.” Lan NguyỆt Hầu nhìn bóng lưng của cô, cảm thán. Mặt trời đã lặn về tây, màn đêm buông xuống, xe ngựa được mấy trăm Hổ

Bí lang bảo vỆ đi về phía hoàng cung.

Còn dọc con đường này, yêu ma quỷ quái, bách quỷ dạ hành. Bất luận là các hoàng tử không đội trời chung hay phán quan định tội phạt nhân gian, hoặc những kẻ vẫn chưa chịu lộ diện.

Đều đã rút đao.
Bình Luận (0)
Comment