Thiếu Niên Ca Hành - Chu Mộc Nam

Chương 437

Kim Cương Phàm Cảnh, người như kim cương, vô địch Tự Tại Địa Cảnh, tự do theo mình, hoành hành dưới đất.

Tiêu Dao Thiên Cảnh, nâng kiếm tiêu dao, thiên hạ khó thắng. Thần Du Huyền Cảnh, thần du ngàn dặm, gần như tiên nhân.

Đây là cách phân chia cảnh giới võ học thịnh hành nhất hiện giờ, còn người phân chia những cảnh giới này chính là Cơ Nhược Phong khi hai mươi tuổi. Còn Cơ Nhược Phong lúc này đang đứng giữa đám người, hắn ngẩng đầu lên nhìn Lạc Thanh Dương, trầm ngâm nói: “Đúng là Thần Du Huyền Cảnh.”

Không ai ngờ Tiêu Sắt vừa vung Thiên Trảm kiếm xuất chiêu phá tan Quốc Thương kiếm vũ, lại gián tiếp trợ giúp Lạc Thanh Dương phá cảnh.

Tạ Tuyên nói: “Thế này đúng là... không biết nên nói thế nào.”

“E rằng không ai ngăn được hắn nữa rồi.” Nhan Chiến Thiên bực bội nói.

Cơ Tuyết nhìn sang Cơ Nhược Phong, Cơ Nhược Phong thở dài nói: “Là Thần Du Huyền Cảnh, nhưng mới vào Thần Du Huyền Cảnh, cảnh giới vẫn chưa ổn định. Nếu lúc này Tiêu Sắt còn rút kiếm được thì còn có cơ

hội!”

Cơ Tuyết quay đầu lại nhìn Tiêu Sắt.

Cuối cùng hắn cố gắng đứng dậy, hạ giọng mắng: “Còn chưa xong à?”

“Chưa xong!” Không ngờ Lạc Thanh Dương lại đáp bằng câu nói nhàm chán này.

“Ta còn một kiếm thức.” “Tên Lễ Hồn.”

Thức cuối cùng của Cửu Ca kiếm vũ, khác với mười khúc kiếm vũ trước, khúc cuối cùng không phải nghênh thần, cũng không phải đón hồn người, thức cuối cùng là tiễn.

Tiễn thần, tiễn hồn.

“Tiễn ngươi về Tây Thiên.”

Lạc Thanh Dương đứng trên quán trà, lại nhảy điệu kiếm vũ tuyỆt thế. “Thành lễ hề hội cổ.

TruyỆn ba hề đại vũ,

Khoa nữ xướng hề dung dữ. Xuân lan hề thu cúc,

Trường vô tuyỆt hề chung cổ." Một kiếm tuyỆt trần chém xuống!

Tiêu Sắt giơ Thiên Trảm kiếm lên phẫn nộ quát: “Xì, ngươi tự về Tây thiên đi.”

Hắn xuất kiếm nghênh đón, trên Thiên Trảm kiếm lóe lên ánh đỏ, không ngờ lại chặn được một kiếm của Lạc Thanh Dương.

Nhưng chỉ chớp mắt sau, tinh thần hắn đã bị hút ra, toàn thân không còn sức lực, ngã thẳng về phía sau.

Lạc Thanh Dương lại xuất kiếm.

Chiêu kiếm này chắc chắn sẽ đoạt mạng hắn.

Lại thấy ánh bạc lóe lên, một thanh trường thương đã ngăn trước mặt Tiêu Sắt.

“Rơi!” Tư Không Thiên Lạc đột nhiên xuất hiện, trường thương đánh xuống, gắng gượng ngăn cản chiêu kiếm này. Cô kéo vạt áo Tiêu Sắt, lui nhanh về phía sau.

“Đừng tưởng chuyỆn gì cũng lừa được ta. Tiêu Sắt, đừng hòng thoát khỏi tay ta! Hiểu không?” Tư Không Thiên Lạc quát khẽ.

Tiêu Sắt há miệng nhưng lại nói: “Cẩn thận...” Lạc Thanh Dương lại xuất kiếm đánh tới.

Bộ áo đỏ rốt cuộc cũng hạ xuống, chỉ trong phút chốc sấm sét bùng lên, danh kiếm hạng tư thiên hạ chợt rời vỏ.

Dưỡng kiếm ba ngày, đạt được kiếm tâm trong một chớp mắt. Tâm kiếm đánh lên Cửu Ca kiếm.

“Đối thủ của ngươi là ta.” Lôi Vô Kiệt hung hăng nói. Lạc Thanh Dương cười lạnh: “Chỉ bằng ngươi?”

Kiếm thế lập tức bùng lên, Lôi Vô Kiệt cảm thấy cơn gió xung quanh bỗng cứng rắn như lưỡi đao, ép hắn không thể không lui lại.

Đây là Lễ Hồn.

Đây là Lễ Hồn do Thần Du Huyền Cảnh sử dụng.

“Ngươi có thể giúp hắn ngăn cản mấy kiếm? Còn gì nữa?” “Còn có ta.”

Vân Khởi côn đánh thẳng xuống đầu!

Ba tấm Diêm Vương thiếp rời tay áo bay ra!

Thân hình Lạc Thanh Dương đột nhiên xoay tròn, tay cầm trường kiếm lui về phía sau ba bước. Hắn dừng lại, lạnh lùng nói: “Bách Hiểu đường, Đường môn.”

“Thiên Khải Tứ Thủ Hộ, phương vị phía đông, Thanh Long Lôi Vô Kiệt.” “Thiên Khải Tứ Thủ Hộ, phương vị phía tây, Bạch Hổ Cơ Tuyết.”

“Thiên Khải Tứ Thủ Hộ, phương vị phía nam, Chu Tước Tư Không Thiên Lạc.” “Thiên Khải Tứ Thủ Hộ, phương vị phía bắc, Huyền Vũ Đường Trạch.”

Lôi Vô Kiệt mỉm cười: “Hôm nay chúng ta tới là vì bằng hữu, không liên quan tới sư môn.”

Tạ Tuyên gật đầu một cái, mỉm cười nói: “Lâu rồi mới thấy Thiên Khải Tứ Thủ Hộ.”

Thiên Khải Tứ Thủ Hộ là một truyền thuyết gắn liền với Thiên Khải thành.

Tuy sau án mưu phản của Lang Gia Vương đã rất lâu rồi không ai nhắc lại truyền thuyết này, cho dù trong cách quán trà kể chuyỆn, năm chữ này cũng là một cấm ky. Nhưng không nghĩa là mọi người đã quên Thiên Khải Tứ Thủ Hộ.

Ai cũng nhớ truyền thuyết mà họ lưu lại. Còn hôm nay, truyền thuyết đã tái hiện.

Tân Thiên Khải Tứ Thủ Hộ tái hiện ngoài cửa cung của Thiên Khải thành, bọn họ còn rất trẻ.

Nhưng bọn Lý Tâm NguyỆt năm xưa, cũng rất trẻ! Tiêu Sắt cười khổ: “Sao các ngươi lại tới?”

Lôi Vô Kiệt cả giận nói: “Ta nên hỏi ngươi mới đúng, sao ngươi lại tới? Rõ ràng đây là cơ hội nổi danh thiên hạ của ta mà?”

Tư Không Thiên Lạc hừ lạnh một tiếng: “Là cơ hội chịu chết của ngươi thì có.” Cơ Tuyết thở dài: “Lúc này rồi mà còn tâm trạng cãi vã à?”

Đường Trạch gật đầu: “Đối phó với kẻ địch trước mặt quan trọng hơn.” Lôi Vô Kiệt nói: “Ngươi chẳng phải tên tiểu tử thối của Đường môn à? Huyền Vũ sứ là đại sư huynh cơ mà, liên quan gì tới ngươi?”

Đường Trạch cười một tiếng: “ChuyỆn Đường sư huynh chưa làm xong, để ta tới làm nốt.”

Lạc Thanh Dương chậm rãi nói: “Ta tưởng đây là trận tỷ thí công bằng.”

Cơ Tuyết bước lên nói: “Trận tỷ thí này vốn rất công bằng, ngươi dựa vào trận đánh này để phá cảnh, có thể nói là được lợi rất nhiều rồi. Chúng ta đấu kiếm thua, chúng ta có thể đi.”

Tiêu Vũ xiết chặt chén trà trong tay: “Hắn không được đi.”

Lạc Thanh Dương suy nghĩ một chút rồi lắc đầu nói: “Nếu ta nói không thì sao?”

“Vậy là ngươi định giết người, nếu đã định giết người vậy không còn là tỷ thí nữa, đương nhiên chúng ta có thể quản.” Cơ Tuyết trả lời.

Trường kiếm của Lạc Thanh Dương hơi nhấc lên: “Ngươi quản được?”

Lôi Vô Kiệt vung trường kiếm: “Quản được hay không quan được, ngươi nói không tính, do kiếm trong tay chúng ta định đoạt.

Nếu là tỷ thí, đương nhiên một chọi một mới là công bằng.

Nhưng nếu đã liên quan tới sinh tử, vậy một trăm người đánh một người cũng không quá đáng, chỉ cần sống sót.

Nhan Chiến Thiên nhìn Lạc Thanh Dương lúc này, nói thật đây đúng là người mạnh nhất mà hắn từng gặp, ngay cả Bách Lý Đông Quân trước đây cũng không sánh bằng hắn. Nhưng hắn lại mơ hồ cảm thấy có chỗ nào không đúng.

“Từ trước tới nay Lạc Thanh Dương không phải người nóng tính, nhưng ngươi có cảm thấy hắn lúc này có vẻ không đúng không?” Tạ Tuyên nói đầy ẩn ý.

Nhan Chiến Thiên nhanh chóng hiểu ra: “Đúng, không hiểu sao lúc này Lạc Thanh Dương lại có vẻ rất nôn nóng.”

Vô Song vuốt ve Đại Minh Chu Tước trong hộp, khiến nó ngừng ngâm vang. Hắn thở dài một tiếng: “Thật muốn đứng cùng bọn họ.”

Tiêu Sùng mỉm cười: “Sao nào? Hối hận vì không đứng bên phía Tiêu Sắt à?”

“Không phải, chỉ thấy phấn khích thôi.” Vô Song cảm thán: “Phấn khích vì có một đối thủ tốt như vậy.”

“Bọn họ có ngăn được Lạc Thanh Dương bây giờ không?” Tiêu Sùng hỏi. “Ta cũng không biết, Thần Du Huyền Cảnh, ta chỉ từng nghe sư phụ nhắc tới

thôi, ông ấy cũng chưa từng thấy cường giả tuyỆt thế như vậy. Nhưng hình như

có chỗ nào đó không đúng, khí tức trên người Lạc Thanh Dương có vẻ kỳ lạ.” Vô Song cau mày.

Tiêu Vũ cười nói: “Nghĩa phụ đúng là khiến người khác ngạc nhiên. Thần Du Huyền Cảnh? Cho dù ngươi cầm Thiên Trảm kiếm thì đã sao? Cuối cùng cũng chẳng thoát được.”

Ánh mắt Tô Xương Hà lóe lên một khát vọng nào đó, đây là cảnh giới gần với tiên nhân nhất trên thế gian này.

Chỉ có Cơ Nhược Phong liếc mắt nhận ra điểm không đúng trên người Lạc Thanh Dương lúc này, hắn khẽ nói: “Lạc Thanh Dương bị thương rồi.”
Bình Luận (0)
Comment