“Phó Trì?”
Chu Cẩn Đồng phát hiện người ở cửa, chớp mắt kinh ngạc, lập tức phản ứng lại, hắn chính là con trai út của dì Mạn Lệ, cô nhớ lại lần trước đưa hoa tới phố Xuân Yến ghi tên người nhận là tên của hắn.
Phó Minh Lâm thấy hắn, hơi gật đầu.
Phó Trì mang sắc mặt không tốt lắm bước vào, Dung Mạn Lệ liếc hắn, ánh mắt đầy vẻ bất mãn:
“Con không biết hôm nay là ngày gì sao?”
“Biết.”
“Biết mà còn tới muộn như vậy!”
Thanh âm Dung Mạn Lệ vốn nhu hoà trở nên lạnh lùng. Phó Minh Lâm vỗ vai bà, mỉm cười:
“Không sao đâu mẹ, tiệc cũng chưa bắt đầu, Tiểu Trì tới vừa đúng lúc.”
Đối diện với hắn ta, khí thế Dung Mạn Lệ giảm bớt, tùy ý phất tay, bỏ qua việc Phó Trì tới muộn.
Phó Trì nhướn mi, khoé miệng lộ ra nụ cười khinh miệt.
Trí nhớ Cố Cầm Nam rất tốt, một chút liền nhận ra Phó Trì, cười chào hỏi hắn:
“Hoá ra cháu là con của Mạn Lệ, Tiểu Trì à.”
Dung Mạn Lệ hỏi:
“Hai người quen nhau?”
Cố Cầm Nam lắc đầu:
“Không phải, lần trước cậu ấy bị lưu manh bắt nạt, Đồng Đồng cứu cậu ấy, kết quả hai người phải vào cục cảnh sát.”
Dung Mạn Lệ đối với chuyện này có chút ấn tượng, bất quá sự chú ý của bà với việc này không phải là con trai bị bắt nạt, mà là thân thể nhỏ nhắn của Chu Cẩn Đồng có thể giải quyết vụ ẩu đả đó khiến bà thấy kinh ngạc, sau đó cất lời khen:
“Nhìn không ra đó, Đồng Đồng vừa xinh xắn, tay chân nhỏ nhắn, lại lợi hại như vậy!”
Phó Minh Lâm đứng sau cô, nghe vậy, nói:
“Đúng vậy, về sau ở trường hi vọng Đồng Đồng giúp đỡ Tiểu Trì.”
Chu Cẩn Đồng xấu hổ cười cười.
Phó Trì ngồi đối diện cô, nhìn bên trái bên phải lần lượt là Cố Cầm Nam và Dung Mạn Lệ, đằng sau là Phó Minh Lâm, từ góc độ của hắn nhìn vào, như là người một nhà, còn hắn thì vĩnh viễn lẻ loi. Xưng hô của Phó Minh Lâm đối với cô khiến hắn vô cùng để ý, cái tên đó hắn còn chưa một lần dám gọi.
“Học chung một trường thì chắc chắn phải giúp đỡ nhau rồi. Tớ còn sợ tay chân Đồng Đồng vụng về không giúp đỡ được gì.”
Cố Cầm Nam cười.
Lúc Phó Khiêm tới đồ ăn đã được dọn xong, chiếc bánh sinh nhật được đặt ở chính giữa. Ngay khi ông đến, Phó Minh Lâm ở gần nhất liền đi tới, hai người ôm nhau. Phó Trì ngồi bất động, cắn nửa đuôi tôm trên chiếc đũa, nhìn chằm chằm vào chiếc bàn kính đang quay chầm chậm trước mặt, không quan tâm đến việc Phó Khiêm đã đến.
“Đây là Đồng Đồng phải không.”
Phó Khiêm thấy một thiếu nữ lạ lẫm, biểu tình hoà ái:
“Lớn nhanh thật! Nhớ trước đây con bé còn nhỏ, được Lão Chu bế, đi đâu cũng khoe sinh được một đứa con gái bảo bối.”
“Bác Phúc.”
Chu Cẩn Đồng đứng dậy chào.
Phó Khiêm ra hiệu bảo cô ngồi xuống, cởi áo khoác ra, đưa cho Phó Minh Lâm bên cạnh, cười nói:
“Đồng Đồng, cháu cứ coi như đây là nhà mình, muốn ăn thêm gì cứ nói, không đủ thì bảo anh Minh Lâm lấy thêm.”
Phó Minh Lâm treo quần áo vào tủ trong phòng riêng, nói với ba mình:
“Ba à, ba chưa nói còn không sao, ba vừa nói xong Đồng Đồng liền ngại.”
Phó Khiêm cười vài tiếng:
“Ba không nói, không nói nữa.”
Ông quay đầu nhìn Phó Trì, ý cười hơi thu lại, hỏi thăm:
“Tiểu Trì cũng tới à, gần đây học tập thế nào rồi? Lần này anh trai trở về có gì không hiểu cũng có thể hỏi.”
“A~”
Phó Trì đáp, lúc ánh mắt nhìn về phía Chu Cẩn Đồng, mới hơi mỉm cười.
Chu Cẩn Đồng thu mắt lại, cúi đầu ăn miếng tôm muối tiêu trong bát. Dung Mạn Lệ đang gắp rau cho cô, một lúc sau, bát sứ nhỏ của cô đã đầy ắp, cô không biết nên ăn gì, vội nói:
“Đủ rồi ạ, dì Mạn Lệ.”
Dung Mạn Lệ luôn mong muốn có một đứa con gái, vậy mà trong nhà toàn là con trai, nên bà có cảm xúc rất kì lạ, xoa đầu cô nói:
“Được rồi, dì không ép con, Đồng Đồng cứ từ từ ăn, không đủ thì nói với dì.”
Chu Cẩn Đồng liên tục gật đầu.
Cô không chống đỡ được những gì quá nhiệt tình.
Dung Mạn Lệ đành chuyển sự chú ý sang Phó Minh Lâm:
“Minh Lâm, đồ ăn ở trường con cũng không có cái gì ngon, bây giờ ăn nhiều chút, không phải con thích ăn sườn dê sao, mẹ đã cố ý gọi một phần lớn cho con.”
“Cảm ơn mẹ.”
Phó Trì gắp một con tôm vào bát, chọc một hồi lâu cũng chưa ăn, Phó Khiêm thấy liền hỏi:
“Không thích món này “
Phó Khiêm liếc một vòng bàn ăn, chỉ vào đĩa sườn dê nói:
“Con có nhớ trước đây thì ăn cùng chúng ta con nói thích sườn dê không.”
Phó Trì: “Đúng vậy.”
Phó Khiêm gắp cho hắn một miếng sườn dê, Phó Trì xa cách nói cảm ơn, cầm đũa chọc chọc vào miếng sườn dê, một cỗ mùi hương xộc vào mũi, hắn cố gắng nhịn cơn buồn nôn trong người. Vị trí Chu Cẩn Đồng trùng hợp đối diện với Phó Trì, chỉ cần cô ngẩng đầu lên liền biết rõ hắn đang làm gì.
Cô điểm qua các món trên bàn, mọi người đều ăn thịt, chỉ duy nhất không có thịt bò, khó trách Phó Trì không muốn ăn.
Chu Cẩn Đồng đưa thức ăn vào miệng, kéo tay áo Dung Mạn Lệ, khi bà quay đầu nhìn cô mới nhỏ giọng:
“Dì Mạn Lệ, cháu gọi thêm món thịt bò được không ạ?”
“Ừ.” Dung Mạn Lệ đặt đũa xuống, gọi phục vụ, rồi quay sang hỏi cô:
“Thịt kho tàu được không?”
Chu Cẩn Đồng gật đầu.
Phó Trì ngước mắt, nhìn cô một cái thật sâu.
Chẳng mấy chốc, món thịt bò kho mà Chu Cẩn Đồng yêu cầu đã tới, cô định cầm đũa lên, khi bàn xoay tới chỗ Phó Trì, cô mới yên tâm cười cười. Đôi lông mày của Phó Trì nhướn lên, hắn dùng đũa gắp thịt bò, hương vị thơm ngon của thịt bò như muốn bùng nổ trong miệng hắn, thật ngọt ngào, còn gì hạnh phúc hơn khi được ai đó nhớ tới sở thích của mình.
Cuối bữa ăn, thịt bò ngoại trừ Phó Trì, Chu Cẩn Đồng và Cố Cầm Nam đang gắp, Dung Mạn Lệ và những người khác không ai động vào món đó. Bát đĩa đều được dọn xuống, đến giờ sinh nhật, Dung Mạn Lệ lấy sẵn chiếc mũ sinh nhật đã chuẩn bị sẵn cho Phó Minh Lâm, nhẹ nhàng nói:
“Sinh nhật vui vẻ, Minh Lâm của mẹ!”
“Cảm ơn mẹ.”
“Sinh nhật vui vẻ.” Phó Khiêm nói.
Phó Minh Lâm như cũ nói cảm ơn, Cố Cầm Nam sốt ruột vì chưa chuẩn bị quà gì để tặng cho người ta, khi qua đây chỉ mang theo một bó hoa hướng dương và cúc nhỏ, màu vàng kết hợp với màu cam dưới ánh đèn ấm áp lại trở nên xinh đẹp đến kì lạ:
“Dì chưa kịp chuẩn bị gì, chỉ có thể tặng cháu cái này, hy vọng cháu luôn toả sáng như ánh mặt trời.”
Phó Minh Lâm nhận lấy:
“Cảm ơn dì Cố.”
Đến lượt Chu Cẩn Đồng, cô đến hoa cũng không có, khô khốc nói một câu:
“Chúc anh sinh nhật vui vẻ.”
“Cảm ơn Đồng Đồng.” Phó Minh Lâm khẽ cười, ánh mắt nhu hoà.
Phò Trì không nhịn được trợn trắng mắt, nhìn chằm chằm Phó Minh Lâm, nói đại một câu chúc.
Dung Mạn Lệ từ trong túi xách lấy ra hai hộp quà nhỏ, một cái đưa cho Phó Minh Lâm, cái còn lại đưa cho Chu Cẩn Đồng.
Phó Minh Lâm trước mặt mọi người mở ra, là một chiếc đồng hồ Bắc Âu tinh xảo màu đen phong cách nam giới, kiểu dáng sang trọng. Hộp quà của Chu Cẩn Đồng cũng là đồng hồ, cùng kiểu dáng với anh ta, chẳng qua mặt đồng hồ và dây đồng hồ đổi từ màu đen thành màu bạch kim trang nhã, hoa lệ.
Cố Cầm Nam lập tức nói:
“Hôm nay là sinh nhật Minh Lâm, sao có thể tặng quà cho Đồng Đồng, không được không được, Đồng Đồng con mau trả lại đi.”
Chu Cẩn Đồng nghe lời đặt đồng hồ lên bàn.
Dung Mạn Lệ đoán được cô sẽ làm như vậy, liền nói suy nghĩ đã chuẩn bị sẵn trong đầu ra:
“Tớ biết ngay cậu sẽ nói như vậy. Đồng hồ này không đắt, lúc tớ mua cho Minh Lâm nhân viên cửa hàng nói mua hai sẽ được tặng một vòng tay bạc, đây này.”
Bà lắc lắc chiếc vòng lấp lánh trên cổ tay:
“Để được tặng, tớ liền mua thêm vòng tay nữ, còn được giảm 20%”
“Thật sự?” Cố Cầm Nam không tin.
“Đương nhiên.”
Dung Mạn Lệ nhìn vào mắt bà, lấy đồng hồ nữ trong hộp ra, nâng tay Chu Cẩn Đồng, nhìn thấy đồng hồ cũ trên tay cô, liền cởi ra. Cẩn thận đeo đồng hồ lên tay cô, cuối cùng chỉnh lại mặt đồng hồ, ôn hoà nói:
“Tay Đồng Đồng thon dài rất đẹp, nên đeo thêm trang sức.”
Phó Minh Lâm cũng đeo đồng hồ lên.
Đen cực hạn, kim thuần túy, ở cạnh nhau như một đôi tình lữ. Phó Trì nhìn chằm chằm bàn tay trắng nõn của cô, ánh mắt âm lãnh hận không thể dùng dao cắt đứt dây đồng đồ kim sắc kia, thật chướng mắt, làm người ta chán ghét.
Chu Cẩn Đồng như cảm nhận được, nhìn lại hắn.
Phó Trì hơi mỉm cười, thu lại ánh nhìn sắc lạnh, tán dương:
“Rất đẹp, rất hợp với chị.”
“Cảm ơn.”
Chu Cẩn Đồng cười ngọt ngào, khoé miệng lộ ra hai núm đồng tiền ngọt ngào đến mê say, gương mặt ôn nhuận bao trùm bởi ánh đèn sáng rực, lúc này trong đôi mắt chỉ còn hình ảnh của hắn. Phó Trì thư thái mỉm cười.
Gặng quà xong, Dung Mạn Lệ kêu gọi mọi người chụp ảnh, bà lấy camera chuẩn bị sẵn trong túi ra, đột nhiên đưa lên chụp Chu Cẩn Đồng đang không kịp đề phòng, làm cô sợ tới mức trốn sau lưng Cố Cần Nam (-.- bị gì z bà nữ chín). Phó Minh Lâm cũng tới giúp cô, đỡ cô đứng dậy, một tay lấy camera trong tay Dung Mạn Lệ, cười nói:
“Đồng Đồng bị mẹ doạ rồi.”
“À, đau lòng cho Tiểu Đồng Đồng rồi hả?”
Mặt Dung Mạn Lệ tràn đầy ý cười, lùi ra sau vàu bước, dẫm phải chân Phó Trì.
“Ai da, con đừng đỡ.”
Bà trách hắn một câu. Đôi mắt Phó Trì ngơ ngác, rụt chân lại, kéo ghế dựa bên cạnh tạo ra một khoảng trống lớn, chống khuỷu tay trên mặt bàn, nhìn những người trước mắt.
“Đến đây, mẹ chụp cho con với Đồng Đồng một kiểu.”
Dung Mạn Lệ nói. Phó Minh Lâm tướng mạo xuất chúng, không ngại chụp ảnh, nghe vậy anh kéo Chu Cẩn Đồng đang nấp sau lưng Cố Cầm Nam, để cô đứng cạnh mình.
Dung Mạn Lệ chăm chú chỉnh tư thế hai người:
“Đồng Đồng đứng sát vào Minh Lâm một chút, đúng rồi, mỉm cười, nào, 1 2 3.”
Máy ảnh nháy nháy vài cái, Phó minh Lâm cười, Chu Cẩn Đồng cũng cười.
Chụp xong, cô lại muốn trốn.
Phó Minh Lâm kéo cô, nói với Dung Mạn Lệ:
“Mẹ, con chụp cho mẹ với dì Cô và Đồng Đồng một tấm.”
“Được!”
Dung Mạn Lệ đồng ý.
Phó Khiêm cười ha ha ngồi một bên, chú ý tới thằng con trai nhỏ buồn bực không vui, lên tiếng:
“Tiểu Trì, con cũng qua chụp đi.”
Mắt Phó Trì sáng rực lên, rồi lại tối dần, ánh mắt hướng Chu Cẩn Đồng động đậy. Phó Khiêm than nhẹ, nhìn mấy người đang vui vẻ chụp ảnh:
“Minh Lâm à, con đừng chăm chăm vào Đồng Đồng thế, đưa Tiểu Trì qua chụp cùng đi.”
“À, được.”
Minh Lâm nhìn hắn, nghiêng đầu ý bảo:
“Tới đây, cùng chụp.”
Phó Trì trong lòng tuy không tình nguyện, nhưng lại không muốn để bọn họ chiếm giữ Đồng Đồng, đành đứng dậy, đi đến cạnh cô, trộm nắm lấy ngón út. Người Chu Cẩn Đồng run nhẹ, nơi bị đối phương chạm vào có chút tê dại, như có một ngọn lựa quét qua khiên cho mặt cô đỏ bừng, tận lực tránh đi bàn tay Phó Trì như có như không chạm vào.
Dung Mạn Lệ đối với việc Phó Trì tham gia có chút không thoải mái, để ba người trẻ tuổi đứng chung một chỗ, chụp một bức toàn thân. Phó Trì nhìn máy ảnh, thân mình dựa sát vào Chu Cẩn Đồng, đầu chạm nhẹ vào mái tóc đen mượt của cô, nhiệt độ của cô theo đó mà truyền đến, khiến gương mặt hắn cũng nhiễm một tầng đỏ ửng.
Tách, chụp xong một bức.
Phó Minh Lâm liền lấy qua xem, Chu Cẩn Đồng cũng muốn nhìn, anh liền để camera xuống thấp, Phó Trì cũng có thể nhìn thấy. Ảnh chụp ba người cười tươi, khoảng cách của cô tới Phó Minh Lâm cách một khuỷu tay, lại đứng rất gần Phó Trì, đầu cô nghiêng về phía của Phó Trì, đầu hắn cũng nghiêng về phía cô, hai người đều cười tít mắt.
Phó Trì rất vừa lòng bức ảnh này, đang muốn xen nhiều hơn một chút, camera lại bị Phó Minh Lâm lấy lại. Hắn cũng không giận, ngược lại còn thấy vui vẻ, từ ảnh chụp có thể nhìn ra, Chu Cẩn Đồng là hướng về hắn, nguyện ý cùng hắn thân cận.
Tiếp đến toàn là Phó Minh Lâm giúp Cố Cầm Nam với Dung Mạn Lệ chụp, thỉnh thoảng có cả Phó Khiêm. Chu Cẩn Đồng lúc ăn cơm uống hơi nhiều, cảm thấy bụng hơi trướng, nói với Cố Cầm Nam một tiếng rồi vội vội vàng vàng chạy ra khỏi phòng.
Phó Trì theo sát đi ra ngoài.
Phó Minh Lâm nhìn cửa phòng đóng lại một lần nữa, cười nhẹ, tiếp tục chỉnh tư thế chụp cho Dung Mạn Lệ.
Khách sạn Kim Lăng đặc biệt lớn, Chu Cẩn Đồng cũng là lần đầu tiên tới, ra khỏi phòng cô liền ngây ngốc, WC ở đâu mới là vấn đề. Quanh đây không hề có phục vụ, cô chuẩn bị quay lại đường cũ hỏi Cố Cầm Nam, vừa quay đầu lại liền nhìn thấy Phó Trì theo sau, cô hoảng sợ:
“Sao em lại ra đây?”
Phó Trì nói:
“Giống chị.”
“Em biết đường sao?”
“Biết, chị theo tôi, tôi dẫn chị đi.”
Phó Trì đưa cô qua hành lang dài, qua một ngã rẽ, dừng lại trước phòng WC lát gạch men sứ sáng loáng, ánh sáng kia chiếu chói mắt Chu Cẩn Đồng (O_O), nhìn trên mặt tường dán kim phiến, liền cảm thán:
“Thật là xa xỉ đến cực điểm.”
Lần đầu tiên ở toilet sang trọng giải quyết nhu cầu sinh lí, Chu Cẩn Đồng vừa hồi hộp vừa căng thẳng, rửa sạch tay, Phó Trì hạ mắt nghiêm túc rửa sạch bàn tay thon dài, thật quá mức trắng.
Chu Cẩn Đồng mở vòi nước rửa tay, giây tiếp theo, Phó Trì ở bên cạnh đưa giấy ăn cho cô.
“Cảm ơn.”
“Không khách khí.”
Phó Trì quét mắt nhùn đồng hồ ánh kim trên cổ tay cô, ánh mắt sâu xa:
“Đồng hồ này cũng thật đẹp.”
Chu Cẩn Đồng cũng thấy đẹp, nâng cổ tay lên ngó trái ngó phải, khoé miệng không nhịn được hiện ra ý cười.
Phó Trì qua gương nhìn thấy ánh mắt yêu thích vừa lòng của cô, quanh thân liền toả ra khí tức u ám, hơi thở nặng nề, nghĩ tới Phó Minh Lâm đeo đồng hồ đôi với cô, trong lòng liền không thể bình tĩnh. Hắn động tâm tư:
“Đàn chị, tôi có thể xem đồng hồ một chút không?”
“Có thể.”
Bàn tay trắng nõn đưa đến trước mắt hắn, ánh đèn chiếu xuống những giọt nước còn đọng lại trên cổ tay cô. Phó Trì nắm lấy đầu ngón tay nhỏ nhắn của cô, khẽ nắm chặt, cúi đầu chăm chú nhìn chiếc đồng hồ, tiếng kim đồng hồ kêu như đập vào lòng hắn.
Mặt đồng hồ kim sắc cực kỳ bóng loáng, Phò Trì đưa một tay khác chạm vào, xúc cảm lạnh lẽo. Lòng bàn tay hắn dần đi xuống, ấn trên da thịt cổ tay cô rồi nắm lấy. Chu Cẩn Đồng trợn tròn mắt, muốn rút tay ra, lại bị Phó Trì nắm chặt, đến mức chỗ hắn nắm trở nên trắng bệch.
“Phó Trì?”
Chu Cẩn Đồng nghi hoặc lên tiếng.
Đột nhiên, Phó Trì cúi đầu, đôi môi hồng nhuận hôn lên mặt đồng hồ, dừng vài giây, đôi mắt gian xảo ngước lên, đuôi mắt cong cong.
Chu Cẩn Đồng lập tức đứng hình, ngơ ngác nhìn hắn.
Phó Trì nói:
“Nụ hôn tỏ tình. “
Chu Cẩn Đồng mím chặt môi, thật vất vả mới thoát khỏi cảnh khó xử trên sân thượng, lại bị Phó Trì một phát nói toạc ra, nhẹ nhàng hôn một cái, cũng chưa động tới cô, nhưng cô lại không thể nói lời cực tuyệt.
“Nói với chị không phải muốn làm chị khó xử, chỉ là tôi muốn thích đơn phương.”
Phó Trì buông cô ra, đồng tử chứa bóng hình xinh đẹp của cô:
“Chị không cần gấp gáp trả lời tôi, chờ chị thi đại học xong trả lời cũng không muộn. Trong thời gian này, tôi hi vọng không thích bất kỳ ai khác, ngoài tôi.”
Chu Cẩn Đồng mơ mơ hồ hồ theo Phó Trì về phòng, trong đầu kỳ quái, hiện lên một loạt những cảnh tượng gắn với Phó Trì. Gặp nhau trên sân thượng, ngẫu nhiên gặp ở nhà ăn, khi ngoan ngoãn lại bị người khác khi dễ, ánh mắt khao khát được yêu thương kia… Cô chọc phải vận đào hoa hay sao?
Tiệc sinh nhật kết thúc, Dung Mạn Lệ đưa hai người trở về.
Trên xe, Chu Cẩn Đồng tựa vào vai Cố Cầm Nam, nghĩ đến đầu liền đau, liền nhắm hai mắt lại, giả bộ ngủ. Dung Mạn Lệ vốn đang nhìn ra ngoài qua cửa kính, một lúc lâu sau, mắt hơi đau, liền quay vào, nhìn Cố Cầm Nam sợ người bị lạnh, liền kéo cao áo Chu Cẩn Đồng lên, ôm chặt cô.
“Nhiều năm như vậy, cậu không có ý định tái hôn?”
Dung Mạn Lệ nhẹ giọng hỏi.
Cố Cầm Nam mặt hướng ra ngoài bóng đêm, nghe vậy chỉ nhàn nhạt lắc đầu:
“Đồng Đồng còn nhỏ, tớ chưa nghĩ tới.”
“Haiz, mấy năm nay khổ cho cậu với Đồng Đồng.”
Dung Mạn Lệ thở dài:
“Ai mà nghĩ tới lão Chu một người tốt như vậy, nói đi liền đi. Biết rõ chôn ở chỗ nào, muốn đi xem lại phải giấu, nghĩ lại tớ vẫn thấy khó chịu thay cậu.”
“Đều qua rồi.”
Cố Cầm Nam nhớ lại thời điểm vừa nghe tin Chu Bình An qua đời, chân mềm nhũn đi không nổi, là Đồng Đồng ôm đỡ lấy bà. Lúc ấy Chu Cẩn Đồng bất quá mới học năm đầu tiểu học, cái gì cũng không hiểu, liền đỡ bà, bà khóc liền lau nước mắt cho bà, không ngừng hỏi:
“Mẹ sao thế, mẹ làm sao thế ạ?”
Dung Mạn Lệ không nói nữa, vỗ vỗ vào vai bà.
Chu Cẩn Đồng tựa vào vai Cố Cầm Nam, nhắm mắt nổi lên chua xót.
____
Bên kia, khi Phó Trì trở về nhà, lên lầu về phòng mình, tắm rửa xong xuôi, khi ra ngoài mái tóc đen còn ướt sũng, áo ngủ trên người vẫn còn dính nước. Hắn lấy khăn khô lau qua mái tóc đen nhánh, nghe được bên ngoài truyền tới tiếng bước chân có quy luật, cười cười, mở cửa ra, gọi:
“Má Trương, đưa sữa bò cho anh trai à?”
“Đúng rồi.”
Má Trương đáp.
Phó Trì rũ mắt, duỗi tay nói:
“Đã trễ thế này má đi nghỉ ngơi đi, ly sữa bò này để tôi đưa anh trai cho.”
Má Trương không nghĩ nhiều, đưa sữa bò trong tay cho hắn, xoay người đi xuống lầu
Phò Trì chậm rãi đi tới phòng Phó Minh Lâm, cách phòng ngủ của hắn một hành lang khá dài, Phó Minh Lâm thích yên tĩnh. Hắn đứng ngoài gõ gõ vào cửa, chỉ một lát sau, bên trong truyền đến tiếng dép, cửa được mở ra, Phó Minh Lâm nghiêng người tựa vào cánh cửa, cười nói:
“Làm phiền em phải tự mình đưa cho anh.”
“Không cần khách sáo.”
Phó Trì cũng cười, lúc anh ta đưa tay muốn cầm liền rụt tay về:
“Để tôi mang vào cho anh.”
Phó Minh Lâm tránh ra:
“Mời vào.”
Phó Trì vòng qua người hắn đi vào, phòng Phó Minh Lâm so với phòng hắn có sức sống hơn, ánh đèn nhu hoà chiếu xuống sách vở, đồng hồ màu đen kia yên lặng nằm trên quyển sách, mặt đồng hồ bóng loáng.
Phó Minh Lâm đang định đi tắm, anh ta biết Phò Trì qua đây không phải cùng anh ta ôn chuyện tình cảm. Anh cười nhạo một tiếng, cầm quần áo sạch đi vào phòng tắm. Phó Trì đặt ly sữa bò trong tay xuống, dôi mắt không dời khỏi chiếc đồng hồ trên bàn, đồng hồ đôi à… thật là chói mắt, hắn có lẽ nên đập vỡ nó.
“Anh trai đọc sách gì vậy?”
Hắn cố ý lớn tiếng hỏi, không đợi Phó Minh Lâm trả lời, liền tự mình vươn tay với lấy cuốn sách, sách nghiêng, đồng hồ đen không có điểm tựa liền rơi xuống, phát ra âm thanh thanh thúy.
Phó Minh Lâm từ phòng tắm bước ra, thấy một màn như vậy, câu môi cười khẽ:
“Vẫn không cẩn thận như thế.”
Khuôn mặt Phó Trì hiện lên sự áy náy, xin lỗi nói:
“Xin lỗi, tôi không để ý trên sách có đồng hồ, có lẽ không bị rơi hỏng đâu.”
Hắn nhặt lên, mặt đồng hồ sau khi rơi mạnh xuống đất liền nứt ra vài đường.
Hắn vừa lòng cười cười.
Phó Minh Lâm bước tới, lấy lại đồng hồ trong tay hắn, nhìn dấu vết bị phá hư, cũng không nổi giận, nói một cách đầy ẩn ý:
“Vốn dĩ đã lâu không gặp em, muốn tặng em chiếc đồng hồ này coi như quà gặp mặt. Không nghĩ tới, rơi thành cái dạng này ảnh hưởng mỹ quan, tặng lại cho người khác thì có vẻ anh trai quá keo kiệt.”
“Tôi không cần.”
Phó Trì nói:
“Bất quá anh trai trước giờ đều theo chủ nghĩa hoàn mỹ, đồng hồ bị vỡ đến như thế này rồi, đeo ra ngoài có vẻ anh hường đến mỹ quan, đặt trong phòng lại có vẻ lạc lõng, không bằng—vứt đi.”
“Quà sinh nhật sao có thể nói vứt liền vứt, huống chi…”
Ý cười trên mặt Phó Minh Lâm càng sâu:
“Đồng hồ Đồng Đồng đeo còn cùng kiểu dáng, dù nó có bị vỡ, anh không mang, cũng sẽ cẩn thận cất giữ.”
Nghe được cái tên từ miệng Phó Minh Lâm, biểu tình Phó Trì có chút hoà hoãn, mau chóng khôi phục bộ dạng hàng ngày:
“Đúng là nên cẩn thận cất giữ. Thời gian không còn sớm, vẫn là nên uống sữa bò rồi ngủ sớm một chút, ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.”
Phó Trì ra khỏi phòng, khoé miệng không nhịn được nâng lên nụ cười.
Con người Phó Minh Lâm ấy à, là một người theo chủ nghĩa hoàn mỹ, đồ vật có tì vết đừng nói là đeo, ngay cả chạm anh ta cũng sẽ không chạm vào.
Đồng hồ kia, xem ra cũng sớm bị vứt một góc.
Hắn đi rồi, ý cười Phó Minh Lâm liền ngưng lại, đồng hồ trong tay giống như củ khoai lang nóng bỏng bị anh ta vứt lên bàn, không chút lưu tình, xoay người vào phòng tắm.
Phó Trì trở về phòng, khoá kĩ cửa, ngã vào chiếc chăn nệm màu lam mềm mại, hít một hơi thật sâu, từ dưới gối lấy ra một quyển sách, trên bìa ghi Tuyển tập trinh thám tập 1, Chu Cần Đồng quên đưa cho hắn truyện đồng thoại.
Bất quá, không sao cả.
Tâm tư của hắn dần trở nên đen tối.
Ở tiệc sinh nhật, Chu Cẩn Đồng vô tình uống một chút rượu nho, trở về đầu có chút hỗn loạn, rửa mặt xong sách cũng chưa kịp xem liền ngả đầu ngủ, ngày hôm sau liền dậy muộn hơn mọi khi nửa tiếng. Cô xoa đầu, soạn sách vở ngày hôm nay cất vào cặp, mắt thoáng nhìn qua mấy quyển đồng thoại trên kệ, chợt nhớ ra lời đáp ứng với Phó Trì.
Cô cất một quyển Truyện cổ Grimm vào cặp, xuống ăn sáng. Xuống lầu thấy Cố Cầm Nam đã sớm dọn hoa, từng cành hoa khẽ đu đưa trong nắng mai buổi sớm, cô nâng cổ tay nhìn đồng hồ, phát hiện đồng hồ kim sắc cô mới đổi, thời gian là 7 giờ 10 phút, cô bị muộn.
“Mẹ, con đi trước.”
Chu Cẩn Đồng chào vội một tiếng liền phi như bay ra cửa, chạy ra bến xe bus.
Cặp sách nặng trĩu theo đà cô chạy cứ quăng bên nọ, lắc bên kia, thật vất vả mới lên được xe, lại giống như con cá mòi, trái vấp phải té. Ở lớp học, Phương Hội Thanh đã đến từ sớm, ăn bữa sáng Văn Triều mua cho, vui vui vẻ vẻ nói chuyện với bạn ngồi sau, vừa thấy cô, cô ấy liền ngạc nhiên nói:
“Thật thần kỳ, lần đầu tiên Đồng Đồng đj muộn như vậy “
Chu Cẩn Đồng ngồi xuống, cảm nhận được ánh mắt mãnh liệt của Bách Vũ, cô như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than.
Trong lòng cô nghẹn một bụng tâm sự, chờ tới giờ nghỉ trưa liền kéo Phương Hội Thanh ra kể sạch sẽ. Vừa đến giờ nghỉ trưa, lời nói của cô đều nghẹn trong cổ họng, hận không thể ấn đầu Phương Hội Thanh nghe cô nói, nhưng cô đã kịp kéo lý trí về.
Nhà ăn vẫn đông kín người như cũ, Phương Hội Thanh nắm tay cô đi tới đi lui trong đám người, cũng không nóng nảy:
“Thầy giáo giữ chúng ta ở lại 3 phút, liền trực tiếp cắt đứt bữa trưa ngon lành của chúng ta, nhìn lượng người đông nghìn nghịt như thế này, thật là khó nha.”
Chu Cẩn Đồng: “Đúng vậy, không biết tới lượt chúng ta có còn đồ ăn không.”
“Hey, đàn chị.”
Đột nhiên, thanh âm của Văn Triều giữa dòng ngườì ồn ào được Phương Hội Thanh nghe thấy, cô liếc mắt nhìn, sau đó vui mừng ra mặt, không tự giác thả lỏng tay Chu Cẩn Đồng, đi thằng về phía Văn Triều.
Chu Cẩn Đồng sững sờ đứng tại chỗ, cánh tay vẫn giữ tư thế duỗi, độ ấm trên lòng bàn tay Phương Hội Thanh vừa nắm dần tan đi. Lần đầu tiên, Phương Hội Thanh vì người khác mà buông tay mình ra, loại cảm giác này Chu Cẩn Đồng không biết diễn tả như thế nào, cô cảm thấy trong lòng đột nhiên trống rỗng, phảng phất mất đi một thứ gì đó rất quan trọng.
Cáo: yên tâm, sẽ có người bù lại cho chịCô nhìn bóng dáng Phương Hội Thanh chạy về phía Văn Triều, thở dài một hơi, cũng đi về phía đó.
Văn Triều nhìn Phương Hội Thanh tới gần, tay hắn bê hai phần ăn, cười nói:
“Đàn chị, em mãi không tìm thấy chị nên giúp chị lấy đồ ăn luôn.”
Văn Triều tìm chỗ ngồi trống, đặt đồ ăn xuống.
Khay của Phương Hội Thanh có tận 2 miếng xương sườn, chọc người ta thèm nhỏ dãi. Chu Cẩn Đồng đứng bên cạnh nhìn khay của mình với một khúc cá, tâm trạng không sao tốt lên được, lông mày rủ xuống, uể oải nói:
“Cảm ơn.”
Văn Triều: “Không khách khí.”
Tiết cuối của bọn học là thể dục, đã sớm ăn cơm rồi.
Hiện tại cậu ta ngồi nhìn Phương Hội Thanh ăn, cái miệng nhỏ phồng phồng nói không ngừng. Chu Cẩn Đồng ngồi một bên ăn cơm, bịt tai lại, mày nhăn đến mức có thể kẹp chết một con ruồi. Văn Triều cuối cùng cũng phát hiện cô không thoải mái, cậu ta hỏi:
“Đàn chị dường như không thích em?”
Chu Cẩn Đồng cười giả lả:
“Không có.”
Văn Triều cũng không phải thằng ngốc, rất nhiều lần Chu Cẩn Đồng có thái độ này với cậu ta, nếu cậu ta không phân biệt nổi ghét hay thích thì thật ngu hết thuốc chữa. Cậu ta cười cười, không ai đánh kẻ đang cười:
“Vậy thì tốt, em còn tưởng mỗi ngày lúc ẩn lúc hiện, làm phiền đàn chị, may là không có.”
Chu Cẩn Đồng giữ vững nụ cười.
Cô không có ý kiến với Văn Triều cậu ta, cô là có ý kiến với thái độ cậu ta dành cho Phương Hội Thanh đấy!!
Văn Triều nói thực nhiều, từ bầu trời trên cao đến mắt đất rồi lại xuống biển, hẳn đều nói một tràng, Phương Hội Thanh có hứng thú, ăn cơm xong cũng không đi. Chu Cẩn Đồng chống cằm nhìn hắn miệng lưỡi lưu loát, đôi mắt sáng ngời trong trẻo hiện ra vô vàn không kiên nhẫn, chờ lúc Văn Triều ngừng lại nghỉ ngơi lấy sức, ngắt lời:
“Hội Hội, tớ có chuyện muốn nói với cậu.”
“Ồ? Chuyện gì?”
Phương Hội Thanh hỏi.
Chu Cẩn Đồng liếc nhìn Văn Triều, Phương Hội Thanh hiểu ra, nói với cậu:
“Bọn chị đi về trước, tiền cơm có thời gian sẽ trả lại cho em.”
“Không cần có thời gian.”
Chu Cẩn Đồng từ trong túi móc ra tờ hai mươi tệ, để lên bàn:
“Hiện tại vẫn còn.”
Cô nói xong liền kéo Phương Hội Thanh rời đi.
Phương Hội Thanh liên tục quay đầu chào và vẫy tay với Văn Triều, Văn Triều cũng mỉm cười, âm thầm sờ sờ mũi, bị ghét thành như vậy cơ à.
Cuối cùng, cậu cười cười, thu dọn khay đồ ăn và tiền trên bàn.
Phương Hội Thanh bị Chu Cẩn Đồng kéo một đường, suýt thì dẫm vào chân, kêu vài tiếng:
“Đồng Đồng cậu chậm một chút, tớ không theo kịp.”
Chu Cẩn Đồng kéo cô tới một chỗ yên lặng trong vườn trường, ở đó có ghế dài, lại hiếm khi có người, là một địa điểm lí tưởng để nói chuyện riêng tư. Phương Hội Thanh ngồi xuống, xoa xoa cổ tay bị nắm đỏ lên, nghi hoặc hỏi:
“Chuyện gì mà gấp như thế?”
Chu Cẩn Đồng ngưng trọng nghe ngóng động tĩnh tứ phía, đến gió cũng không thổi, cô hoàn toàn yên tâm, tới gần cô ấy, thấp giọng nói:
“Hôm qua tớ lại nhận được một tờ giấy, hẹn tớ lên sân thượng, tớ đang định rủ cậu đi cùng, kết quả cậu chạy so với thỏ còn nhanh hơn! Tớ liền tự mình đi, cậu đoán xem người chờ tớ trên đó là ai?”
“Cái này còn cần phải đoán, đương nhiên là nam thần a.”
Phương Hội Thanh nói thẳng. Chu Cẩn Đồng lắc đầu:
“Là Bách Vũ.”
“Bách Vũ.” Phương Hội Thanh kinh ngạc kêu thành tiếng, giọng oang oang, sợ tới mức Chu Cẩn Đồng phải che miệng cô ấy lại.
“Sao cậu ta lại hẹn cậu lên sân thượng?”
Phương Hội Thanh khó hiểu. Chu Cẩn Đồng đáp:
“Bởi vì hắn mới là người viết thư tình.”
Phương Hội Thanh liền sửng sốt, nửa ngày mới tìm được âm thanh, đập mạnh vào đùi, tỏ vẻ ngộ ra:
“Tớ đã bảo mà, Bách Vũ đột nhiên đối xử tốt với chúng ta chắc chắn có nguyên nhân, ngàn lần không nghĩ tới cậu ta thích câju.”
Chu Cẩn Đồng đau khổ điên cuồng gật đầu.
Phương Hội Thanh vỗ vai cô, khẽ than thở:
“Xem ra chúng ta đã hiểu lầm nam thần, em ấy không có hứng thú với cậu.”
“Ừm, Hội Hội à, thật ra hôm qua trên sân thượng, Phó Trì cũng tới, em ấy còn nói trước mặt Bách Vũ là…”
Chu Cẩn Đồng không nói lên lời, khuôn mặt càng ngày càng nóng, từ cổ đến mặt đều nhiễm một tầng ửng hồng.
“Nói cái gì?”
“Em ấy cũng thích tớ.”
“…” Phương Hội Thanh im lặng vài giây, cố gắng tiêu hoá tin tức thật lớn, hoàn hồn:
“Đồng Đồng à, tuy rằng có hoa đào là chuyện tốt, nhưng như này thực sự quá nhanh rồi, làm tớ nhất thời không biết nên nói gì.”
“Tớ từ chối Bách Vũ.”
“Còn nam thần của tớ?”
Chu Cẩn Đồng lắc đầu.
Phương Hội Thanh vội vàng truy vấn:
“Là không thích hay không từ chối?”
Chu Cẩn Đồng im lặng không nói, cô thích sao? Cô không biết. Phương Hội Thanh tâm hồn bát quái đang bốc cháy lên, không cô không tỏ thái độ, tâm trí không biết đã bay đến đâu, cọ cọ vai cô, trêu chọc:
“Bộ dạng thực ngại ngùng nha, nói thật với tớ, có phải đã âm thầm cho phép nam thần của tớ thích cậu rồi không?”
“Cậu đừng nói bậy!”
Chu Cẩn Đồng đẩy cô ấy ra.
“Tùy rằng trước kia cậu chỉ có hứng thú với học tập, nhưng gần đây cậu không phát hiện cậu với nam thần rất thân mật hay sao?”
Phương Hội Thanh phân tích cho cô:
“Sân thượng, ngõ nhỏ, nhà ăn, thư viện,… Nơi nào có thể gặp hai người đều gặp được, cái này gọi là gì? Là duyên phận. Đúng rồi, cậu ta còn cố ý đưa cậu về nhà.”
Nói thì nói thế.
Chu Cẩn Đồng không dám nói với cô ấy, thật ra Phó Trì còn từng hôn đồng hồ của cô rồi.
Tưởng tượng đến cảnh thân mật mà không đụng chạm da thịt tốt qua, cô liền thấy cả người nóng lên, cổ tay cũng trở nên nóng bỏng. Chu Cẩn Đồng lắc đầu, cô không thể như vậy, từ giờ đến khi thi đại học chỉ còn có hai tháng, không thể bởi vì những chuyện không quan trọng mà phân tâm.
Cho nên, vẫn là tránh mặt Phó Trì đi.
Chu Cẩn Đồng nghĩ thông suốt, tính toán để Phương Hội Thanh thay cô đưa đồng thoại cho Phó Trì, còn cô từ bây giờ sẽ tránh gặp hắn.
Tan học, Chu Cẩn Đồng đưa sách cho Phương Hội Thanh, còn cô thì ở lại lớp chờ cô ấy trở lại. Phương Hội Thanh nhận mệnh đi, nhớ kĩ lớp học của Phó Trì, tìm trong đoàn người thấy hắn đang đứng ở hành lang.
“Đây là sách Đồng Đồng nhờ chị đưa cho em.”
Phương Hội Thanh đưa sách qua.
Phó Trì liếc mắt nhìn, cũng không nhận, dò hỏi: “Chị ấy đâu?”
Phương Hội Thanh đáp y như lời lúc nãy Chu Cẩn Đồng dặn:
“Cậu ấy vội về đưa hoa, nhờ chị đưa sách cho em.”
“Tôi không vội, chị bảo chị ấy tự mình đưa
.”
Trực giác Phó Trì bảo hắn sách này không thể nhận, hắn nhíu mày suy tư.
“Aiya, chị cũng đã đưa sách tới rồi, em cầm đi, đỡ mất công Đồng Đồng phải chạy qua lần nữa.”
Phương Hội Thanh muốn ép hắn nhận sách.
Phó Trì lùi về sau một bước, kiên quyết nói:
“Tôi nói rồi, bảo chị ấy tự mình tới đưa, nếu không tôi sẽ không nhận.”
“Không phải chứ, hai người có thể bớt làm người khác đau đầu được không, một người không muốn đưa, một kẻ không muốn nhận, tôi bị kẹp ở giữa rất khó xử.”
Phương Hội Thanh không nhịn được oán giận, miệng không tự chủ liền đem Chu Cẩn Đồng bán đứng.
Phó Trì nhạy cảm bắt được trọng điểm, chần chờ hỏi:
“Chị ấy không muốn đến?”
Phương Hội Thanh lấy tay che miệng, mắt đảo tới đảo lui, chạm đến ánh mắt bất thiện của hắn, lúng túng đem hết lời Chu Cẩn Đồng nói với cô ra:
“Cái này, không phải hôm qua em tỏ tình với cậu ấy sao, cậu ấy ngại không dám đến gặp cậu.”
Ngại ngùng? Phó Trì hắn không tin chút nào.
Trốn tránh hắn mới là sự thật.
Phó Trì hỏi lại lần nữa:
“Chị ấy đang ở đâu?”
Lần này, Phương Hội Thanh đành phải nói thật:
Lần này, Phương Hội Thanh đành phải nói thật:
“Ở lớp học chờ chị. Em cầm lấy sách đi, chị phải về nhận mệnh.”
Phó Trì suy nghĩ vài giây, nhận sách trên tay cô ấy, ngăn cô ấy đang chuẩn bị đi:
“Đàn chị, chị đừng lên đó.”
“Tại sao?”
Bàn tay Phó Trì vuốt nhẹ bìa sách lạnh lẽo, cười nhẹ:
“Chị ấy không muốn gặp tôi, tôi liền đi gặp chị ấy.”
Tác giả có lời muốn nói: Từ từ, từ từ, bệnh kiều hắn tới.