Nghe thấy tin tức này, ngoại trừ biểu hiện của hai người Lục Phong Châu và Đường Uyển Tâm còn tính là bình tĩnh, những người khác, từng người từng người đều mắt chữ A mồm chữ O, như thể tròng mắt sắp rớt ra ngoài, miệng cũng không khép lại được.
Thậm chí có một bạn học vì quá kinh ngạc mà không cẩn thận quẹt tay vào đống sách giáo khoa trên bàn, khiến toàn bộ chúng bị rơi xuống, âm thanh “Rầm” vang lên hết đợt này đến đợt khác.
Cũng không thể trách sao bọn họ lại phản ứng lớn đến như vậy. Lục Phong Châu từ khi lên cấp ba vẫn luôn duy trì hình tượng đại ca học đường. Có thể lên lớp đầy đủ không trốn tiết đã là một kì tích, ai mà ngờ được còn là một học bá ẩn mình, đó là chuyện hoàn toàn không có khả năng.
Nhưng chuyện hoàn toàn không có khả năng xảy ra đã xảy ra, người hoàn toàn không thể là học bá đã trở thành học bá, sự thật là sự thật bọn họ cũng muốn nói chúc mừng.
Nhưng mà, con mẹ nó, thành tích bị một đại ca học đường vượt qua, thật không còn thiết sống nữa.
Cô chủ nhiệm vẫn đứng trên bục giảng đinh đạc phát biểu bài diễn thuyết, dùng Lục Phong Châu làm súp gà tâm hồn bỏ thêm mật ngọt ngào, tiến hành giảng dạy tẩy não học sinh chừng 30 phút.
Đương nhiên, lần này ngoại trừ Lục Phong Châu, Đường Uyển Tâm cũng nằm trong danh sách được khen ngợi. Sau đó cô chủ nhiệm còn rút ra một tờ giấy khen từ đống sách giáo khoa trên bàn giáo viên.
Đây là giấy khen thưởng của lớp bọn họ, kì thi lần này lớp ba khối 10 bọn họ đạt được giải nhất.
Không chỉ có giấy khen cho tập thể lớp, mà đương nhiên còn có cả giấy khen cho cá nhân xuất xác, thành tích đứng top 15 trong lớp, mỗi người được một tờ.
Trong số những học sinh nhận được đến giấy khen, có một người cười xán lạn nhất, đó chính là —— Tiểu Đào.
Cô ấy, cô ấy cũng không ngờ tới sẽ có một ngày mình nhận được giấy khen, má ơi, quả thực là quá hưng phấn.
Muốn chết, vui vẻ muốn chết.
Cảm ơn ông trời, cảm ơn thần thi cử, đôi mắt cô ấy đã híp thành một đường, tâm tình nhộn nhạo như muốn lập tức bay lên.
Đường Uyển Tâm cẩn thận kẹp giấy khen lại, nhét vào cặp sách, trên gương mặt cũng nở một nụ cười nhạt, thành tích như thế này...... Hẳn là bà nội không lời gì để nói nữa đi.
-
Buổi tối, nhân lúc cả nhà cùng có mặt ăn cơm, Đường Uyển Tâm lấy tờ giấy khen và phiếu điểm ra, giờ khắc này, trên gương mặt thiếu nữ tràn đầy ánh sáng tự tin.
Đường lão phu nhân nhận lấy cái kính viễn thị từ tay người giúp việc, đeo nó lên, lại cầm lấy phiếu điểm của Đường Uyển Tâm, điều chỉnh đến khoảng cách mà bà có thể thấy rõ nhất, rũ mắt nhìn kỹ, trên tờ phiếu điểm ngoại trừ thành tích còn có lời bình của giáo viên.
Thủ khoa khối 11, lời bình của các giáo viên đều là khích lệ học sinh tiếp tục cố gắng.
Đường lão phu nhân nhìn chằm chằm tờ giấy khoảng năm phút, xem xong thì trả phiếu điểm lại, đưa kính viễn thị cho người giúp việc, nói, “Ừ, thành tích không tồi.”
Đường Uyển Tâm vẫn chờ mấy lời phía sau còn chưa nói hết của bà.
Đường lão phu nhân dừng một chút, tầm mắt lại chuyển sang người Đường Thắng, “A Thắng, con thật sự cảm thấy con với Mạnh Hinh không thích hợp?”
Đường Thắng buông đũa, “Vâng ạ.”
Đường lão phu nhân: “Vậy được rồi, sau này cuộc sống của con thì con cứ tự quyết định. Mẹ già rồi, cũng không còn nhiều tinh lực, cưới hay không cưới đều tùy con.”
Đuôi lông mày Đường Thắng hơi nhướng lên một độ cao không thể thấy rõ, “......Vâng.”
Đường Uyển Tâm nhếch môi, “Bà nội, cháu múc cho bà bát canh nhé.”
Đường lão phu nhân gật gật đầu, “Được.”
Không khí bữa cơm hài hòa tốt đẹp, chuyện khiến Đường Uyển Tâm lo lắng đã lâu, rốt cuộc cũng trần ai lạc định. Sau khi ăn xong, Đường Thắng cầm giấy khen, tìm một nơi dễ thấy nhất trong nhà, dán lên.
Đường Uyển Tâm dựa ngăn tủ, ôm ngực nhìn Đường Thắng, “Ba, con chưa bao giờ phản đối chuyện ba tái hôn, chỉ cần không phải là Mạnh Hinh thì ai cũng được.”
Đường Thắng cẩn thận dán chắc tờ giấy khen, lại lùi lại hai bức ngắm nghía, vừa lòng gật gật đầu, “Kỳ thật, ba chưa từng nghĩ đến chuyện tái hôn. Mẹ con ở bên kia đợi ba nhiều năm như vậy, một ngày nào đó ba cũng phải đi tìm cô ấy.”
Đường Uyển Tâm đi lên trước, đứng bên cạnh ôm lấy eo Đường Thắng, “Ba ba, con luôn hy vọng ba hạnh phúc.”
Đường Thắng xoa xoa đầu Đường Uyển Tâm, “Đây cũng là kỳ vọng của ba, ba cũng muốn con hạnh phúc.”
......
Trước khi ngủ, Đường Uyển Tâm lướt vòng bạn bè, bỗng nhiên nhận được một tin nhắn từ WeChat, cô mở ra, là một tấm ảnh bán manh, người gửi tin nhắn là Lục Phong Châu.
【 Lần thi này thành tích của anh tốt như vậy, em có khen thưởng gì không? Bán manh jpg. 】
Đường Uyển Tâm nhìn sticker bán manh dễ thương được chế từ ảnh chân dung của cậu, bật cười thành tiếng. Vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn, cũng thật là làm khó cậu.
Đường Uyển Tâm: 【 Vậy mình thi được thủ khoa, cậu thưởng gì cho mình? 】
Lục Phong Châu giống như chỉ đang chờ những lời này, một giây trước cô vừa gửi tin nhắn qua, một giây đã có tin nhắn trả lời: 【 cùng nhau đón Giáng Sinh. 】
Tin nhắn này dùng ngữ khí trần thuật, không phải dò hỏi.
Ngón tay Đường Uyển Tâm khẽ chạm vào avatar của cậu, mím mím môi, chần chờ một lúc lâu mới đáp: 【 Được. 】
Lúc Lục Phong Châu nhận được tin nhắn trả lời của cô, vui vẻ đến mức nhảy trên giường.
May mắn, giường của cậu là giường thủ công, chất lượng không tồi, bằng không nó đã trực tiếp sụp xuống rồi.
-
Ngày hôm sau, chủ nhiệm lớp phát cho mỗi học sinh một tờ bảng biểu, yêu cầu về nhà trưng cầu ý kiến phụ huynh, rồi điền vào phiếu. Lần này là phân lớp theo khối tự nhiên và xã hội.
Lục Phong Châu không có phụ huynh để thương lượng, dù sao chuyện của cậu luôn do chính cậu làm chủ. Cậu kéo ghế, ngồi xuống bên cạnh Đường Uyển Tâm, “Em muốn học cái gì?”
Đời trước Đường Uyển Tâm học khoa học tự nhiên, lần này cô vẫn định tiếp tục học khoa học tự nhiên. Cô mở tờ giầy chọn khối.
Lục Phong Châu nhìn cô đánh mấy dấu tích bên khối tự nhiên, mình cũng không chút suy nghĩ làm theo.
Đường Uyển Tâm nắm bút cậu lại, “Haizz, cậu không cân nhắc lại một chút sao?”
Lục Phong Châu nhìn cô chăm chú, “Suy xét cái gì? Dù sao chúng ta nhất định phải học cùng lớp.”
Đáy mắt thiếu niên có ánh sáng thanh triệt trong suốt, giống như nước suối trong veo, dường như muốn nuốt hết linh hồn của những người dám nhìn vào nó.
Đường Uyển Tâm chậm rãi buông tay, “Cậu vẫn nên thương lượng với ba mẹ một chút.”
Lục Phong Châu nghiêng đầu nhíu mày, “Bọn họ không rảnh.”
Cậu nhìn xuống cuối tờ xin ý kiến, chỗ cho phụ huynh ký tên, trực tiếp viết xuống hai chữ “Lục Vân”.
Tiểu Đào ghé mắt nhìn tờ xin ý kiến của Đường Uyển Tâm, không chút suy nghĩ cũng chọn khối tự nhiên, “Hắc hắc, mình muốn đi theo cậu.”
Nói xong, cô ấy còn ngả đầu cọ cọ lên cánh tay Đường Uyển Tâm.
Đường Uyển Tâm xoa đầu cô ấy hai cái.
Cửa sổ lại bị gõ cộc cộc.
Lục Phong Châu nhìn về nơi phát ra âm thanh, Lưu Môn Đình áp tờ giấy xin ý kiến lên mặt kính pha lê, hỏi: “Anh Châu, anh chọn cái nào?”
Lục Phong Châu cũng giơ tờ giấy của mình lên để cậu ta tự nhìn.
Lưu Môn Đình làm cái thủ thế ok.
Ngày phân khoa sắp tới, trong lúc vô ý, Đường Uyển Tâm nhìn về phía vị trí của Mạnh Lan, lúc này nơi đó đã là chỗ ngồi của một bạn học khác.
Chủ nhiệm lớp phát tờ xin ý kiến xong, đột nhiên nhớ ra một chuyện, đã đi tới cửa rồi lại quay về, “Đúng rồi, quên nói cho mọi người. Bạn học Mạnh Lan đã chuyển trường, thủ tục chuyển trường cũng đã làm xong xuôi rồi.”
Sau khi nói xong những lời này, chủ nhiệm lớp cũng đi ra ngoài.
Tiếng nghị luận lại vang lên.
“Haizz, tui nghe nói, Mạnh Lan không phải chuyển trường đâu, mà là bị trường học khai trừ ấy.”
“Vì sao lại bị khai trừ?”
“Hình như là chuyện cậu ta có quan hệ thân thiết với một tên côn đồ bị trường học phát hiện.”
“Tui còn nghe nói cậu ta đã sống chung với tên côn đồ kia rồi cơ.”
“Oa, không thể nào, chuyện này cũng quá kích thích rồi.”
“......”
Đường Uyển Tâm hoàn toàn không có một chút gì hứng thú với nguyên nhân Mạnh Lan chuyển trường, cuộc sống của mình thì chính mình phải tự chịu trách nhiệm, sống tốt hay không tốt đều nằm ở quyết định của bản thân thôi.
......
Ba ngày sau, cuộc phân khoa hoàn thành.
Lớp ba khối 11 thành lớp học khoa học tự nhiên, một số bạn học cũ chọn học xã hội thì chuyển đi, các bạn học mới được chuyển vào.
Đường Uyển Tâm, Tiểu Đào, Lục Phong Châu vẫn ở lại lớp ba, Lôi Cương Quyết nhìn thành tích thi, cảm thấy học khối tự nhiên không lý tưởng nên đã chọn khối xã hội.
Lớp bọn họ chào đón cô toán mới, cô giáo vừa mới tự giới thiệu xong, phía cửa truyền đến tiếng hô báo cáo, nghe thấy giọng nói quen thuộc, Đường Uyển Tâm và Tiểu Đào quay sang nhìn nhau.
Cô toán: “Mời vào.”
Cửa mở ra, người bên ngoài chậm rãi ló đầu vào, lộ ra gương mặt vui vẻ, “Em chào cô, em là Lưu Môn Đình.”
Lưu Môn Đình ôm cặp sách, cả người đứng thẳng, nghiêm túc nói: “Vừa rồi em bị tiêu chảy nên đến muộn.”
“Ha ha ha.” Mọi người cười ầm ầm.
Cô toán chỉ đến chỗ ngồi phía sau “Lần sau không được đến trễ, ngồi xuống đi.”
Lưu Môn Đình chạy như điên về phía cuối lớp, lúc đi ngang qua bàn của Tiểu Đào còn nháy mắt với cô ấy.
Tiểu Đào cười vui vẻ, vẻ mặt xán lạn.
Đường Uyển Tâm cũng gật gật đầu với cậu ta.
Lưu Môn Đình trở về chỗ ngồi, nụ cười càng rộng hơn, trở về với anh em cách mạng, quả thực là quá hạnh phúc.
Rống rống.
Lục Phong Châu thu chân khỏi chiếc ghế bên cạnh, cho Lưu Môn Đình một quyền.
Lưu Môn Đình che cánh tay, “Anh Châu, anh thật tàn nhẫn.”
Lục Phong Châu kéo chiếc ghế của cậu ta lại gần, “Chê tàn nhẫn thì ra chỗ khác gồi.”
Lưu Môn Đình che ngực, “Em sinh ra là người của anh Châu, chết đi là ma của anh Châu, chỗ nào cũng không đi, em nhất định phải ngồi đây bảo vệ anh.”
Cậu ta đặt mông ngồi xuống, thuận thế muốn kéo cánh tay Lục Phong Châu lại bị Lục Phong Châu ghét bỏ né tránh.
Phân đội nhỏ bốn người lại lần nữa tụ họp, Lưu Môn Đình cảm động đến chảy nước mắt nước mũi ròng ròng, lúc ăn cơm trưa còn cố ý mua cho mỗi người một lọ đồ uống. Cậu ta mở nắp ra, lừa tình nói: “Tiểu Đào, cảm ơn cậu.”
Tiểu Đào đỏ mặt cúi đầu.
Đường Uyển Tâm một tay chống cằm, nghiêng đầu, tầm mắt khóa chặt vào bóng dáng Tiểu Đào.
Lục Phong Châu giúp Đường Uyển Tâm mở chai nước ra, đặt nó trong tầm tay của cô, sau đó mới mở chai của mình. Những việc này cậu làm rất thuận tay, giống như làm rất thường xuyên.
Ánh mắt Lưu Môn Đình đảo qua Đường Uyển Tâm, “Tâm Tâm, cậu đừng nhìn như vậy, mình tuyệt đối không nói gì cả.”
Đường Uyển Tâm nheo mắt lại, “Xem ra là có chuyện xưa nha.”
Tiểu Đào: “Cũng, cũng không có gì. Chính là, không phải Lưu Môn Đình có nhiều kiến thức không biết sao, nên mình làm một quyển bút ký, cho cậu ấy mượn thôi.”
Đường Uyển Tâm nhìn vẻ mặt thẹn thùng của Tiểu Đào liền biết chuyện này không thể nào đơn giản như vậy, “Chỉ có như thế?”
Tiểu Đào uống một ngụm, ngón tay cứ khều khều cái lớp nhãn của chai nước, “Còn, còn giúp cậu ấy học bù.”
“À ~” Đường Uyển Tâm nâng cao giọng, âm cuối cao vút mờ ám, “Thì ra là thế, vậy Lưu Môn Đình, cậu nên kính Tiểu Đào của chúng ta một chén chứ nhỉ.”
Lưu Môn Đình rất biết điều, giơ chai nước lên, “Cảm ơn Tiểu Đào, mình kính cậu.”
Tiểu Đào nhìn cậu ta, “Nè, lạnh như vậy đừng uống vội.”
Cô ấy duỗi tay muốn ngăn cản, nhưng thấy Đường Uyển Tâm và Lục Phong Châu vẫn đang nhìn chằm chằm hai người họ, tay lại phải thả xuống.
Đường Uyển Tâm cũng không vạch trần tâm tư nhỏ của cô ấy, hỗ trợ cứu trận: “Được rồi, uống vậy là được rồi.”
Lưu Môn Đình dừng lại, “Nghe Tâm Tâm.”
Lục Phong Châu cho cậu ta một ánh mắt xem thường, “Sau này không được gọi Tâm Tâm.”
Lưu Môn Đình: “Vậy gọi là gì?”
Lục Phong Châu gắp chút đồ ăn cho Đường Uyển Tâm, “Gọi chị dâu.”
“Phốc.” Đường Uyển Tâm vừa mới uống được hớp nước đã trực tiếp phun ra.
Cô ai oán liếc mắt nhìn Lục Phong Châu một cái, cậu muốn hại chết cô à?
Lục Phong Châu cầm khăn giấy, đứng dậy, cả người lướt qua mặt bàn, giúp cô lau vệt nước trên môi.
Tiểu Đào: “......”
Lưu Môn Đình giơ ngón tay cái, đôi mắt nhỏ hiện rõ vẻ khâm phục: Đại ca, tốc độ này của anh quá nhanh, bội phục, bội phục.
Đường Uyển Tâm nhận lấy khăn giấy, đỏ mặt tự mình lau khóe môi. Cảm giác xấu hổ cũng dần biến mất, trong lòng bốn người đều hiểu rõ mà không nói ra, tiếp tục trêu chọc nhau.
Sau khi ăn xong, Tiểu Đào và Đường Uyển Tâm cùng đi WC, “Cậu với Lục Phong Châu tiến triển cũng nhanh nhỉ?”
Đường Uyển Tâm cười đáp: “Cậu với Lưu Môn Đình tiến triển cũng không chậm mà.”
Tiểu Đào đuổi theo muốn đánh cô, “Mình, mình nào có, mình đánh cậu.”
Đường Uyển Tâm chạy trốn, “Đuổi đê, đuổi theo mình nè.”
Hai người đuổi chạy quá vui vẻ, không ngờ lại đụng phải người khác.
“Đi đường không có mắt à!” Giọng điệu châm chọc ngay lập tức truyền đến.