Thiếu Niên Sát Vách Đẹp Như Hoa

Chương 72


Khổng Hử kéo Dung Duyệt vào một cửa hàng bán vật dụng dành cho người lớn, bọn họ nán lại đó rất lâu.

Lần đầu tiếp xúc gần, Khổng Hử phát hiện Dung Duyệt không phải là người phiền phức bình thường, cái này hắn không hiểu, cái kia cũng không biết.

Nếu một mình hắn phiền não còn được, đây lại hết lần này tới lần khác chất vấn y, còn bảo y làm mẫu.

Cuộc đời của Khổng Hử lần đầu tiên phát hiện sống lại là chuyện khó khăn như thế.

Nếu Dung Duyệt không đứng sau lưng y, chặn đường đi của y, Khổng Hử nhất định sẽ hất đầu đi liền.
"Cậu mua đạo cụ dành cho người mới học là được rồi." Khổng Hử tự chủ trương, thay hắn đưa ra quyết định.

"Nếu không kiểu của cậu sẽ chơi hỏng người ta mất."
Dung Duyệt nhấc một cây đạo cụ giả dữ tợn đặt trong lòng bàn tay, sau đó tò mò dùng ngón tay nhéo nhéo.

"Tôi chỉ hơi hiếu kỳ."
"Ừ, tôi đã nhìn ra."
Dung Duyệt hừ cười rồi cầm món đồ đã chọn xong đi trả tiền.

Hai người đi ra khỏi cửa sau đó, liền ai đi đường nấy.

Khổng Hử đem mình bao đến chặt chẽ, nhấc chân liền muốn về nhà.

y đi không hai bước, liền phát hiện sau lưng có một người theo chính mình.

Hơn nữa cái người kia vô ý che giấu chính mình hình bóng, gã muốn phát hiện y, quả thực chính là dễ như ăn cháo.

Khổng Hử lập tức đứng lại, quay đầu lại nhìn gã.

Lương Hạo thấy y ngừng lại, trái lại bước nhanh hơn, đi tới trước mặt y.

"Cậu có chuyện gì à?" Giọng điệu của Khổng Hử nghe không mặn không nhạt, như thế ở trước mặt y đơn thuần chỉ là một người quen.

Lương Hạo trừng mắt nhìn y.

Khổng Hử vẫn luôn cảm thấy được hắn trưởng đến hung thần ác sát, dáng dấp như vậy lúc nhìn người, rất giống muốn chém người trước xã hội đen.

"Cậu chọc ai cũng được, đừng có ý định với tên đó, cậu ta chắc chắn là ác ma." Lương Hạo nói.

Khổng Hử thoáng sửng sốt, sau đó mới hiểu gã đang ám chỉ ai.


Khổng Hử cười một tiếng.

"Được thôi."
Lương Hạo lại im lặng.

"Không còn chuyện gì khác thì tôi về đây."
Lương Hạo nhìn hắn rời đi bóng lưng, không nhịn được lại đi phía trước đi được hai bước.

Khổng Hử bất đắc dĩ, hắn lần thứ hai quay đầu lại,lỏng ra khăn quàng cổ, bộc lộ ra khuôn mặt của chính mình.

"Cậu rốt cuộc có chuyện gì, có thể nói thẳng luôn được không?"
Lương Hạo há hốc miệng ra, hắn tưởng muốn nói chuyện, thế nhưng lại không biết nên làm sao mở miệng.

Thở ra sương mù mờ mịt.

Khổng Hử bất đắc dĩ, đưa tay ra, một cái đem hắn kéovào sâu trong ngõ hẻm.

"Muốn nói gì thì nói nhanh lên, tôi không rảnh ở đây mắt to trừng mắt nhỏ với cậu."
Lương Hạo khó khăn lắm mới mở được miệng.

"Tôi tới để nói lời xin lỗi."
"Có cái gì phải xin lỗi, cậu chưa từng lên giường với người khác sao? Cậu tình tôi nguyện." Y mất kiên nhẫn.

"Nếu chỉ như vậy, phần tâm ý này của cậu tôi nhận." Dứt lời, Khổng Hử lại định rời đi.

Trái tim của nam nhân này đại khái là sắt thép đúc ra.

Lương Hạo cảm thấy được tức giận tách ra áy náy củamình, hắn không nhịn được trào phúng hắn.

"Có lẽ tôi nên tán thưởng tốc độ của cậu, cậu và Dung Duyệt gặp nhau hẳn cũng không được bao nhiêu lần đi! Nhanh như thế đã tìm được một người có thể chơi với mình."
Khổng Hử giương mắt nhìn gã.

"Cậu ta bạc nhược như vậy, cậu xác định cậu ta có thể chịu được mấy món đồ chơi biến thái của cậu à?"
"Ha." Khổng Hử cười nhạt, sau đó tiến lên mấy bước, ấn gã vào tường.

Lương Hạo hoàn chưa kịp phản ứng, liền phát hiệnmình không thể động đậy.

Khổng Hử mò ra mặt của hắn, dùng lâu không gặp ôn nhubiểu tình hỏi hắn: "Cậu đang ám chỉ tôi tiếp tục đến gặp cậu để cậu chịu đựng mấy món đồ chơi biến thái của tôi à?"
"Cậu nói cái gì!" Lương Hạo bị y chọc giận, nghẹn đỏ cả mặt.


"Ê." Khổng Hử hỏi gã.

"Mấy năm qua cậu đã quan hệ với phụ nữ chưa?"
"Mắc mớ gì tới cậu!"
"Tôi nên hỏi thế này mới đúng, cậu vẫn quan hệ được với phụ nữ chứ?"
Lương Hạo cảm giác được gió lạnh cùng ngỏ hẻm này không khí chui vào, toàn thân hắn đều lạnh lẽo, tâm cũng là bị đống băng.

"Không có tôi, đoán chừng cậu cũng không thể phát sinh quan hệ với người khác..."
Lương Hạo thẹn quá hóa giận, mạnh mẽ đánh hắn một quyền.

Khổng Hử bị hắn đánh tới mặt, kính mắt đánh rơi trênmặt đất.

"Bây giờ cậu còn giả vờ ngây thơ với tôi, giả vờ cái gì không biết, không cảm thấy buồn cười sao?" Khổng Hử cười nhạt, sau đó cầm tay gã.
"Cút m* mày đi!" Lương Hạo hất tay y.

"Lúc trước ông đây thấy hổ thẹn với mày là ông đây bị điên!"
"Con mẹ nó mài hổ thẹn thời điểm, nên năm đó cùng tao nói, con mẹ nó mài đối mặt của tao không làm tiếp được, muốn tao mặc đồ con gái thời điểm đi!"
Lương Hạo vẫn đang hất tay y.

"Mày tưởng mình thực sự làm với con gái sao? Con gái nào có thứ như vậy?"
"Con mẹ mày!"
"Đi chết đi!"
Tranh chấp trong quá trình, Khổng Hử cùng hắn quấn quýt lấy nhau, bắt được thân thể hắn nơi nào liền đại lực đánh.

Lương Hạo mặt phồng đến đau hồng, thế nhưng cắn chặt miệng, không nghĩ hướng người này xin tha.

"Vẫn câu nói cũ." Khổng Hử cười nhạt: "Nếu mày muốn nói xin lỗi, thì quỳ xuống xin tao như con chó đi!" Nói xong, y thả tay ra.

Khổng Hử nhặt chiếc kính thời trang giá rẻ lên, bỏ đi không quay đầu lại.

Lương Hạo lần này là thật không có đuổi tới, hắn dọc theo vách tường trượt xuống, sau đó ngồi ở trên sàn nhà ôm thân thể của chính mình.

Vẻ mặt của hắn vừa mang theo giận dữ và xấu hổ, lại mang bi thương, cuối cùng không tìm được cho hả giận khẩu hắn, chỉ có thể tàn nhẫn mà đập một cái vách tường.

"□□! Lúc đó tôi không nghĩ sẽ làm chuyện đó với cậu.

Cũng không muốn quan hệ của chúng ta trở nên như bây giờ." Hắn ôm đầu gối của chính mình, đem mặt vùi vào đi, như trong nháy mắt, hắn tựa hồ tìm được một loại khác phát tiết con đường, thế nhưng hắn khịt khịt mũi, phủ nhận loại ý nghĩ này.


Tại ngươi không biết góc, mãi mãi cũng chỉ có ngươi biết đại khái cố sự.

Dung Duyệt nhấc theo một túi đồ vật về nhà.

Thẩm Miên ở trên ghế sa lon ngồi, nhìn hắn trở về, hỏimột câu: "Ôn chuyện với bạn cũ thế nào?"
"Ừm." Dung Duyệt đã đổi giày.

"Hết ý, còn rất vui vẻ."
Thẩm Miên quay đầu cười: "Vậy sao?"
Dung Duyệt vứt cho anh túi đồ trong tay.

"Bạn em còn mang quà cho em sao?"Thẩm Miên nghi hoặc mà mở ra Dung Duyệt vứt tại trong lồng ngực của hắn túi, chờ hắn mở ra, nhìn thấy đồ vật bên trong sau đó, hắn yên lặng mà đem buộc khẩu địa phương kéo căng.

Dung Duyệt từ sau lưng của hắn ôm lấy hắn, hỏi: "Không phải anh nói có thể sao?" giọng nói nghe vào tai còn mang theo vài phần tội nghiệp.

Thẩm Miên dao động, anh hỏi ngược lại: "Ai cho em mấy thứ này?"
Dung Duyệt nhìn vẻ mặt của anh, quả quyết đổ cho Khổng Hử.

"Khổng Hử dẫn em đi mua."
"Cho anh phương thức liên lạc của cậu ta."
Dung Duyệt không cho.

"Sao anh cứ đòi phương thức liên lạc của người xung quanh em thế?"
"Ai bảo bọn họ cứ truyền bá cho em mấy thứ kỳ kỳ quái quái." Thẩm Miên có lúc đối xử hắn, giống như là đối xửchính mình đứa nhỏ giống nhau, nhìn thấy đem mình đứa nhỏ mang lệch người, thậtsự là hận không thể một gậy đem này đó hỗn tiểu tử chân cắt đứt.

Dung Duyệt buồn cười.

"Anh đâu phải ba em."
Thẩm Miên giả vờ nghiêm chỉnh.

"Em có một nửa được anh nuôi lớn."
"Ồ.

Vậy anh bị con trai mình hết liếm rồi cắn, anh không cảm thấy thẹn sao?"
Thẩm Miên: "..."
Dung Duyệt: "..."
"Đồ em cũng đã mua về rồi, không dùng sao?" Dung Duyệt bình tâm tĩnh khí hỏi anh.

"Dùng!" Chữ này của Thẩm Miên là được anh mài ra từ kẽ răng.

Thẩm Miên cảm thấy được chính mình muốn truyền vào một ít chính xác quan niệm cấp Dung Duyệt, tỷ như, ban ngày tuyên dâm cũng rất không thể làm.

Dung Duyệt hào phóng biểu thị, như vậy bọn họ có thể tại mặt trăng đi ra thời điểm lại bắt đầu nghiên cứu chuyện này.

Thẩm Miên sờ sờ gò má của chính mình, lần thứ nhất phát hiện thời gian trôi qua là như vậy chuyện đáng sợ.


Bọn họ tắm xong lại ngồi trên giường mặt đối mặt.

[Sau đó bọn họ làm gì các bạn tự hiểu, chúng tôi phải cut cho thuần phong mỹ tục.

Ai muốn đọc xin mời đến trang chính chủ.]
A.

Vào lúc hai người bọn họ có thể tiến thêm bước nữa, điện thoại của Dung Duyệt vang lên.

Dung Duyệt không để ý đến tiếng chuông, tiếp tục cùng Thẩm Miên triền miên.

Tiếng chuông reo rất lâu mới đình, liền tại Dung Duyệt tưởng thử một chút động tác thời điểm, chuông điện thoại di động lần thứ hai vang lên.

Rung trời động mà, phảng phất điện thoại di động chủ nhân không tiếp nghe, hắn sẽ không bỏ qua giống nhau.

Dung Duyệt cùng Thẩm Miên đối diện, sau đó Thẩm Miên nhận thức Dung Duyệt nhiều năm như vậy, lần thứ nhất từ trên mặt của hắn nhìn thấy khó coi như vậy biểu tình, liền là sinh khí liền là ghét bỏ, càng nhiều cảm xúc gọi là muốn tìm bất mãn.

"Alo." Ngay cả giọng nói lành lạnh cũng trở nên hung dữ.

"Con ở nhà Thẩm Miên, ba không mang chìa khóa ạ? Ân hiện tại con đang có chút việc..."
Dung Duyệt vừa nói xong lập tức cúp máy.

"Em điên rồi!" Thẩm Miên thả tay ra, vừa quát vừa đánh hắn.

"Hừ." Dung Duyệt rõ ràng không vui.

"Em phải đi."
Thẩm Miên: "..."
Sở hữu vui thích cùng thống khổ đều tại Dung Duyệt câu nói này hạ biến thành tro bụi.

Thẩm Miên ánh mắt nhìn về phía hắn như nhìn về phía tra nam.

Dung Duyệt cũng buồn phiền: "Ba em quên mang chìa khóa, đang chờ em ở ngoài cửa, đã đứng hai tiếng rồi.

Thời tiết như thế này nếu em còn không ra có khi phải gọi xe cứu thương mất."
Thẩm Miên hít sâu một hơi, sau đó quát: "Cút cho anh!"
Dứt lời, anh đá Dung Duyệt xuống đất.

Dung Duyệt ngồi trên sàn nhà, mở to mắt nhìn Thẩm Miên.

Thẩm Miên vì quá mức giận dữ và xấu hổ, lỗ tai, khuôn mặt cùng thân thể đều là hồng.

Khuôn mặt anh trời sinh đến xa cách bi giờ đã chia năm xẻ bảy, đáy mắt lạnh nhạt cũng bị một ít cảm xúc làm người mặt đỏ tim đập thay thế.

Dáng vẻ thoạt nhìn rất ngon miệng..

Bình Luận (0)
Comment