Dung Duyệt nghe thấy giọng anh, hoàn toàn không biết nên phản ứng thế nào. Đây là lần đầu tiên hắn thấy Thẩm Miên dùng xưng hô thân mật như vậy gọi mình. Cũng bởi cách gọi này mà giọng anh ngọt như muốn đẩy hắn vào trong hũ mật.
“Ban ngày không chịu làm việc lại xuống đây lười biếng?” Thẩm Miên hờ hững như không, nói chuyện với hắn khá tự nhiên.
Dung Duyệt định trả lời, nhưng lại phát hiện mình khó mà mở miệng, vì tay Thẩm Miên đang đặt trên cổ hắn.
Máu khó lưu thông lên não khiến hắn chóng mặt, sau khi há miệng chỉ có thể hô hấp.
Thẩm Miên cũng không thả tay ra.
Ánh mắt Dung Duyệt dần dần có thần.
Trước sự uy hiếp của cái chết, con người ta luôn có cảm giác sợ hãi trực tiếp nhất.
Tay Thẩm Miên đặt bên cạnh cổ hắn, thỉnh thoảng sờ lên huyết quản. Nếu như nói, đâu là chỗ nguy hiểm nhất trên cổ loài người, vậy chắc chắn là tĩnh mạch cổ. Một khi nó tan vỡ, máu tươi sẽ phun ra ngoài, dù là người cường tráng đến mấy đi chăng nữa cũng sẽ bất lực ngã xuống một cách yếu ớt.
Dung Duyệt bị tay anh sờ đến nổi da gà.
“Em đang trong giờ nghỉ.” Cuối cùng Dung Duyệt cũng hoàn hồn.
“Dù bây giờ đang là mùa xuân, nhưng mặt trời vẫn có thể hại đến sức khỏe. Lúc nghỉ ngơi, ở trong phòng vẫn là lựa chọn tốt hơn so với bên ngoài.” Thẩm Miên chọc lên mặt hắn, cười hỏi: “Đúng không?”
Hạ Phẩm giật mình trước sự xuất hiện đột ngột của Thẩm Miên, đáng sợ hơn là cô phát hiện lúc mình nhìn sang bắt gặp ngay một đôi mắt lạnh buốt như sương. “Dung… Dung Duyệt, đây là đồng nghiệp của anh sao?” Cô lắp ba lắp bắp.
“Không phải đồng nghiệp.” Dung Duyệt nghĩ một lúc mới tìm ra đáp án thích hợp nói với cô: “Là bạn cùng phòng của tôi.”
“Bạn cùng phòng. Ha ha.” Nghe xong câu trả lời của hắn, Thẩm Miên ngoài cười nhưng trong không cười.
Hạ Phẩm cảm thấy không phải là ảo giác của mình, người đàn ông này thật sự rất đáng sợ.
“A.” Hạ Trăn chưa phát hiện, vẫn cố chấp đưa tranh cho Dung Duyệt.
Dung Duyệt mỉm cười với đứa nhỏ rồi xoa đầu nó một cái.
Thẩm Miên liếc bọn họ, kéo Dung Duyệt ra một chút.
Tay Dung Duyệt liền rời khỏi đầu đứa nhỏ.
“Khụ khụ.” Hạ Phẩm nói: “Thời gian cũng không còn nhiều, tôi phải đưa Tiểu Trăn về rồi, ngày hôm nay thực sự cảm ơn anh, Dung Duyệt.”
Dung Duyệt nhìn đồng hồ. “Không vội…”
“Vậy hai chị em đi thong thả.” Thẩm Miên mỉm cười ngắt lời Dung Duyệt.
Hạ Phẩm chột dạ cười, lập tức kéo Hạ Trăn bỏ chạy. Hạ Trăn bị Hạ Phẩm kéo đi, hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Nó giơ bản vẽ, ngơ ngác nhìn Dung Duyệt.
Dung Duyệt đưa mắt nhìn theo bọn họ, còn vẫy vẫy tay.
Sau khi hai chị em rời đi, Thẩm Miên lập tức cúi người ôm lấy cổ Dung Duyệt. “Ê, em dám ở bên ngoài nuôi chó?” Anh ngừng cười, chọc móng tay lên cổ hắn. “Còn là chó con.”
Dung Duyệt thở dài: “Anh bắt đối tượng không ngờ lại bắt rất chuẩn.” Thẩm Miên không hề nghi ngờ Hạ Phẩm, ánh mắt đầu tiên đã lườm trúng Hạ Trăn.
“Ánh mắt cô bé kia nhìn em rất bình thường, chỉ có thằng nhóc đó là khác.” Thẩm Miên nhéo má hắn. “Anh mới không gặp em mấy ngày, em đã đi tìm niềm vui mới?”
“Anh thấy có thể sao?” Dung Duyệt cười thành tiếng.
“Rất khó nói.” Anh nhìn mặt Dung Duyệt, ánh mắt âm u. Trong lúc Dung Duyệt không dám động đậy, anh dùng móng tay vẽ lên khuôn mặt hắn. “Ai bảo gương mặt này của em xinh đẹp đáng yêu làm gì, sơ sẩy một chút nói không chừng đã bị người ta trộm mất.”
“Nên anh muốn rạch mặt em à? Như thế sẽ không còn ai cần em nữa.” Dung Duyệt không hề sợ hãi.
“Với anh không sao cả. Dù em có thế nào anh cũng không ghét bỏ em.” Lúc Thẩm Miên nói điều này cảm giác nghiêm túc đến ngốc nghếch.
Dung Duyệt tủm tỉm cười: “Sao anh lại ở đây?”
Thẩm Miên buông hắn ra, từ phía sau đi tới trước mặt Dung Duyệt rồi ngồi xuống cạnh hắn. “Anh không cố ý tới đây, Diệp Kình nói có chuyện muốn gặp anh nên anh mới xuất hiện ở chỗ này.” Anh tỏ vẻ chính trực.
Dung Duyệt nheo mắt quan sát anh: “Diệp Kình?”
“Ừ.” Thẩm Miên nói dối không chớp mắt.
Dung Duyệt đã hiểu: “Diệp Kình mách lẻo anh phải không?”
Thẩm Miên ấn đầu hắn, cười toe toét. “Anh đã bảo không phải.”
Nói dối Dung Duyệt, Thẩm Miên vẫn chưa đủ trình.
Lúc bọn họ đang ve vãn đánh yêu, Diệp Kình vẫn ở cách đó không xa, hắn ngây người nhìn Dung Duyệt và Thẩm Miên tương tác vẫn không thể tin nổi hai người họ đã ở bên nhau.
Biết đâu đây chỉ là tình huynh đệ, Thẩm Miên chỉ nói đùa mà thôi.
Diệp Kình tự thôi miên chính mình, hắn càng nghĩ càng thấy hợp lý. Đúng lúc này, Thẩm Miên đang bưng mặt Dung Duyệt, đột nhiên ghé đến, chụt lên môi đối phương một cái. Dung Duyệt không từ chối, dùng đôi mắt như vĩnh viễn đơn thuần chăm chú nhìn Thẩm Miên.
Đôi khi, con người ta chỉ khẩn cầu một đôi mắt, một đôi mắt có thể nhìn thấu linh hồn mình, nhìn thấu tất cả hỉ nộ ái ố, tất cả náo nhiệt hoang tàn. Em có cả thuần khiết lẫn hắc ám, em có một căn nhà màu đen, nơi đó giam giữ ác ma đến từ vực sâu.Hi vọng rằng em có thể đưa chìa khóa cho anh, để anh làm người gác cổng quan trọng nhất.Đương nhiên, đối với em mà nói anh vô cùng quan trọng, nên em sẽ trao anh thêm một thanh kiếm. Khi anh phát hiện ác ma kia đã hết thuốc chữa, anh sẽ có quyền cướp đi sinh mạng của nó.Lúc bọn họ đang tình chàng ý thiếp, điện thoại của Thẩm Miên vang lên.
“Đồng nghiệp đang giục anh trở về.” Thẩm Miên thả điện thoại vào túi.
Dung Duyệt đứng dậy: “Em đưa anh ra bãi đỗ xe!”
Thẩm Miên nghe hắn nói vậy, thoáng sửng sốt, anh nhìn hắn một cái: “Ừ.”
Gió nhẹ thổi, một cánh hoa rơi xuống bãi cỏ xanh biếc.
Vào lúc này, bãi đỗ xe dưới lòng đất không một bóng người.
Dung Duyệt đẩy Thẩm Miên vào ghế sau.
Cửa xe đóng lại, đôi chân dài của Thẩm Miên không biết để đâu, lúc anh chật vật nằm xuống, thân thể Dung Duyệt tức khắc đè lên người anh.
Thẩm Miên mím môi. “Lát nữa em phải quay lại làm việc, không sao à?”
“Không đi quá giới hạn sẽ không sao.” Dung Duyệt thản nhiên bình tĩnh.
Thẩm Miên hít sâu một hơi, đè xuống tâm trạng căng thẳng. Anh run run rẩy rẩy kéo khóa quần Dung Duyệt, sau đó thò tay vào trong. Dung Duyệt kìm nén kề sát anh.
“Em biết không?” Thẩm Miên nhìn mặt hắn. “Có lẽ do em bị lãnh cảm nên thời gian hưng phấn lâu hơn người khác.”
Dung Duyệt bất mãn: “Lâu hơn người khác là ai?”
Thẩm Miên thấy hắn đột nhiên hỏi vậy, suy nghĩ quan hệ logic ở trong đó một lúc, không nhịn được bật cười. “Anh không biết.”
Hắn là người lãnh đạm tới cực điểm, nhưng Thẩm Miên rất hiếu học, đã sớm hiểu rõ thân thể hắn, Dung Duyệt bị anh tập trung tấn công nhược điểm, lập tức ngoan ngoãn đầu hàng.
“Động tác đừng mạnh quá.” Lúc bị hắn tiến vào, Thẩm Miên không nhịn được nhắc nhở.
“Em biết.” Trán Dung Duyệt lấm tấm mồ hôi.
“Em còn lâu mới biết, lần nào cũng như mất kiểm soát.” Khi Dung Duyệt đẩy vào, thân thể Thẩm Miên căng thẳng, hai tay víu chặt lấy lưng hắn.
Dung Duyệt lười nghe anh thuyết giáo, dứt khoát dùng động tác cắt đứt giọng nói của anh.
Thẩm Miên sợ lúc này có người vô tình đi ngang qua, cố gắng ngăn chặn động tác của Dung Duyệt, sau đó cắn môi dưới, nuốt xuống tiếng rên rỉ hoan lạc.
Dung Duyệt mặc tây trang, đi giày da quả thật khiến người ta thèm muốn.
Lúc Thẩm Miên đạt đến đỉnh điểm, còn cố ý kéo cà vạt của hắn.
Dung Duyệt thấy anh sắp không nhịn được muốn kêu thành tiếng, vội vã cúi đầu hôn anh.
Một nụ hôn điên đảo đất trời.
Cuối cùng, Thẩm Miên ở trong xe cài khuy áo. “Em quá ác liệt.”
Dung Duyệt ngồi bên cạnh, chống cằm nhìn anh. “Đau sao?” Hắn sờ tóc Thẩm Miên.
“Chẳng chuẩn bị gì hết, cứ thế xằng bậy.” Anh vẫn càu nhàu.
“Em giúp anh sờ xem sao nhé?” Dung Duyệt xấu xa cười nói.
Thẩm Miên nhìn hắn, hừ hừ.
Dung Duyệt lập tức xoa mông anh. “Không đau không đau.”
Thẩm Miên kệ hắn. “Thằng nhóc kia là thế nào?”
“Hử?” Dung Duyệt chưa phản ứng kịp.
Thẩm Miên túm cà vạt đối phương, nhíu mày. “Vì sao cảm giác nó…”
“Giống em hồi bé đúng không?” Dung Duyệt tiếp lời anh.
Chân mày Thẩm Miên nhíu chặt hơn. “Đúng.”
Dung Duyệt suy ngẫm. “Chắc là con em!” Hắn hiếm khi hài hước.
“Lông còn chưa mọc đủ đã muốn có con?” Thẩm Miên châm chọc hắn.
“Em vốn ít lông.” Dung Duyệt giơ tay cho anh xem. “Xem, tay em cũng không có lông.”
Thẩm Miên ấn tay hắn xuống.
“Huống hồ, em có thể sinh con hay không, anh không cảm nhận được sao?” Dung Duyệt muốn trêu chọc Thẩm Miên, lại áp sát lên người anh.
Thẩm Miên bưng mặt hắn, lỗi tai đỏ rực. “Được rồi, anh đã hiểu, giờ anh thực sự phải về rồi.”
Dung Duyệt giả bộ giận dỗi lên án anh: “Chơi chán rồi bỏ, đây là việc chỉ có đàn ông cặn bã mới làm.”
Vì thế Thẩm Miên nâng mặt hắn, gặm từ đầu tới cuối thêm một lần. “Được chưa?”
Dung Duyệt ghét bỏ rút khăn giấy lau nước bọt trên mặt.
Cuối cùng, Thẩm Miên cảnh cáo Dung Duyệt: “Không cần biết đối phương là nam hay nữ, là người già hay trẻ con, em cũng phải chú ý cho anh.”
Dung Duyệt vừa lau mặt, vừa hỏi anh: “Không phải anh gặp Diệp Kình mới tới à? Hay là anh tới để theo dõi em?”
Thẩm Miên chết cũng không thừa nhận: “Anh tới gặp Diệp Kình.”
Anh khăng khăng như thế, Dung Duyệt không còn gì để nói.
Đến khi Dung Duyệt trở về đài truyền hình, Diệp Kình đã canh hắn từ lâu. Hắn thấy Dung Duyệt đi qua, muốn nói lại thôi. Diệp Kình không mở miệng, Dung Duyệt cũng không hỏi. Diệp Kình cứ thế lởn vởn sau mông hắn.
“Ừm, Dung đẹp trai.” Diệp Kình bối rối.
“Hửm?” Dung Duyệt vẫn tốt tính.
“Thẩm… Thẩm Miên nói hai người…” Nét mặt Diệp Kình gượng gạo, nói chuyện cũng ấp a ấp úng: “… Đang hẹn hò?”
Dung Duyệt nhìn Diệp Kình chằm chằm, thật không ngờ đối phương ngập ngừng mãi cũng chỉ nói được vậy. “Phụt, anh chỉ muốn hỏi chuyện này?”
Diệp Kình gật như mổ thóc.
Dung Duyệt mím môi: “Thẩm Miên nói với anh?”
Diệp Kình tiếp tục gật đầu. “Cậu ta đùa đúng không?!”
Dung Duyệt hỏi hắn: “Anh ghét à?”
“Cũng không phải là ghét.” Diệp Kình không dám nhìn vào mắt Dung Duyệt. “Chỉ là hơi kinh ngạc, không biết phải làm sao, cộng thêm một chút hoài nghi.”
Dung Duyệt vỗ vai Diệp Kình: “Vậy anh đừng ghét anh ấy, những chuyện đó đều là thật.”
Diệp Kình nghe xong há hốc mồm, khóe mắt giật giật. “Đệch!” Hắn dùng một âm tiết để kết thúc cảm nghĩ của mình.
Dung Duyệt phì cười.
Hai người xuống quán trà tầng dưới nghỉ ngơi.
“Đm! Thằng khốn này!” Diệp Kình ném điện thoại di động lên mặt bàn. “Hóa ra trước đây cậu ta cứ bảo anh để ý tin tức của em cũng vì nguyên nhân này!”
“Tin tức?” Dung Duyệt nghiêng đầu.
Tuy hắn biết Thẩm Miên luôn để ý tới mình, nhưng hắn không rõ rốt cuộc anh đã làm tới mức độ nào. Diệp Kình tưởng Dung Duyệt đã biết, vì thế nói hết sạch.
“Theo cách nói của anh, tôi có thể báo cảnh sát.” Dung Duyệt nói.
“Báo đi! Báo đi! Má cái thằng biến thái.” Diệp Kình hận đến ngứa răng.
Dung Duyệt nhìn hắn, biết chuyện này không ảnh hưởng đến Diệp Kình.
Hạ Trăn luôn đến gặp Dung Duyệt, có lẽ vì Dung Duyệt thấy bóng dáng của mình trên người đứa trẻ này nên hắn không từ chối. Bọn họ thỉnh thoảng cùng nhau vẽ tranh, thỉnh thoảng cùng nhau ngắm hoa.
Thẩm Miên tới kiểm tra mấy lần, quả thật sợ hãi trước sự hòa hợp của bọn họ.
Cuối tuần, Thẩm Miên xin nghỉ. Dung Duyệt mua một túi đào ở dưới lầu, đang gọt vỏ. Ngoại trừ nấu cơm thì các công việc nhà khác hắn đều làm rất tốt. Dung Duyệt gọt vỏ đào một cách hoàn hảo, sau đó đưa đến tay Thẩm Miên. “Ăn đi.”
Thẩm Miên nhận lấy, đặt lên miệng cắn. “Ngày mai anh được nghỉ, em có muốn ra ngoài chơi không?” Thẩm Miên đề nghị.
“Ngày mai?” Dung Duyệt suy nghĩ một lúc. “Ngày mai không được rồi.”
Răng Thẩm Miên vừa cắm lên miếng đào.
“Em đã đồng ý với Hạ Trăn ngày mai cùng nó đến công viên.”
Thẩm Miên trợn tròn mắt: “Nên em… Em sẽ không bỏ rơi anh đấy chứ?!”
Dung Duyệt quay đầu nhìn anh.
“Dung Duyệt! Em không thể thích trẻ con! Đây là phạm tội!” Thẩm Miên kích động.
Lần đầu tiên Dung Duyệt thấy Thẩm Miên sồn sồn như thế, vội vàng lùi về sau một bước. “Em không giống anh Thẩm biến thái, em chỉ đi cùng Hạ Trăn mà thôi.”
Thẩm Miên tới gần hắn, đè lên người hắn. “Anh cũng đi.”
Dung Duyệt: “Được rồi.”
Vì thế hôm sau, lúc Dung Duyệt xuất phát mang theo cả Thẩm Miên. Hạ Trăn trông thấy Thẩm Miên không có phản ứng gì, nhưng Hạ Phẩm thì ngược lại, sợ đến mức lùi về sau.
“Đừng sợ.” Dung Duyệt cắm hai tay trong túi, điềm tĩnh nói: “Hồi trước anh ấy là nhà giáo nhân dân, là người tốt, mỗi tội nhìn hơi dữ một chút.”
Nói thật, Hạ Phẩm không cảm thấy Thẩm Miên dữ, chỉ cảm thấy Thẩm Miên khiến người ta lạnh run.
Hạ Trăn chạy lên, kéo tay Dung Duyệt. Thẩm Miên không ngăn cản, nhìn hai đứa nhóc một lớn một nhỏ chạy đi.
Bọn họ bắt đầu chơi game, nhưng chia nhóm toàn là Hạ Phẩm đi với Thẩm Miên, Hạ Trăn đi với Dung Duyệt.
Hạ Phẩm tiếp xúc với Thẩm Miên, phát hiện anh đúng là người tốt. Lúc cô bị chóng mặt khi ngồi trên thuyền hải tặc, Thẩm Miên đã đỡ cô xuống ghế, mua cho cô một chai nước.
“Cảm ơn anh.” Hạ Phẩm nói.
“Không cần khách khí, nghỉ ngơi một lúc đi!” Thẩm Miên ngồi xuống bên cạnh cô.
Hạ Phẩm uống một ngụm nước, lúc giơ bình nước lên, cô liếc mắt nhìn trộm Thẩm Miên.
“Có vấn đề gì sao?” Thẩm Miên tháo kính xuống, sau khi dùng khăn tay lau sạch, lại đeo lên mắt.
“Không có, ban đầu tôi chỉ không hiểu tại sao anh lại cùng Dung Duyệt đến đây.” Hạ Phẩm vặn chặt nắp. “Hiện tại xem ra mục đích của chúng ta giống nhau.”
Thẩm Miên nhìn sang.
“Anh lo Dung Duyệt ở cùng Tiểu Trăn sẽ không vui hoặc miễn cưỡng phải không? Tôi cũng vậy nên mới trông chừng bọn họ. Nhưng bây giờ xem ra tôi đã quá lo lắng rồi.” Cô an tâm mỉm cười. “Dù tuổi tác chênh lệch nhưng Tiểu Trăn đã quen được một người bạn tốt.”
Thẩm Miên cười cười.
Anh không cảm thấy Dung Duyệt muốn trộm chó, mục đích của anh giống hệt cô bé này.
“Tiểu Trăn.” Hạ Phẩm hít sâu: “Lúc nhỏ gặp chuyện không may, nên trạng thái tinh thần không tốt lắm, luôn sợ người khác tới gần. Đây là lần đầu tiên tôi thấy thằng bé muốn chơi với ai đó nên phải giúp nó. Nếu hành động của hai chị em tôi mang đến phiền phức cho anh và Dung Duyệt, tôi thật lòng xin lỗi.”
Thẩm Miên lấy khăn giấy mới cho cô. “Không phiền.” Anh trả lời dứt khoát. “Tôi cũng vậy, tôi chỉ thấy lần đầu tiên Dung Duyệt có người khác muốn gần gũi, vừa lo lắng vừa vui mừng, nên mới làm ra nhiều chuyện ấu trĩ. Tuy nói ra có hơi kỳ lạ, nhưng cứ để em trai cô kết bạn với Dung Duyệt đi!”
Hai người lớn bận lòng nhìn nhau cười.
Dung Duyệt vừa cùng Hạ Trăn đi xuống từ ly cà phê xoay vòng, hắn thấy Thẩm Miên và Hạ Phẩm đang nói nói cười cười, lập tức mím chặt môi.
Hạ Trăn phát hiện Dung Duyệt không thoải mái, lập tức kéo tay áo hắn.
“Anh có chút việc muốn nói với anh trai kia, em và chị nghỉ ngơi trước được không?” Dung Duyệt nói.
Hạ Trăn ngoan ngoãn gật đầu.
Dung Duyệt vỗ vai nó.
Hạ Trăn lập tức chạy tới kéo tay Hạ Phẩm.
Vẻ mặt Hạ Phẩm vô cùng khó hiểu, cô đứng dậy theo Hạ Trăn đi về hướng khác.
“Tiểu Trăn, em muốn chơi trò kia à?” Hạ Phẩm cực kỳ vui mừng. “Muốn đi cùng chị sao?”
Hạ Trăn gật đầu.
Hạ Phẩm lập tức đồng ý.
Thẩm Miên tủm tỉm nhìn theo bọn họ.
Vào lúc anh đang chăm chú nhìn hai chị em, một bàn tay vắt qua vai anh. Thẩm Miên quay đầu sang phải, anh muốn nhìn thấy người mình nghĩ đến.
Dung Duyệt khom lưng, hôn lên môi anh.
Trong công viên, những quả bóng rực rỡ sắc màu bay lên không trung, nhân viên mặc đồ con gấu đang vẫy tay chào quý khách, vòng đu quay khổng lồ xoay tròn.
Hạ Trăn đang chạy phía trước, đột nhiên quay đầu lại, nó nhìn thấy cảnh Dung Duyệt hôn Thẩm Miên, kinh ngạc mở to mắt.
Khó mà tin nổi, nhưng thật sự rất đẹp.
Thẩm Miên chớp mắt.
Chỉ cần có người yêu như bước ra từ truyện tranh thì bất kể anh làm cái gì cũng giống như cảnh trong phim thần tượng.