Thiếu Nữ Hai Mươi Tám Tuổi

Chương 10

Tần Hữu Bân?

Cậu ta ở chỗ này làm gì?

Bước chân Giản Nhất khựng lại một chút, rồi sau đó tiếp tục đi, bước qua Tần Hữu Bân.

“Giản Nhất.” Tần Hữu Bân lên tiếng, cậu ta cho rằng Giản Nhất sẽ lập tức dừng lại và đến bên cạnh mình, nhưng không có, Giản Nhất xem cậu ta như không khí, thản nhiên bước đi.

“Giản Nhất.”

Giản Nhất vẫn phớt lờ như cũ.

Đây là lần đầu tiên Giản Nhất không làm phiền Tần Hữu Bân, cậu ra rất đắc ý, nhưng lại mơ hồ có một cảm giác mất mát không tên, mắt thấy Giản Nhất biến mất ở trong bóng đêm, liền xoay người tiếp tục quay lại trường, học tiết buổi tối.

Giản Nhất đi trên con đường trở về hoa viên tiểu khu Nghi Gia, rất nhanh đã đến cổng biệt thự Cố gia, trong nhà vẫn còn sáng đèn. Giản Nhất mở cửa và tắt đèn ngoài sân, cô nghe thấy tiếng nhạc thiếu nhi vui nhộn từ phòng khách truyền ra.

Giản Nhất mỉm cười rảo bước vào phòng khách, nhìn thấy một đứa nhỏ đang ngồi trên thảm lót sàn, lắc người theo các bạn nhỏ trong màn hình TV và hát bằng giọng non nớt trong trẻo: “Heo con, heo con, cậu đừng chạy. Gà con, gà con, cậu mau bay lên.” Đứa nhỏ này không phải là Cố Tiểu Đồng thì là ai?

Thân hình nhỏ bé của Cố Tiểu Đồng đang múa hát vô cùng nghiêm túc.

Giản Nhất buông cặp sách, đi lên phía trước gọi: “Tiểu Đồng”

Cố Tiểu Đồng quay đầu: “Chị.”

“Mẹ đâu?”

“Mẹ gấp quần áo.”

“Em đang làm gì vậy?”

“Em hát ạ.”

“Hát lại cho chị gái nghe, được không?”

Cố Tiểu Đồng nhanh chóng há miệng nhỏ: “Heo con, heo con, cậu đừng chạy. Gà con, gà con, cậu mau bay lên.”

“Woa, hay quá.” Giản Nhất cười nói, nhanh chóng hôn lên chiếc má nhỏ xinh của Cố Tiểu Đồng: “Em hát tiếp đi, chị đi tìm mẹ.”

“Vâng.” Cố Tiểu Đồng sờ lên khuôn mặt nhỏ của mình, tròn xoe mắt nhìn Giản Nhất cho đến khi chị gái đi vào phòng ngủ trên lầu, không còn thấy bóng dáng, sau đó quay đầu tiếp tục xem TV, lắc lư và hát: “Heo con, heo con, cậu đừng chạy. Gà con, gà con, cậu mau bay lên.”

“Mẹ, con đã về.”

Giản Lệnh Hoa đang thu dọn quần áo của Cố Trường Dũng, nghe thấy tiếng gọi liền vội vàng lau sạch nước mắt, cúi đầu tiếp tục gấp quần áo: “Về rồi à.”

Giản Nhất ngạc nhiên, làm như không phát hiện động tác lau nước mắt của Giản Lệnh Hoa: “Đã lâu không đi học đúng giờ, có chút không quen lắm.”

Giản Lệnh Hoa mỉm cười ngẩng đầu: “Con là quen với thói hoang đàng.”

Giản Nhất nhìn đôi mắt sưng đỏ của Giản Lệnh Hoa, ngừng lại một chút rồi nói: “Đúng vậy, đã thành thói quen.”

“Có đói bụng không.”

“Không đói, buổi tối con đã ăn rất nhiều.”

“Vậy nhanh chóng đi tắm, ngủ sớm một chút ngày mai còn phải đi học.”

“Con sẽ ôm Tiểu Đồng cùng tắm.” Giản Nhất cố gắng không để Giản Lệnh Hoa phải mệt mỏi, tận lực chia sẻ công việc giúp bà có nhiều thời gian nghỉ ngơi hơn.

“Con làm được không?”

“Chuyện nhỏ thôi mẹ.”

“Vậy được, cẩn thận một chút.”

“Được.” Giản Nhất chạy xuống lầu bế Cố Tiểu Đồng lên: “Tiểu Đồng, đi tắm cùng chị nhé.”

Trước kia Cố Trường Dũng thường ở bên tai Cố Tiểu Đồng nói chị gái cái này tốt, cái kia cũng tốt, hình thành trong ý thức của đứa nhỏ một Giản Nhất tốt đẹp nhất, khiến cô bé yêu thích và muốn gần gũi với chị bất kể là đầu Smart rối tung hay là búi tóc tròn xinh xắn. Bất quá, cô bé vẫn thực thích “quả bóng tròn” hơn. Cho nên khi chị gái đề nghị tắm cùng nhau, Cố Tiều Đồng liền vui vẻ mà cười khanh khách.

Hai chị em mang khuôn mặt ửng đỏ cùng ngồi trong bồn tắm, bọt xà phòng trắng xóa chỉ để lộ đầu. Giản Nhất bưng mặt Cố Tiểu Đồng lên hôn chụt một cái.

Cố Tiểu Đồng cũng học theo hôn lên mặt Giản Nhất, sau đó vì sợ chị gái tức giận đánh mình liền ngồi ngẩn ngơ. Giản Nhất bật cười, đôi mắt cong cong thành hình trăng khuyết khiến Tiểu Đồng thả lỏng mà cười theo.

Giản Nhất vòng tay qua rửa bàn chân nhỏ của Tiểu Đồng, xoa vào lòng bàn chân làm cô bé nhanh chóng cười khúc khích.

“Ngứa, chị, em ngứa.”

Giản Lệnh Hoa nghe thấy tiếng động, bước vào giả vờ giận: “Đừng nghịch nữa, nhanh chóng tắm rửa kẻo cảm lạnh.”

“Vâng.” Giản Nhất cười đáp một tiếng.

Giản Lệnh Hoa ra khỏi phòng tắm, nghe tiếng cười đùa bên trong, viền mắt bà liền nóng lên, nếu Cố Trường Dũng có thể nhìn thấy Giản Nhất và Tiểu Đồng chung sống hòa thuận như vậy, chắc chắn sẽ rất cao hứng.

“Chị ơi, bôi nước hoa.” Sau khi tắm và mặc quần áo, Cố Tiểu Đồng muốn bôi kem dưỡng da mặt.

Giản Nhất lấy kem dưỡng da dành cho trẻ em thoa lên mặt Cố Tiểu Đồng, cũng nhân tiện bôi cho mình, vô tình nhìn vào gương, cô giật mình phát hiện mái tóc lại sắp khô đang có chiều hướng rối loạn như cũ, quay đầu xem Cố Tiểu Đồng, phỏng chừng cô bé này đã bị nguyên chủ dọa quá nhiều lần, đã không còn cảm giác sợ hãi.

Giản Nhất nhanh chóng sấy khô tóc rồi buộc lại, Giản Lệnh Hoa đến bên cạnh nhẹ nhàng khuyên nhủ: “Đã quyết định thay đổi thì nên đem đầu tóc làm lại đi con.”

“Con biết.” Giản Nhất đồng ý dứt khoát gọn gàng.

Giản Lệnh Hoa thực sự có chút không thích ứng được với Giản Nhất của hiện tại, nhưng cẩn thận nghĩ lại thì, Giản Nhất vẫn luôn làm bà không kịp thích ứng, thật hy vọng cô có thể vĩnh viễn đều tốt đẹp như vậy và sẽ không thay đổi nữa.

“Mẹ, tối nay con ngủ cùng hai người nhé.” Đương lúc Giản lệnh hoa xuất thần, Giản Nhất mở miệng đề nghị.

Giản Lệnh Hoa hỏi lại: “Con nói gì?”

“Con nói tối nay con sẽ ngủ cùng hai người, phòng con lớn lại quá trống trải, ngủ một mình hơi sợ.” Giản Nhất mỉm cười.

Giản Lệnh Hoa ngẩn người đồng ý: “Được.”

Chờ khi bà tắm xong quay lại, Giản Nhất và Cố Tiểu Đồng đang nằm trên chiếc giường lớn nói chuyện.

“Khi lũ kiến ​​chạy loạn là dấu hiệu bầu trời sắp đổ mưa.” Giản Nhất nói.

Cố Tiểu Đồng nằm bên cạnh mở đôi mắt tròn xoe nhìn cô nói.

Giản Lệnh Hoa vừa mỉm cười vừa quan sát hai chị em, bà lau khô tóc thì Cố Tiểu Đồng đã ngủ thiếp tự lúc nào, còn Giản Nhất vẫn đang đọc sách vật lí ở đầu giường.

Sau khi tắt đèn, Giản Nhất nói: “Mẹ, hôm nay mất tiền học phí.”

Giản Lệnh Hoa hỏi: “Sao lại như vậy?”

“Con không biết, nhưng mọi người đều cho rằng con lấy, chủ nhiệm lớp cũng nói con đã trộm nó.”

Giản Lệnh Hoa giật mình, tức khắc phẫn nộ: “Nói hươu nói vượn.”

Giản Nhất mỉm cười, cô cảm thấy mình làm đúng rồi. Cách để sống hòa thuận với cha mẹ không phải là giấu họ mà hãy nói ra tâm sự của bản thân, giao tiếp với họ như những người bạn, để họ biết rằng họ rất quan trọng và cũng để họ biết mình kiên cường như thế nào, sẽ không để họ lo lắng quá nhiều.

Quả nhiên, sau khi Giản Nhất đem sự việc trong tiết học buổi tối nói ra, cô cảm nhận được rõ ràng khoảng cách giữa mình và Giản Lệnh Hoa đang ngày càng nhỏ.

“Cho nên, tiết học buổi tối chưa xong con đã về. Ngày mai sẽ đến lớp 12/2 báo danh.” Giản Nhất nói.

“Giản Nhất, con làm rất tốt.” Giản Lệnh Hoa nói: “Ngày mai đến lớp cô giáo Đường, con phải chăm chỉ mà học tập, biết không?”

“Vâng.” Giản Nhất đáp, cô cảm giác được cả người Giản lệnh Hoa thả lỏng rất nhiều, chỉ một lúc sau lại nói: “Cố Trường Dũng thế nào rồi?”

“Vẫn như vậy, không biết khi nào mới tỉnh lại.”

“Mẹ đừng lo lắng, chú ấy là người tốt, ông trời sẽ phù hộ cho chú ấy sớm tỉnh lại.”

“Chỉ hy vọng như thế.”

Đêm đã khuya, hai mẹ con ngừng nói chuyện, khi Giản Nhất đang nửa tỉnh nửa mê liền nghe thấy tiếng sấm sét ngoài cửa sổ, những hạt mưa phấp phới bay vào phòng, trong lúc mơ màng cô cảm giác được Giản Lệnh Hoa rời giường đi đóng cửa sổ, giúp cô đắp lại chăn, sau đó duỗi tay chạm vào trán và má mình, khóe mắt Giản Nhất bỗng chốc thấy cay cay.



Sáng sớm ngày hôm sau, thời tiết lạnh hơn rất nhiều.

Khi Giản Nhất tỉnh lại phát hiện Giản Lệnh Hoa và Tiểu Đồng đã dậy, mép giường để bộ quần áo mùa thu, là áo dài tay cùng quần jean của cô. Nhìn thấy nó, cô mỉm cười hạnh phúc, mặc xong quần áo rồi cơm sáng, xách theo cặp sách, ở trên mặt Cố Tiểu Đồng cọ cọ một chút: “Mẹ, con đi học đây, trời nắng rồi, mẹ mang theo Tiểu Đồng ra ngoài đi dạo một chút đi.”

“Được rồi, tan học nhớ về sớm.”

“Vâng.”

“Tạm biệt chị.” Cố Tiểu Đồng xua tay nhỏ.

Giản Nhất cũng phất tay: “Tạm biệt.”

Giản Nhất lấy ra cuốn sách Văn học đọc một đoạn, sau đó lại cất vào cặp sách, vừa đi bộ vừa ngâm nga đọc thuộc cho tới khi đến cổng trường Nhất trung Nam Châu.

“Giản Nhất.”

Giản Nhất vừa ngẩng đầu đã thấy Tiểu Chu và Vương Miễn, cô ngạc nhiên bước nhanh qua hỏi: “Các cậu sao lại ở chỗ này?”

Tiểu Chu nhìn Vương Miễn, Vương Miễn lại nhìn Tiểu chu, hai người do dự một lát rồi cùng nhau móc túi quần lấy ra một ít tiền đưa cho Giản Nhất.

Giản Nhất hỏi: “Các cậu làm gì vậy?”

“Cầm đi, đây là chúng tôi nợ cô.” Tiểu Chu nói.

“Cầm đi.” Vương Miễn cũng nói.

Giản Nhất cười cười: “Sao tôi lại không nhớ rõ các cậu nợ tôi nhiều tiền như vậy?”

“Không chỉ một lần nợ đâu, đây là tiền tôi vay cô, tiền lấy trộm trong áo khoác cô, nói dối cô không có tiền mua thuốc, tiền cơm…đây là tất cả số đó cộng lại.” Tiểu Chu thành thật khai báo.

“Còn đây là tiền tôi bán trang bị trong game của cô, giúp cô mua trang bị lấy giá chênh lệch, còn có học phí mà cô cho tôi nữa.” Vương Miễn cũng nói.

Giản Nhất giật mình: “Vậy còn các cậu phải làm sao?”

“Không phải nhà cô phá sản sao?” Tiểu Chu nói.

“Ngày trước cô thích nhất là hoa tai cỡ lớn, nay lại không dám đeo, có phải là rất nghèo không?” Vương Miễn nói.

“Đừng cậy mạnh, cầm đi.”

“Cầm đi, phá sản không mất mặt, cuộc sống còn dài làm sao có thể không có lúc gập ghềnh.”

Giản Nhất nói: “Không cần, đã cho các cậu rồi tôi sẽ không đòi lại.”

Tiểu Chu, Vương Miễn kiên trì muốn trả lại tiền cho Giản Nhất, không còn cách nào, Giản Nhất đành mở miệng đề nghị: “Như vậy đi, tiền tôi sẽ không lấy, hai người giúp tôi làm một vài việc coi như trả ơn, được không?”

“Chuyện gì vậy?” Hai người cùng hỏi.

Giản Nhất rút chìa khóa từ trong cặp sách đưa cho Tiểu chu, “tôi muốn đổi quán net nhỏ kia thành một tiệm đồ ngọt, cần bán máy tính và những thứ khác đi. Tất nhiên, nhờ cậy các cậu là tin tưởng hai người có khả năng bán với giá cao nhất.”

“Không tiếp tục mở quán net?” Tiểu Chu hỏi.

“Mở tiệm bánh ngọt?” Vương Miễn giật mình hỏi Giản Nhất, thấy thế nào thì Giản Nhất cùng với từ “Ngọt” đều không có một chút liên quan nào.

Giản Nhất chuyển hướng sang phía Vương Miễn nói: “Đúng vậy, tiếp theo tôi có chuyện cần cậu giúp.”

“Chuyện gì?”

“Giúp tôi vẽ hộp bao bì, ly giấy, tốt nhất là vẽ nội thất của cửa hàng, tôi cần phong cách đơn giản, ấm áp, ngọt ngào tự nhiên.” Giản Nhất liệt kê từng yêu cầu.

Vương Miễn ngạc nhiên nhìn Giản Nhất: “Cô để tôi vẽ?” Hắn là sinh viên chuyên ngành hội họa, đây là lần đầu tiên có người nhờ hắn vẽ bản thảo với tư cách là một họa sĩ. Cảm giác như trúng số vậy.

“Đúng vậy.”

“Tôi, tôi, tôi…” Vương Miễn kích động đến lắp bắp không nên lời: “Tôi có thể làm được không?”

“Được, đương nhiên là được. Tôi tin tưởng cậu.”

“Nhưng tôi…”

“Không nhưng nhị gì nữa! Tôi tin cậu!” Giản Nhất nắm chặt một tay đấm vào ngực Vương Mẫn khích lệ: “Người anh em, tôi tin cậu! Cậu cũng phải tin vào chính mình, cậu có thể!”

Vương Miễn phấn khích đến mức hô hấp không thuận, cho đến khi Giản Nhất đi xa hắn vẫn còn bàng hoàng, hắn phải vẽ đồ đóng hộp, ly giấy, nội thất của cửa hàng, đây, đây, đây là đơn đặt hàng đầu tiên trong cuộc đời hắn. Gặp được Giản Nhất, cảm giác như Thiên Lý Mã gặp Bá Nhạc, Bá Nha gặp Tử Kỳ*.

“Được rồi, đừng làm bộ nữa, mau đi làm đi.” Tiểu Chu phát một chưởng vào đầu Vương Miễn.

“Chu Hiểu! Tao đm* cả nhà bác hai, cậu ba, anh rể thứ tư nhà mày!”

“Đm, mày không thấy Giản Nhất đang thiếu tiền sao, nhanh chóng vẽ đi, giúp cô ấy kiếm tiền.”

“Có thể kiếm được tiền không?” Vương Miễn hỏi.

Ngẫm lại Giản Nhất là một bộ dáng hoang đàng, đối với vấn đề này Tiểu Chu và Vương Miễn đều từ chối cho ý kiến.

Ngược lại Giản Nhất tạm thời chưa tự hỏi vấn đề này, bởi vì tiếp theo cô sẽ rất được hoan nghênh ở lớp 12/2.

So sánh với lớp 12/10 không có bạn học nào tín nhiệm, lớp 12/2 rõ ràng nhiệt tình và tin tưởng hơn rất nhiều, trước đó có một bạn học nữ chuyển trường nên tình cờ còn trống một chỗ ngồi ở hàng thứ tư bên cạnh cửa sổ.

Ngay khi Giản Nhất ngồi xuống, cô liền thấy Đường Tâm Ninh cầm sách vật lý đi về phía 12/1. Cô lúc này mới phát hiện, toàn thể học sinh lớp 12/1 đi học hay tan học đều có thể nhìn thấy cô. Cái “phát hiện” này thật làm người ta tâm phiền ý loạn. Bởi vì chỉ sau một tiết học, cô đã nghe thấy giọng nói phát ra từ lớp 12/1.

“Người bây giờ đang ngồi gần cửa sổ là Giản Nhất, trông không giống với trước đây lắm.”

“Cậu không nói tôi còn không nhận ra. Trước kia luôn để kiểu tóc Smart.”

“Hiện tại vẫn vậy, chỉ là buộc lên mà thôi.”

“Cô ấy chuyển tới lớp số hai có phải chỉ để cùng Tần Hữu Bân gần hơn một chút không?”

“Chắc chắn rồi.”

“……”

Đám nhóc này, tan học không nghiêm túc nghỉ ngơi được sao? Tại sao lại đi bát quái chuyện thị phi của người khác làm gì? Giản Nhất lắc đầu thở dài, mở sách tiếp tục đọc thì điện thoại vang lên.

Giản Nhất nghe máy: “Alo, xin chào, ai vậy?”

“Giản Nhất, cô mau đến đây, Tiểu Chu đang đánh nhau với người ta!” Đầu bên kia truyền đến âm thanh nôn nóng của Vương Miễn.

Giản Nhất bỗng chốc đứng lên: “Đánh nhau với ai?”
Bình Luận (0)
Comment