Thiếu Nữ Hai Mươi Tám Tuổi

Chương 24

Giản Lệnh Hoa cũng đứng dậy đi theo Giản Nhất.

Hai người Tiểu Chu và Vương Miễn lục tục đứng lên, vừa ra đến đã thấy học sinh đứng đầy trước cửa tiệm, kinh ngạc hỏi: “Sao đột nhiên nhiều học sinh thế này?”

Giản Nhất ngơ ngẩn đáp: “Bạn học của tôi.”

“Cái gì?” Tiểu Chu giật mình.

Giản Nhất lại nói: “Đều là bạn học của tôi.”

Vừa dứt lời, ngồi cùng bàn đã trông thấy Giản Nhất, giơ tay vẫy: “Hi! Giản Nhất!”

Giản Nhất nhanh chóng bật cười, đi ra ngoài tiệm nghênh đón ngồi cùng bàn.

“Giản Nhất!” Ngồi cùng bàn vui vẻ kêu lên.

Giản Nhất mỉm cười: “Cậu, các cậu đến làm gì vậy?”

“Thôi nào bạn yêu. Chúng ta đã nói rồi mà, đừng nói cậu quên nhé?”

“Không phải, nhưng mà…”

“Rất nhiều người phải không?” Ngồi cùng bàn hỏi, sau đó tự hào: “Tôi dẫn những bạn học thích ăn đồ ngọt trong lớp chúng ta tới cổ vũ cho cậu!”

Giản Nhất đổ mồ hôi.

Ngồi cùng bàn lại nói: “Chúng tôi đều đem tiền tiêu vặt tới!”

Mồ hôi Giản Nhất đổ càng tợn, ngồi cùng bàn quá nhiệt tình, quá tâm huyết làm cô không kịp tiếp thu.

Lúc này, Giản Lệnh Hoa đã hiểu rõ tình huống, đây là lần đầu tiên Giản Nhất có bạn cùng lớp đến nhà kể từ khi cô bắt đầu đi học, bà sợ mình cư xử không tốt sẽ làm Giản Nhất mất mặt, do dự một lúc lâu mới tiến lên ôn hòa cười hỏi: “Giản Nhất, đây đều là bạn học của con à.”

Giản Nhất gật đầu, cười giới thiệu với ngồi cùng bàn: “Đây là mẹ tôi.”

Ngồi cùng bàn vội vàng khom lưng: “Con chào dì, con là bạn ngồi cùng bàn của Giản Nhất ạ.” Các bạn học phía sau cũng đồng loạt hô lên chào dì.

Đại lễ quá lớn dọa Giản Lệnh Hoa phát hoảng.

Giản Nhất đỡ trán.

Tiểu Chu nhỏ giọng nói với Vương Miễn: “Lại một đứa bị Giản Nhất thu phục bằng bạo lực.”

“Chắc thế.” Vương Miễn đồng tình.

Tiểu Chu nói một cách thỏa mãn: “Cậu ta to con như vậy cũng bị Giản Nhất đánh, lòng tôi cũng cân bằng lại, điều đó chứng minh Giản Nhất đối xử công bằng với mọi người.’

Vương Miễn gật đầu.

Sau đó lại nghe bạn cùng bàn của Giản Nhất cao hứng: “Dì ơi, ở trường Giản Nhất giúp đỡ tụi con rất nhiều, cô ấy rất tốt, mỗi ngày đều giảng đề cho tụi con, bây giờ những gì giáo viên nói con đều có thể hiểu được.”

Tiểu Chu, Vương Miễn kinh ngạc rớt cằm, thì ra không phải bị đánh.

Giản Lệnh Hoa mỉm cười: “Đương nhiên, giúp đỡ nhau là chuyện nên làm.”

“Dạ, cho nên con tới đây ăn đồ ngọt.” Ngồi cùng bàn.

Giản Lệnh Hoa hơi mất tự nhiên: “Cửa tiệm hơi nhỏ, không đủ chỗ ngồi rồi.”

Ngồi cùng bàn sửng sốt một lúc, sau đó lại nói: “Dì ơi không sao, không sao đâu.” Cậu ta chỉ ta về hướng bồn hoa lớn ở trung tâm nói: “Tụi con sẽ ngồi bên kia!” Đó là chỗ ngồi quen thuộc của Cố Tiểu Đồng và cún con.

“Như vậy sao được?” Giản Lệnh Hoa.

“Không sao ạ. Đi thôi!” Ngồi cùng bàn phất tay, gần ba mươi bạn học đều đến bồn hoa giữa trung tâm con phố ngồi, khiến bồn hoa chỉ trong nháy mắt đã đầy người. Từng người một đều là những bạn trẻ thanh xuân dào dạt, khuôn mặt trẻ trung và hơi non nớt, tinh thần phất chấn thoải mái ríu rít nói chuyện, như những đóa hoa nở rộ dưới ánh mặt trời.

Giản Nhất mỉm cười hiểu rõ.

Giản Lệnh Hoa lo lắng hỏi Giản Nhất: “Làm sao đây? Chúng ta không có cách nào chiêu đãi tốt mấy đứa, nếu bọn họ giận thì sao? Hay là mời hết về nhà, nhà của chúng ta tốt hơn so với ở đây nhiều.”

“Không cần phải lo đâu mẹ, cứ kinh doanh như bình thường thôi.” Giản Nhất vừa nói vừa mở điện thoại: “Con sẽ để họ gọi món mang về.”

Giản Lệnh Hoa lộ vẻ mặt khó xử.

Giản Nhất đã cầm điện thoại, yêu cầu các bạn học cùng download ứng dụng đặt đồ ăn, bày tỏ ý định muốn có điểm cao, có nhiều khách hàng hơn.

Các bạn học đồng ý không chút do dự nào.

Giản Nhất; “Vậy nhờ cả vào các cậu.”

Ngồi cùng bàn nhìn trang phục làm việc của Giản Nhất nói: “Không vất vả, ha ha, Giản Nhất, cậu mặc bộ này trông đẹp lắm.”

Giản Nhất mỉm cười, như thể rực sáng dưới ánh mặt trời, ngồi cùng bàn thẹn thùng đưa tay vò đầu, không dám nhìn Giản Nhất, đợi cô đi rồi cậu ta lại lén nhìn theo, vừa nhìn Giản Nhất lại nhìn sang Cố Tiểu Đồng ngồi trên chiếc ghế nhỏ.

Cố Tiểu Đồng đang mặc quần yếm, đầu dưa hấu, ôm cún con màu trắn trên tay. Những bím tóc lộn xộn trên người chú cún đã biến mất, nhưng lại có thêm hai chiếc kẹp màu sắc trên bộ lông lù xù ở đỉnh đầu của nó, càng thêm vài phần đáng yêu. Một tay cô bé cầm bình sữa nhỏ, đôi mắt lúng liếng tò mò nhìn một đám người mười bảy mười tám tuổi ngồi đầy trên bồn hoa.

Không ít bạn học đã phát hiện ra Cố Tiểu Đồng, thấp giọng kêu lên: “Tiểu bảo bối kia đáng yêu quá.”

“Đúng nha, trắng trẻo mập mạp, đáng yêu đáng yêu, thật muốn ôm, muốn sờ quá đi.”

“Cún con với tiểu báo bối đều ngoan như nhau, còn ôm cún con…trời ạ, thật muốn nhấc bổng cô bé lên hôn hôn.”

“Đó là em gái của Giản Nhất đúng không?” Ai đó đột nhiên hỏi.

“Em gái Giản Nhất?” Ngồi cùng bàn cực kỳ tò mò.

“Đúng nha, nghe nói Giản Nhất có một em gái, năm nay ba tuổi.”

Các bạn cùng lớp đồng thời quan sát Cố Tiểu Đồng, giữa hai lông mày có nét giống Giản Nhất, đột nhiên bừng tỉnh. Đó thực sự là em gái Giản Nhất, mọi người vô cùng ngạc nhiên, Giản Nhất và em gái thật sự là hai tính cách khác biệt.

Ban đầu Giản Nhất vừa nóng tính vừa bộc trực, bây giờ ấm áp dễ chịu, còn em gái cô là một tiểu bảo bối mặt lạnh bình tĩnh.

“Em gái.” Ngồi cùng bàn gọi Cố Tiểu Đồng một tiếng.

Cố Tiểu Đồng cắn núm vú cao su ôm chú chó trắng nhỏ, xiêu vẹo vọt vào trong tiệm, một lúc sau lộ ra các đầu nhỏ trước quầy nhìn ngồi cùng bàn, đôi mắt lúng liếng chớp hai cái làm cho những bạn học khác thích thú cười to.

“Tiểu Đồng, con đừng đứng đây cản đường, sang bên kia ngồi chơi.” Mẹ Giản nói.

Cố Tiểu Đồng cắn núm vú giả gật đầu, tay nhỏ ôm cún con ngồi lên ghế nhựa một lần nữa, hai chân đung đưa lại làm cho bạn học của Giản Nhất cười ha ha.

Không ít bạn học nhịn không được đi đến trêu chọc Cố Tiểu Đồng.

Cô bé không để ý tới.

Giản Nhất: “Tiểu Đồng, bọn họ là bạn của chị.”

Cố Tiểu Đồng quay sang, Giản Nhất mỉm cười, cô bé lại nhìn sang đám bạn cùng lớp.

Một lúc sau mới tiếp nhận và chơi cũng những người bạn học của chị gái.

Giản Nhất bắt tay vào làm bánh, mẹ Giản hỗ trợ bên cạnh.

Vương Miễn chú ý tin tức đặt hàng trên mạng, còn Tiểu Chu dựa vào thông tin, giao từng phần đến bồn hoa trung tâm.

Gần ba mười bạn học lớp 12/2 nếu không phải trực tiếp nhìn thấy Giản Nhất làm bánh ngọt, thật không dám tin tưởng chuyện cô có thể làm bánh, hơn nữa động tác còn uyển chuyển xinh đẹp, làm người chờ đợi cũng bất giác nôn nóng. Mọi người lần lượt nhận được món điểm tâm ngọt đều bị hình thức của chiếc bánh làm kinh ngạc không thôi, mỗi loại bánh đều tươi mát tự nhiên khiến người ta sáng mắt mà muốn nếm thử.

Ngồi cùng bàn gọi một phần bánh su kem yêu thích, cậu ta đến là để ủng hộ Giản Nhất, cũng không đặt nhiều hy vọng vào kỹ năng của Giản Nhất và dì Giản. Dù sao cậu ta cũng đã nếm qua rất nhiều loại bánh ngọt, có thể tính là một chuyên gia, nhưng khi nhìn những chiếc bánh su kem trong chiếc đĩa tinh xảo kia thì đột nhiên ngẩn người, thoạt nhìn giống như những chiếc bánh su thông thường, nếu nhìn kỹ sẽ thấy một chút bơ cũng không rơi xuống, dưới ánh mặt trời sẽ có một màu trong xuốt nhè nhẹ, bởi vì nó mới ra lò nên mùi thơm ngào ngạt xộc thẳng vào mũi.

Ngồi cùng bàn cúi đầu cắn một miếng, mở to hai mắt ngạc nhiên lại nhìn những chiếc bánh trong đĩa, mặt ngoài mềm mại, vị ngọt vừa đủ, kem thơm lừng quyện vào đầu lưỡi, là hương vị ngọt ngào khác lạ, ngồi cùng bàn hô to to một tiếng: “Giản Nhất!”

Giản Nhất quay đầu lại: “Sao vậy?”

“Cái này là cậu làm?” Ngồi cùng bàn kinh ngạc hỏi.

Giản Nhất gật đầu: “Là tôi, có chuyện gì vậy?”

“Thật sự là cậu tự mình làm?”

“Ừ.”

Ngồi cùng bàn nhìn thẳng vào cô: “Ăn quá ngon, tôi chưa từng ăn bánh su kem nào ngon như vậy.”

Giản Nhất cười cười: “Đừng vì tôi mỗi ngày giảng bài cho cậu mà nịnh hót.”

“Thật đấy! Tôi đang nói thật!” Ngồi cùng bàn kích động nói.

Giản Nhất: “Nói thật à?”

“Đương niên là thật, Giản Nhất tôi muốn mua 20 cái bánh su về, những loại khác mỗi loại một phần, đem về cho ba tôi ăn thử, nếu ông ấy thích thì cậu phát tài rồi!.” Ngồi cùng bàn hưng phấn. 

Giản Nhất mỉm cười: “Tất cả các loại bánh ngọt đều có hạn sử dụng, nếu mua hai mươi cái sẽ ăn không hết.”

“Không thành vấn đề.” Ngồi cùng bàn cực kỳ kích động.

Ngược lại Giản Nhất tiếp tục đi làm bánh, các bạn học ngồi trên bồn hoa ở trung tâm không ngừng khen ngợi, ban đầu chỉ là ồn ào đi theo ủng hộ Giản Nhất, muốn cảm ơn cô đã giảng bài cho họ, lúc này lại bị đồ ngọt chinh phục triệt để, mỗi loại bánh đều có hương vị khác nhau, ăn vào sẽ khiến người ta cảm thấy hạnh phúc, loại cảm xúc này rất tuyệt vời.

Gần ba mươi bạn học nhịn không được khen ngợi Giản Nhất: “Ăn rất ngon.”

Giản Nhất đang làm bánh cũng mỉm cười, bên cạnh mẹ Giản vui vẻ, Tiểu Chu và Vương Miễn làm việc càng hăng say.

Cố Tiểu Đồng ngồi bên mép bồn hoa, để cún con nằm trên đùi, trên tay cầm một chiếc bánh quy cắn một miếng nhỏ, vây quanh là bạn học của Giản Nhất.

Lâu lâu ngồi cùng bàn trêu chọc cô bé cùng cún con màu trắng.

Cố Tiểu Đồng non nớt nói: “Đây là cẩu cẩu của em, nó bị bỏ rơi, sau đó em nhìn thấy, nó rất đáng thương.”

“Nó tên là gì vậy?” Bạn học hỏi.

“Cẩu Cẩu.” Cố Tiểu Đồng nghiêm túc: “Nó tên là Cẩu Cẩu.”

“….”

Các bạn học cười nói rôm rả.

Giản Nhất nhìn khung cảnh tình cảm này trong lòng vô cùng ngọt ngào, có mẹ và em gái còn có bạn học bên cạnh, đây là sự ấm áp mà kiếp trước cô chưa được trải nghiệm cũng không dám mơ tưởng tới, loại cảm giác này vô cùng tốt đẹp, cô muốn lưu giữ lại khoảnh khắc hiếm có này, vì vậy bước ra cửa Like.Giản nói: “Tôi muốn chụp lại một tấm hình, đăng lên vòng bạn bè có được không?’

“Được luôn!” Mọi người đồng loạt hô lên.

Rất nhiều bạn học theo hỏi:

“Giản Nhất, cậu có Wechat à?”

“Giản Nhất, tôi có thể thêm Wechat của cậu không?”

“Giản Nhất, mã Wechat của cậu là gì?”

“…”

Giản Nhất trả lời từng câu, lấy máy ảnh trong Like.Giản, Tiểu Chu và Vương Miễn thấy vậy lập tức chạy đến bồn hoa trung tâm, chờ được chụp, Tiểu Chu vuốt cái đầu đinh nói: “Giản Nhất, chụp cho tôi thật soái nhé.”

Giản Nhất quay đầu: “Mẹ ơi, mẹ cũng đến chụp một tấm đi.”

“Mẹ không chụp đâu, người trẻ các con chụp đi.” Giản Lệnh Hoa.

Giản Nhất cười cười: “Vậy được, con chụp cho bọn họ rồi đăng lên vòng bạn bà quảng cáo một chút, con cũng không chụp.”

“Được, đi di.” Giản Lệnh Hoa.

Giản Nhất cầm máy ảnh đứng ở giữa đường hô lớn: “Nào, mọi người cười lên, Tiểu Đồng cũng cười một cái.”

Ngồi cùng bàn dẫn đầu hét lên: “Cà tím*.” Cố Tiểu Đồng cũng hét theo, lộ ra hàm răng nhỏ trắng tinh.

*cà tím: 茄子 (qiézi) cách nói để cười lộ răng khi chụp ảnh.

Sau khi Giản Nhất chụp lại, các bạn học liền nhanh nhảu chạy đến xin ảnh tự chỉnh sửa, âm thanh ồn ào náo nhiệt, Vương Miễn cũng tự mình chỉnh sửa hình ảnh, đăng lên vòng bạn bè Like.Giản kèm một câu: “Cuộc sống như vậy thật tốt đẹp.”

Các bạn học vừa mới thêm Wechat lần lượt like hình, bình luận lại tìm kiếm mình trong bức ảnh.

Cùng lúc đó, người vẫn luôn đi tìm chó con, Lạc Nham ngồi trên sô pha nhà mình vô cùng cáu kỉnh, vốn rất ít lướt vòng bạn bè, anh lần đầu mở Wechat ra, nhìn một chút lại vừa văn trông thấy Like.Giản phát một hình ảnh có ghi caption: Cuộc sống như vậy thật tốt đẹp.” Anh thầm nghĩ phong cách của cửa tiệm này khá ngọt ngào, ấm áp. Ánh mắt đảo qua bức hình rồi dừng lại trên hình một cô gái nhỏ mập mạp, cô bé này đã từng phát tờ rơi cho anh, nhưng đây cũng không phải trọng điểm, trọng điểm là ở chú cún con nằm trong ngực cô bé kia, cún con này không phải là Cầu Cầu thì là ai?”

Chỉ là trên đỉnh đầu Cầu Cầu sao lại có thêm hai chiếc kẹp hoa?

Cầu cầu lại dễ ở chung như vậy?

Lạc Nham nhìn chằm chằm bức hình chụp cầu cầu, bỗng nhiên thở phào nhẹ nhõm một hơi, cuối cùng cũng tìm được.
Bình Luận (0)
Comment