Thiếu Nữ Hai Mươi Tám Tuổi

Chương 26

Sau một lúc Giản Nhất mới ngạc nhiên hỏi: “Là chó của anh?”

Lạc Nham gật đầu: “Đúng vậy, nó tên Cầu cầu.”

“Cầu cầu.”

Cún con nghe thấy lập tức ngẩng đầu nhìn Giản Nhất.

“Cầu cầu.” Cô gọi thêm một tiếng.

Nháy mắt cún con đã vẫy đuôi, bình thường chỉ có Cố Tiểu Đồng gọi “cẩu cẩu” nó mới phản ứng lại, làm lơ những người khác, có lẽ vì “Cầu cầu” mới là tên thật của nó.

Giản Nhất cúi đầu nhìn Cố Tiểu Đồng.

Cô bé đang tròn mắt thất thần nhìn cún con lông trắng.

Giản Nhất đưa tay chạm vào đầu dưa hấu của cô bé, sau đó ngước mắt nhẹ nhàng hỏi Lạc Nham: “Anh mất nó khi nào?”

“Cái gì?” Lạc Nham.

“Cầu cầu.”

“Một tuần trước.”

“Mất ở đâu?”

“Tiểu khu Quân Lan.”

“Nó ở nhà nghịch lắm à?” Giản Nhất lại cười hỏi.

Lạc Nham nheo mắt nhìn cô, thầm nghĩ cô gái này thật thú vị, rõ ràng muốn xác nhận Cầu cầu có phải chó của anh không, nhưng lại cố tình dùng ngữ khí nhẹ nhàng như vậy, cũng có lẽ vì anh là khách hàng nên cô dùng phương thức vòng vo này để xác nhận, vừa thông mình lại nghịch ngợm, Lạc Nham không khỏi có thiện cảm: “Rất nghịch.”

“Nó thích ăn cái gì vậy?”

“Đồ ngọt.”

Giản Nhất mỉm cười: “Thật là một chú chó kỳ lạ.”

Lạc Nham khẽ cười, móc một tấm hình từ túi áo ra, trong bức ảnh, cún con lông trắng mặc bộ quần áo màu xanh nước biển lấp lánh ngôi sao, theo phong cách phương Tây, đứng thè lưỡi dưới bầu trời, có một cảm giác thời thượng sang quý, Lạc Nham nói: “Đây là ảnh chụp của nó.”

Giản Nhất cầm lấy bức ảnh, do dự một lúc rồi khom lưng đưa cho Cố Tiểu Đồng xem.

Cố Tiểu Đồng nhìn chú chó chụp hình phong cách phương tây trong bức ảnh, lại nhìn ngón trỏ không nói một lời.

“Tiểu Đồng, nó là cún con nhà người khác.” Giản Nhất.

“Đó là cẩu cẩu của em mà chị.” Cố Tiểu Đồng tủi thân nói.

“Tiểu Đồng, em quên rồi à? Chúng ta đã nhặt được nó khi đi giao đồ ngọt.”

Đầu dưa hấu của cô bé gục xuống.

Giản Nhất lại nhẹ nhàng dỗ dành: “Nó cũng có nhà của mình, bỏ đi lâu như vậy sẽ rất nhớ nha.”

Cố Tiểu Đồng bĩu cái miệng nhỏ, cố nhịn không khóc.

“Chúng ta trả lại cẩu cẩu cho chủ của nó nhé? Nếu không chủ của nó sẽ rất buồn.”

Cố Tiểu Đồng gật đầu.

“Ngoan quá.” Giản Nhất hôn lên khuôn mặt bụ bẫm.

Cố Tiểu Đồng: “Em muốn bức ảnh.”

“Được.”

Giản Nhất đứng thẳng lên, mỉm cười giải thích sự việc với Lạc Nham.

Lạc Nham bày tỏ muốn dùng vật chất để cảm ơn.

Giản Nhất cười: “Không cần đâu, nó cũng đã giúp em gái tôi vui vẻ hơn.”

Lạc Nham tự hỏi giây lát, gật đầu nói: “Cảm ơn.”

“Không cần khách khí.”

“Vậy tạm biệt.”

“Tạm biệt, hoan nghiên lần sau lại đến.”

“Ừm.” Lạc Nham cúi đầu: “Cầu cầu, đi thôi.”

Anh nâng bước, cầu cầu lập tức đuổi theo, vừa đi hai bước anh dừng lại, quay đầu nói với Giản nhất: “Bánh ngọt cô làm khá hơn.”

Giản Nhất hơi giật mình, “khá hơn” là có ý gì? Khá hơn so với ai? Chẳng lẽ người đàn ông này có thể phân biệt được bánh ngọt của cô và mẹ Giản làm?

Đến khi cô nhìn lại lần nữa, Lạc Nham đã đi xa, chú chó nhỏ lông trắng chạy sau lưng anh. Cún con mỗi bước đều lưu luyến quay đầu nhìn Cố Tiểu Đồng, thiếu chút nữa đã đụng phải người khác.

Cố Tiểu Đồng nhìn chằm chằm cún con, cho tới lúc Lạc Nham đã dẫn cún con đi khuất, cô bé đi về phía trước hai bước, không còn nhìn thấy cún con lông trắng nữa, lúc này mới bật khóc nức nở: “Cẩu cẩu! Cẩu cẩu!”

Dợm bước muốn đuổi theo: “Cẩu cẩu!”

Giản Nhất hốt hoảng, nhanh chóng ôm lấy Cố Tiểu Đồng.

Cô bé oa oa khóc lớn: “Chị ơi, cẩu cẩu của em.”

Giản Nhất duỗi tay gạt nước mắt cho Cố Tiểu Đồng: “Đó không phải cẩu cẩu của em, nó là chó nhà người khác mà, nếu mất thì nhất định còn buồn hơn em đó, phải không?”

“Dạ.”

“Vậy không khóc nữa, chị cho em ăn bao thịt nhé?”

“Chị buộc tóc cho em nữa.”

“Búi tóc sao?”

“Dạ.”

“Được rồi.”

Giản Nhất ôm Cố Tiểu Đồng đi đến tiệm bánh bao bên cạnh, mua một cái bánh bao thịt, sau đó ngồi trước cửa tiệm buộc một búi tóc nhỏ, làm cho đầu dưa hấu của cô bé càng đáng yêu, có chút nghịch ngợm.

Một tay cầm bánh bao, tay kia sờ sờ búi tóc nhỏ, Cố Tiểu Đồng hỏi: “Chị ơi, đẹp không?”

“Rất đẹp.” Giản Nhất lấy một cái gương cho cô bé soi.

Cố Tiểu Đồng nhìn vào gương, thẹn thùng nói: “Đẹp nha.”

Mẹ Giản xách hộp cơm đi đến, nhìn vào đôi mắt hồng của Cố Tiểu Đồng vội hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”

Giản Nhất trông thấy cô bé đã tạm quên, vội lôi kéo mẹ Giản đi vào trong tiệm nói chuyện.

Mẹ Giản nghe xong liền nói: “Biết ngay mà, một chú chó thông minh có linh tính như vậy, khẳng định được người khác dạy.”

“Mẹ, ở trước mặt Tiểu Đồng đừng nhắc đến chuyện này, nếu không con bé sẽ buồn lắm đấy, hồi nãy cún con vừa đi con bé còn khóc lớn một trận. Bây giờ tạm thời quên, đợi một lát là tự chơi được rồi.”

Nhưng cô vừa dứt lời thì Vương Miễn đi vào, vuốt búi tóc nhỏ trên đầu Cố Tiểu Đồng nói: “Xinh quá nha, à phải rồi, em gái Cố, chó con của em đâu?”

Cố Tiểu Đồng ngừng ăn bánh bao ngay lập tức.

Tiểu Chu theo sát phía sau, xoa đầu nhỏ của cô bé rồi ném xuống một câu: “Em gái của Giản Nhất hôm nay thật điệu nha, chó con hôm nay nhất định cũng đẹp, đúng không?”

Cố Tiểu Đồng nghe xong cái miệng nhỏ bĩu ra, từng giọt nước mắt lớn nhỏ tí tách rơi xuống.

Vương Miễn và Tiểu Chu đứng phỗng ra không hiểu gì.

Giản Nhất nhìn mẹ Giản.

Mẹ Giản quay sang nói với cô: “Giản Nhất, dù sao buổi sáng bán hàng cũng không quá bận, hay con mang em đến quảng trưởng Hải Dương chơi cầu trượt đi, cho con bé vui lên tí.

Giản Nhất đau lòng nhìn bộ dáng cúi đầu rơi lệ của Cố Tiểu Đồng, gật gật đầu: “Được ạ.”

“Đứa nhỏ khóc rồi sẽ quên thôi.”

“Ừm, con đi đây.”

“Đi đi, chú ý an toàn.”

“Vâng ạ.”

Giản Nhất thay quần áo làm việc, buộc tóc rồi bế Cố Tiểu Đồng lên nói: “Tiểu Đồng, đem em đi chơi cầu trượt nhé?”

“Cẩu cẩu.”

“Chúng ta không tìm Cẩu cẩu nữa, bên cầu trượt có rất nhiều bạn chơi cùng, đi nhé?”

“Dạ được.” Cố Tiểu Đồng gật đầu.

Giản Nhất giúp cô bé rửa mặt rồi đi chơi.

Chơi hết một buổi sáng, sau khi trở về tâm trạng Cố Tiểu Đồng đã thoải mái hơn rất nhiều, lại ngoan ngoãn ngồi ngoài cửa gặm táo và đọc sách thiếu nhi, chủ yếu là hai người Tiểu Chu và Vương Miễn không dám nhắc đến chuyện chó con một chữ.

Giản Nhất cũng yên tâm, trưa hôm đó trong tiệm đột nhiên rất bận rộn, cô mới phát hiện là ngồi cùng bàn và những người khác đã bình chọn, giúp Like.Giản tăng vị trí xếp hạng trên mạng, cho nên có rất nhiều người đặt hàng giao tận nơi.

Mẹ Giản rất vui: “Giản Nhất, bạn của con tuyệt quá.”

“Đúng ạ.” Giản Nhất cũng cảm thấy ấm áp trong lòng.

Buổi học tối vẫn như thường lệ không đến trường, tuy rằng cô không có mặt, nhưng vẫn không ngừng có truyền thuyết bàn về cô. Từ hôm thứ bảy, bạn học đến ăn đồ ngọt ở Like.Giản, lúc trở về bắt đầu lan truyền bát nháo khắp mọi nơi trong trường, mãi đến khi ra chơi cũng có rất nhiều người đứng ở đường đi hoặc lan can bàn tán xôn xao về cửa tiệm bánh ngọt của Giản Nhất.

“Đã bảo là ngon lắm mà, tôi không nói điêu đâu.”

“Là Giản Nhất làm à?”

“Ờ đấy, Giản Nhất đích thân làm, mẹ Giản hỗ trợ. Uầy, ta nói chứ bây giờ mới biết Giản Nhất ngoài việc học giỏi, làm bánh cũng số một. Ai cũng đều khen ngon, hoàn toàn khác hẳn hình ảnh bá đạo ngày trước.”

“Là con người ai cũng sẽ thay đổi thôi, bây giờ Giản Nhất như vậy dường như ai cũng thích cô ấy.” 

“Trước kia cô ấy côn đồ như vậy là do bố mẹ ly hôn mà.”

“Ờ ờ, bây giờ cũng vì gia đình mà không đi học buổi tối, mỗi ngày làm việc trong tiệm bánh, hơn nữa Giản Nhất cũng rất nghĩa khí nha, cô ấy nổi loạn lúc gia đình khá giả, nhưng đến thời điểm gia đình sa sút cũng không bỏ rơi, trong nhà thiếu nợ thì cô ấy mỗi ngày kiếm tiền để trả nợ. Cửa tiệm Like.Giản đó là tự cô ấy mở ra đấy.”

“Quá nỗ lực rồi.”

“Ừm.”

Những lời này mỗi một câu đều lọt vào tai Tần Hữu Bân và Tưởng Tiếu Tiếu.

Hai người đồng thời ngây ngẩn, bọn họ vẫn cho rằng Giản Nhất dẫn theo Cố Tiểu Đồng đi phát tờ rơi chỉ là làm thuê cho người khác, cho nên thỉnh thoảng bắt gặp cô đang bận rộn trong Like.Giản hai người vẫn nghĩ Giản Nhất đang làm thêm, chẳng ngờ Like.Giản lại là của cô mở.

Tưởng Tiếu Tiếu sốc nặng.

Tần Hữu Bần càng tệ hơn, chẳng trách Giản Nhất không đến học buổi tối, thì ra là để trả nợ. Não cậu ta quay ngược lại quá khứ, nhớ tới hình ảnh Giản Nhất vung tiền ngày trước, lại so sánh với một Giản Nhất giản dị làm việc, phá sản đã khiến cô tổn thương như vậy sao?

Nếu biết, lúc ấy nghe được nhà Giản Nhất phá sản, cậu ta đã nhờ ba mẹ giúp đỡ Cố gia một tay rồi, việc cứu sống Cố Gia đối với Tần thị dễ như trở bàn tay. Nhưng Tần Hữu Bân lại không biết, người làm Cố gia phải phá sản lại chính là Tần gia nhà cậu ta.

Giờ phút này, cậu ta chỉ biết, trong lòng như có gì đó đâm vào khi nghe được Giản Nhất phải vừa học vừa kiếm tiền trả nợ.

Chuông vào học vang lên, những học sinh bên ngoài lục tục tiến vào, Tần Hữu bân cũng đi theo đám đông bước vào lớp.

Sau một tiếng rưỡi buổi tự học tối kết thúc, học sinh các lớp đều ùa ra, nhưng Tần Hữu Bân vẫn ngồi tại chỗ không nhúc nhích.

Tưởng Tiếu Tiếu thu dọn sách vở của mình rồi nói: “Hữu Bân, về thôi.”

“Cậu đi trước đi, một lát nữa tôi mới về.”

Tưởng Tiếu Tiếu khóa cặp lại, ngồi lại trên ghế: “Tôi chờ cậu.”

Mày đẹp chau lại, ngữ khí của Tần Hữu Bân lạnh như băng: “Cậu đi trước đi, lát nữa tôi còn có việc muốn làm.”

Tưởng Tiếu Tiếu trông thấy sắc mặt cậu ta không tốt, bộ dáng tâm sự nặng nề, sách cặp lên nói: “Được rồi, tôi về trước đây.”

“Trên đường chú ý an toàn.” Tần Hữu Bân.

Tưởng Tiếu Tiếu gật đầu: “Cậu cũng về sớm một chút.”

Các bạn cùng lớp ra về gần hết, Tần Hữu Bân mới thu dọn sách vở, chậm rãi bước ra khỏi trường đi đến con phố đại học, nép ở một góc nhìn Like.Giản còn sáng đèn, cậu ta liền đứng đó chờ.

Chỉ một lúc sau Like.Giản đã tắt đèn, cả người cậu ta đột nhiên căng chặt đứng thẳng lên, nhìn Giản Nhất chạy xe đạp điện đi về phía bên này, mẹ Giản ôm Cố Tiều Đồng được che tấm thảm nhỏ trên đầu vào ngực, ngồi phía sau xe.

Tần Hữu Bân không tiến lên, chỉ đứng nhìn Giản Nhất cách mình ngày càng gần, nghe mẹ Giản hỏi cô: “Giản Nhất, hôm nay mệt không con?”

Giản Nhất mỉm cười: “Không mệt ạ.”

“Về có muốn ăn khuya không?”

“Không ạ, mẹ về tới thì đi ngủ đi.”

“Được rồi.”

Cứ như thế Giản Nhất chở theo hai người ra khỏi con phố đại học, lướt qua Tần Hữu Bân.

Tần hữu Bân sững người nhìn bóng lưng của cô.

Dưới hàng cây ngô đồng cách đại lộ không xa, Tưởng Tiếu Tiếu đứng đó nhìn Tần Hữu Bân, lại chuyển sang Giản Nhất, cô ta nghĩ “còn có việc” mà Tần hữu Bân nói thì ra chính là Giản Nhất.

Tần Hữu Bân đứng đó một lúc lâu mới xoay người, quyết định trở về sẽ nhờ ba mẹ giúp đỡ Cố Trường Dũng một chút, cậu ta thở phào một hơi hạ quyết tâm!

Chờ Tần Hữu Bân đi khuất, Tưởng Tiếu Tiếu mới từ bụi cây âm u đi ra giữa ngọn đèn đường, ánh mắt không rõ ý định nhìn chằm chằm hướng đi của Giản Nhất.

Lúc này Giản Nhất đã về đến tiểu khu Nghi Gia, vừa cất xe vừa nói với mẹ Giản: “Mẹ, con nghĩ cần phải thuê một người.”

“Cái gì.” Mẹ Giản.

Giản Nhất hơi nghiêng đầu: “Con muốn tuyển một nhân viên thu ngân, hoặc một phục vụ đến hỗ trợ chúng ta.”

Mẹ Giản: “Vẫn còn tốt tại sao lại phải tuyển thu ngân, hôm nay làm ăn tốt đều nhờ vào bạn học của con, qua hai ngày nữa cũng không bận rộn như vậy, hơn nữa tuyển thu ngân tốn bao nhiêu tiền?”

Giản Nhất cười: “Ai nói hai ngày nữa sẽ hết bận? Có khi còn bận hơn đấy?”

Giản Lệnh Hoa không tin, uyển chuyển nói: “Qua thời gian này rồi xem lại.”

“Không sao đâu, ngày mai con sẽ đăng tin tuyển dụng, không phải trong ngày một ngày hai đã tuyển được người, về phần tiền lương thì mẹ cứ yên tâm, người chúng ta thuê là sinh viên làm thêm, tiền lương sẽ không quá cao.”

Giản Lệnh Hoa không muốn thuê người, dù sao cũng chỉ là kinh doanh nhỏ lẻ, doanh thu hàng ngày cũng không ổn định làm sao thuê được người. Nhưng bà cũng không phản đối con gái mình một cách trực tiếp, chỉ nói: “Đến lúc đó chúng ta sẽ bàn lại sau.”

“Được ạ.” Giản Nhất mỉm cười.

Sáng hôm sau, trước khi Giản Nhất đi học đã đến tiệm từ bốn, năm giờ sáng như trước đây, giúp mẹ Giản làm công tác chuẩn bị, trùng hợp lại gặp Lạc Nham dẫn cún con lông trắng đến mua cà phê sữa.

Cún con vừa đến cửa tiệm đã hứng phấn sủa gâu gâu, nhắm thẳng cửa tiệm chạy vào muốn tìm Cố Tiểu Đồng.

Giản Nhất mỉm cười: “Em gái chị không ở đây.”

Cún con lông trắng dường như cũng hiểu, nằm dưới chân Lạc Nham kêu ư ử.

Lạc Nham cười hỏi Giản Nhất: “Cô bé ổn không?”

“Em gái tôi hả?”

“Ừm.”

Giản Nhất mỉm cười đưa cà phê cho anh: “Đứa nhỏ khóc rồi sẽ quên.”

Lạc Nham nhận cà phê, liếc nhìn những ngón tay mảnh khảnh thon dài của Giản Nhất, thật giống như cọng hàng lá, trắng nõn mềm mại, anh cầm ly cà phê một hồi gật đầu nói: “Vậy là tốt rồi.”

“Hoan nghênh lần sau lại đến, đi thong thả.” Giản Nhất mỉm cười nói.

Lạc Nham hơi ngẩn ra, anh còn đang đứng trước quầy cô lại đuổi đi? Chờ tới khi anh cầm ly cà phê, dắt Cầu cầu đứng bên cạnh bồn hoa, Giản Nhất đã khóa xong cửa tiệm, chạy xe đạp điện rời đi.

Lạc Nham lại sửng sốt, ngay sau đó khóe miệng nở nụ cười.

“Gâu gâu!” Cầu cầu muốn đuổi theo Giản Nhất, nhưng lại đeo vòng cổ nối với dây xích đang nằm trong tay Lạc Nham, nó không biết chạy đường nào để thoát.

Rất nhanh Giản Nhất đã về đến nhà, nhìn thấy Cố Tiểu Đồng đang ngồi trên giường với búi tóc rối tung lộn xộn.

“Tiểu Đồng, sao vậy em? Sao vẫn chưa ra khỏi giường?

“Cẩu cẩu.” Cố Tiểu Đồng lại nhớ cún con lông trắng.

Giản Nhất cười cười: “Đứng dậy ăn sáng trước nhé?”

“Dạ được.”

Giản Nhất giúp cô bé chải đầu mặc quần áo xong, vọt hai cái bánh bao vội vàng chạy ra phòng khách, vừa chạy vừa kêu: “Mẹ ơi, con đi học đây, sắp muộn rồi, mẹ cùng Tiểu Đồng đến phố đại học nhớ cẩn thận nha.”

“Được rồi, con cũng đi chậm một chút.”

“Con biết rồi.”

Giản Nhất bước vào lớp, cô vừa ngồi xuống ngồi cùng bàn đã hỏi: “Giản Nhất, có ai gọi điện cho cậu không?”

“Cậu nói ai?”

“Một ông già béo.”

“Ai là ông già béo?”

“Vậy là chưa gọi.” Ngồi cùng bàn thất vọng không hỏi nữa, đúng lúc giáo viên tiếng Anh cầm sách đi vào, hai người cùng đứng dậy chào.

Suốt một buổi sáng, Giản Nhất ngoại trừ nghe giảng bài, trong thời gian ra chơi giúp các bạn học giảng đề, ai hỏi cô cũng sẽ trả lời tường tận, mọi người đều thích vì cô giảng bài dễ hiểu, đơn giản nhưng rõ ràng. Giản Nhất không những không thấy phiền mà còn vui vẻ khi có thể giúp đỡ bạn học.

Chuông tan học vang lên, Giản Nhất lập tức sách cặp đi.

Ngồi cùng bàn gọi với theo: “Giản Nhất.”

Giản Nhất đáp lại một câu: “Đợi đến chiều tôi sẽ giảng bài cho cậu, bây giờ tôi phải về.”

“Tôi…” Ngồi cùng bàn chưa dứt lời, đã không thấy bóng dáng Giản Nhất, mới ra khỏi cổng trường, điện thoại của cô vang lên.

Cô tiếp máy: “Alo, xin chào.”

“Xin chào, có phải Giản Nhất đó không?” Nghe âm thanh có vẻ là một người đàn ông trung niên.

Giản Nhất sửng sốt một lúc, chẳng lẽ là đòi nợ? Cô vẫn chấn định như cũ: “Chào chú, tôi là Giản Nhất, xin hỏi có chuyện gì?”

“Tôi họ Đinh, là ba của Văn Văn.”

Ba của Văn Văn? Văn Văn nào cơ? Đinh Văn Văn? Phải rồi! Bạn ngồi cùng bàn của cô tên là Đinh Văn Văn, bởi vì mẹ cậu ta rất thích nhân vật Tình Văn* trong tiểu thuyết [Hồng Lâu Mộng], cho nên đã lấy tên Văn Văn đặt cho con trai, ngồi cùng bàn cực kỳ khó chịu với cái tên này, cũng không muốn người khác gọi cậu ta bằng tên thật. Giản Nhất chỉ gọi cậu ta là ngồi cùng bàn, cậu ta cũng thoải mái thừa nhận.

Nhưng mà ba của ngồi cùng bàn gọi điện cho cô làm gì nhỉ?

*Tình Văn: là người hầu của Giả Bảo Ngọc tại Di Hồng viện và là a hoàn có nhan sắc xinh đẹp nhất phủ, vượt trội hẳn những kẻ khác, dáng người rất giống Lâm Đại Ngọc và đôi lúc được ví với Tây Thi. Nàng vốn tính tình tinh ranh, đài các lại đanh đá, kiêu ngạo, là người duy nhất dám đấu khẩu với Bảo Ngọc khi bị cậu quở trách, nhưng lại luôn hết lòng ủng hộ Bảo Ngọc. Tâm tư trong sáng đẹp đẽ, có tố chất của vẻ đẹp kim ngọc, cao quý. Vương Phu nhân nghi ngờ Tình Văn lẳng lơ quyến rũ Bảo Ngọc nên đuổi nàng ra khỏi phủ. Uất ức, đau khổ vì oan uổng và phải chịu nhục nhã, Tình Văn qua đời vì bệnh lao ít lâu sau khi ra khỏi Di Hồng viện. Sau khi nàng chết, Bảo Ngọc rất thương xót, làm bài Văn tế nữ thần hoa phù dung.

Cảnh Tình Văn xé quạt là một trong những hình ảnh lãng mạn nhất của Hồng Lâu Mộng, hồi 31:

Xé tan cái quạt, nghìn vàng mua lấy một trận cười;

Điềm ứng kỳ lân, hai sao gặp nhau khi đầu bạc.
Bình Luận (0)
Comment