Thiếu Nữ Hai Mươi Tám Tuổi

Chương 29

Lúc Tần Hữu Bân nói chuyện với bạn cùng bàn Đinh, thoáng nhìn qua Tưởng Tiếu Tiếu đang lúng túng bên cạnh chiếc bàn dài, cũng không nghĩ quá nhiều.

Nhưng thật ra, Lạc Nham người đến muộn chỉ liếc một cái đã để ý hành động của Tưởng Tiếu Tiếu.

“Tiếu Tiếu, em đang làm gì vậy?” Lạc Nham hỏi.

Tưởng Tiếu Tiếu kinh hãi.

Lạc Nham nhướng mày.

Tưởng Tiếu vội cúi đầu giấu bàn tay ra sau lưng, xoay người lại khẩn trương nói: “Lạc Nham, anh đến rồi à.”

“Ừm.”

“Em đi tìm Tần Hữu Bân.”

“Đi đi.”

Tưởng Tiếu Tiếu như trút được gánh nặng chạy đi.

Lạc Nham vẫn đứng đó, nhìn về phía chiếc bàn dài, màu sắc hài hòa của bánh Nagasaki mật ong nằm trên một vũng sốt màu cà phê bừa bãi, một chỉnh thể bị phá hủy làm người khác chán ăn. Hàng mày Lạc Nham nhăn lại, vươn bàn tay thon dài cầm chiếc nĩa ở bên cạnh hướng về phía sốt màu sô cô la.

“Anh ấy đến rồi?” Cách đó không xa, Tần Hữu Bân hỏi Tưởng Tiếu Tiếu.

Cô gật đầu.

“Ở đâu vậy?”

Tưởng Tiếu Tiếu không muốn Tần Hữu Bân nhìn thấy bánh ngọt của Like.Giản lúc này, do dự một lúc mới nói: “Lạc Nham vừa rồi còn ở đây, có lẽ đi tìm dì Tần đó, một lát sẽ quay lại.”

Tần Hữu Bân gật đầu.

Bạn cùng bàn Đinh giật mình hỏi: “Lạc Nham?”

“Sao vậy?” Tần Hữu Bân.

“Chính là người đã thiết kế trò chơi từ những năm còn học trung học, không chỉ phát triển trò chơi tuyệt mỹ, kỹ năng vẽ của anh ta thậm chí còn xếp hạng nhất. Có rất nhiều công ty mời về nhưng anh ta đều không đồng ý, ngược lại tự mình thành lập công ty game, sau đó từng bước càng phát triển, bây giờ đã là số một số hai trong vương quốc trò chơi, Lạc Nham đúng không?” Bạn cùng bàn Đinh nói một hơi.

Tần Hữu Bân mỉm cười tự hào: “Đúng vậy.”

“Thật hả?” Đinh cùng bàn kích động: “Anh ấy ở đâu? Tôi có thể gặp một lần không?”

“Đương nhiên có thể.” Tần Hữu Bân nói.

Bạn cùng bàn Đinh đi theo Tần Hữu Bân tìm Lạc Nham, liền tạm thời ném Giản Nhất ra sau đầu.

Giản Nhất đang ở sau bếp cùng nhóm sư phó chế tác bánh sinh nhật mười tám tuổi của Tần Hữu Bân, hình thức ban đầu đã xong, chỉ còn chờ trang trí.

Lúc này, mẹ Giản gọi điện tới.

Giản Nhất cầm điện thoại đến nhà vệ sinh nhận máy.

“Giản Nhất, bên đó thế nào rồi con?” Mẹ Giản ở đầu bên kia quan tâm hỏi.

Giản Nhất nắm di động, lúc mới đến chỗ này, các sư phó đều không thèm để ý đến cô, trong lòng cô có chút không dễ chịu, mặc dù nhóm thợ làm bánh đã tiếp nhận, nhưng mẹ Giản vừa gọi đến cô đột nhiên cảm thấy tủi thân, có chút ấm áp khi nghe giọng nói quan tâm của bà. Có lẽ đó là phương thức của cô gái nhỏ cầu yêu thương, chẳng qua đó cũng chỉ là chút suy nghĩ trong lòng, biểu hiện bên ngoài vẫn mềm mại uyển chuyển: “Rất tốt ạ, khu làm bánh rất lớn, có rất nhiều sư phó lợi hại nữa.”

“Bọn họ có làm khó con không?”

“Không đâu, lần sinh nhật này làm tốt, Like.Giản của chúng ta nhất định sẽ vang danh hơn rất nhiều.” Giản Nhất cười nói.

“Vậy thì được rồi, con ở bên đó chú tâm làm bánh, có mắt nhìn một chút, đừng đắc tội với người ta nhé.”

“Dạ dạ, con biết mà, Tiểu Đồng đâu ạ?”

“Con bé đang ôm cẩu cẩu đứng nhìn mẹ gọi điện thoại đây này.”

Mẹ Giản vừa dứt lời, cô đã nghe được giọng nói non nớt của Cố Tiểu Đồng: “Chị ơi, chị về sớm nha, em nhớ chị lắm.”

Giản Nhất suýt nữa bị Cố Tiểu Đồng chọc cho khóc, cười nói: “Được, chị kiếm được tiền sẽ về mua quần áo mới cho Tiểu Đồng.”

“Cũng mua cho chị, mua cho mẹ, cho ba, cho cẩu cẩu nữa.” Cố Tiểu Đồng ở bên kia nói một tràng dài.

Giản Nhất cầm di động luyến tiếc buông tay: “Được.”

Cúp điện thoại, cô đứng trước gương sửa sang lại mũ một chút, xoay người ra khỏi nhà vệ sinh.

Giản Nhất vừa đi, Tưởng Tiếu Tiếu từ trong một buồng vệ sinh khác đi ra, căm giận nghĩ, mua quần áo? Phỏng chừng cô sẽ không mua được.

Cô tự nói với bản thân: “Giản Nhất, cô làm nhiều việc xấu như vậy, lần này chính là báo ứng, đừng có trách tôi, muốn trách thì tự tránh mình đi.” Nói xong, Tưởng Tiếu nhìn vào gương, rút thỏi son từ trong túi ra soi gương thoa thêm một lần, sau đó sửa sang lại lễ phục trên người, ra khỏi nhà vệ sinh.

Trong khuôn viên vô cùng náo nhiệt, bạn bè thân thích của Tần thị đều đến đây, mọi người hàn huyên sôi nổi.

Có rất nhiều người vì sinh nhật của Tần Hữu Bân mà tới.

Lại có người đến vì Tần thị.

Âm nhạc êm dịu nhảy trên thảm cỏ xanh xanh biếc, vẻ mặt mỗi người đều mang theo ý cười, Tưởng Tiếu Tiếu lôi kéo Tần Hữu Bân rời khỏi khu vực của người lớn, cùng các bạn học vây lại một chỗ cười cười nói nói, sao có thể không vui.

Tần Hữu Bân nhìn mọi người cười hi hi ha ha, trong đầu lại hiện lên hình ảnh của Giản Nhất, hôm nay là sinh nhật cậu, một chút biểu hiện Giản Nhất cũng không có sao?

Trong lúc Tần Hữu Bân đang nghĩ đến Giản Nhất, Tưởng Tiếu Tiếu quan sát những vị khách đang đi lại thoải mái bên chiếc bàn dài.

Đột nhiên, có người nhìn bánh ngọt kinh hô một tiếng.

Thần kinh Tưởng Tiếu Tiếu căng chặt, cuối cùng cũng tới. Cô chờ tới giờ khắc này thật là lâu, chờ đến khi có người phát hiện bánh ngọt đều đã bị hủy, chờ có người tìm Giản Nhất chịu trách nhiệm, nghĩ đến đó Tưởng Tiếu Tiếu kích động không thôi, thậm chí kích động muốn nhảy lên cổ họng.

Tần Hữu Bân cùng các bạn học khác từ trung tâm khuôn viên quay lại nhìn.

“Sao vậy?” Có người hỏi.

Nhiều người không hiểu chuyện gì, chồm tới dò hỏi.

Tưởng Tiếu Tiếu nín thở lắng nghe, khóe miệng giương lên ý cười nhợt nhạt.

Rốt cuộc có người nói ra một câu: “Bánh ngọt thật tinh xảo nha!”

Đám người Tần Hữu Bân vừa nghe thấy, lập tức không hứng thú, còn tưởng có chuyện gì quan trọng, thì ra chỉ vì bánh ngọt ăn ngon.

Nhưng Tưởng Tiếu Tiếu lại ngây người, bánh ngọt tinh xảo? Sao có thể tinh xảo được? Rõ ràng tất cả đều bị cô phá hủy, làm sao có thể tinh xảo, lừa người à? Tưởng Tiếu Tiếu không còn tâm trí để quan tâm đến thứ khác, đứng bật dậy khỏi ghế, xách váy sải bước đến chiếc bàn dài.

Vốn dĩ các bạn học không quá quan tâm đến bánh ngọt, nhưng vì Tưởng Tiếu Tiếu khác thường mà đi theo nhìn kỹ hơn.

“Ồ, đẹp thật đấy, hình thức rất mới lạ.”

“Mềm mịn ngọt ngào, ngon cực kỳ.” Những lời này đều lọt vào tai mẹ Đinh và Tần phu nhân, Tần phu nhân liền nói: “Hương vị mới là quan trọng, Đinh phu nhân, làm phiền bà rồi.”

Mẹ Đinh nghe thấy liền cười lên, ông chồng ham ăn cuối cùng cũng làm được chuyện tốt.

Sắc mặt Tưởng Tiếu Tiếu rất khó coi, ngồi xuống chiếc bàn dài một cách ảm đạm, nhìn sốt màu cà phê trong chiếc muỗng bên cạnh bánh Nagasaki mật ong vốn đã bị hủy, giờ phút này được phác họa thành ‘respect’, không những hình thức có tính nghệ thuật, còn hỗ trợ thêm cho chiếc bánh, dệt hoa trên gấm.

Có người đặt nghi vấn tại sao lại để ‘respect’ bên cạnh, liền có người trong nghề giải thích, bánh Nagasaki mật ong có nguồn gốc từ đất nước Hà Lan cổ xưa, để thể hiện sự kính ý và trân trọng đối với quan khách, chủ nhà sẽ thêm ‘respect’ vào đó, vừa là ký hiệu độc đáo, vừa tạo nét cho chiếc bánh.

Tần phu nhân vừa nghe xong liền vui vẻ.

Mẹ Đinh lại càng cao hứng.

Sắc mặt Tưởng Tiếu Tiếu trắng bệch, cô lập tức nhìn vào những chiếc bánh khác.

Tiramisu, T.love, bánh kem hạnh nhân Vienna Chocolate (Lời chúc ngọt ngào)

….và nhiều thứ khác.

Chỉ cần là loại bánh ngọt in ký hiệu Like.Giản thì sẽ có một thiết kế khác với một ý nghĩa sâu sắc, không hề trùng lặp với nhau. Ví như Tiramisu sẽ là ‘mang tôi đi’, trên chiếc đĩa là hình vẽ của một đôi nam nữ đang ôm lấy nhau, chỉ với hai nét vẽ, một bức tranh tình yêu đã trở nên sống động.

Trên mặt Tưởng Tiếu Tiếc lập tức không còn chút máu, sao lại như vậy, tại sao lại như vậy? Rõ ràng cô đã hủy hết tất cả, sao lại xuất hiện một thiết kế càng làm bánh ngọt nổi bật hơn? Là ai? Là ai đã làm? Chẳng lẽ là Giản Nhất làm lại? Giản Nhất có thể vẽ đẹp như vậy?

Tưởng Tiếu Tiếu đóng băng không nói ra tiếng.

Rất nhiều người trong sảnh không ngừng khen ngợi bánh ngọt của khách sạn Hill đặc biệt, quan trong nhất chính là hương vị tuyệt vời số một.

Mẹ Đinh được khen không thể khép miệng.

Thậm chí còn có người trực tiếp đặt bánh ngọt từ mẹ Đinh, bà cười nói: “Được được.”

Tần phu nhân cực kỳ cảm kích mẹ Đinh, không ngờ khách sạn Hill sẽ có thành ý như vậy, chẳng những khung cảnh đẹp, thiết kế cũng chu đáo, bữa tối ngon miệng mà ngay cả các món tráng miệng cũng rất khéo léo đặc biệt. Tần phu nhân vốn dĩ còn cho rằng không thể chiếu cố hết từng người, lại nhờ có các món bánh ngọt chứa tâm ý truyền đạt, bà vô cùng vui vẻ.

Lại nhìn thấy tháp bánh kem sinh nhật được đầu bếp soái ca đẩy vào, tất cả mọi người đều phải ồ lên kinh ngạc, bánh sinh nhật vô cùng ấm áp và tràn đầy năng lượng phấn chấn đã đẩy bữa tiệc lên cao trào. Ngay cả Tần Hữu Bân đứng giữa nhóm bạn học ồn ào cũng lộ ra nét tươi cười.

Mà lúc này, Tưởng Tiếu Tiếu, người luôn hăng hái lại ngồi liệt trên ghế, cô không những không làm hại được Giản Nhất, ngược lại còn hỗ trợ một tay giúp Like.Giản được mọi người công nhận. Hơn thế, các loại bánh ngọt của Giản Nhất còn bắt được khẩu vị của tất cả mọi người.

Cuối bữa tiệc sinh nhật, Tần phu nhân bày tỏ sự cảm kích và muốn thưởng tiền cho đầu bếp làm bánh ngọt.

Mẹ Đinh không nhận, nhưng Tần phu nhân vẫn cố chấp muốn đích thân đến thưởng.

Cho nên mẹ Đinh đành phải gọi ba vị đầu bếp lớn làm bánh ngọt đến lĩnh tiền.

Sư phó quay lại trong bếp, Giản Nhất đang đứng cạnh bồn rửa chiếc đĩa.

“Giản Nhất.” Sư phó gọi.

Giản Nhất vội đóng vòi nước, đi đến trước mặt sư phó: “Sư phó.”

Sư phó đưa cho giản nhất bao lì xì một vạn.

Giản Nhất sững người: “Sư phó, đây là?”

“Tần thị cho tiền thưởng.”

Giản Nhất quay đầu lại nhìn những đầu bếp khác, trong tay mỗi người đều có một trăm tệ, Giản Nhất hơi do dự một lúc, cô yêu tiền, bởi vì cô biết những lợi ích của đồng tiền, cũng sẽ không ném tiền qua cửa sổ. Nhưng đôi khi làm người còn quan trọng hơn, cho nên cô chỉ cười nhận năm trăm tệ rồi nói: “Sư phó, phần của cháu đủ rồi.”

Sư phó vô cùng ngạc nhiên trước vẻ nghịch ngợm, khiêm tốn cùng thực tế của Giản Nhất, đã nhiều năm rồi chưa gặp được cô gái nhỏ nào đáng yêu thành thật như vậy, ông cũng không làm vẻ, đem năm trăm còn lại cho những sư phó khác, thực lòng khen ngợi tay nghề làm bánh của Giản Nhất.

Giản Nhất cười ha ha, sau đó hỏi: “Sư phó, người nhà Tần thị đi hết rồi ạ?”

“Đi rồi, bữa tiệc sinh nhật hôm nay rất thành công.” Sư phó cười nói.

Giản Nhất khẽ thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng không phá hỏng công việc của mẹ Đinh, chợt nhớ tới Đinh cùng bàn, liền nhận được tin nhắn của cậu gửi đến.

Đinh cùng bàn: [Giản Nhất, ngại quá, bà tôi đột nhiên nhập viện, tôi không thể đưa cậu về nhà. Ba mẹ tôi cũng chạy đến bệnh viện rồi.]

Like.Giản: [Bà quan trọng hơn, tôi tự về được.]

Đinh cùng bàn: [Ừ, liên lạc sau nhé.]

Giản Nhất cất điện thoại, giúp đỡ các sư phó quét dọn sửa sang lại khu bếp, bận rộn một lúc liền bận đến chín giờ tối.

Mẹ Giản lại gọi đến lần nữa: “Giản Nhất, còn bận à.”

“Vẫn còn ạ.”

“Ăn cơm chưa? Có mệt không con? Bên đó xong chưa?”

Giản Nhất mỉm cười trả lời từng câu.

“Vậy khi nào về?”

“Về ngay đây ạ.” Lúc này Giản Nhất đã đi đến đại lộ phía trước khách sạn Hill, vui vẻ nói: “Mẹ, sư phó trong bếp thưởng cho con 500 tệ.”

“500?”

“Đúng ạ.” Giản Nhất đeo túi xách giản dị, mặc áo sơ mi kẻ sọc, quần jean và buộc tóc đuôi ngựa, cầm di động ghé vào bên tai, trên mặt hàm chứa ý cười, chỉ đơn giản vì hôm nay kiếm được nhiều thêm 500 tệ mà vui vẻ, so với 5 vạn hay 50 vạn kiếm được ở kiếp trước còn thỏa mãn hơn.

“Giản Nhất, con giỏi quá.” Nụ cười của mẹ Giản phát ra từ điện thoại.

“Dạ.” Lòng Giản Nhất ngọt ngào như mật.

“Chị ơi, chị mau về nha, em nhớ chị lắm.” Giọng nói của Cố Tiểu Đồng lại truyền đến.

“Chị biết rồi, Tiểu Đồng.” Nụ cười của Giản Nhất càng ngọt ngào hơn: “Mẹ, con cúp điện thoại nhé, phải gọi xe nữa, một lát sẽ về tới.”

“Được.”

“Chị ơi, về nhanh lên.”

“Được.” Giản Nhất cười, nụ cười như ngâm trong mật.

Ngay khi cô vừa cúp máy, một giọt mưa rơi vào trán, duỗi tay sờ một chút, trời mưa? Giản Nhất ngẩng đầu nhìn bầu trời.

Ngồi trong chiếc xe cách đó không xa, Lạc Nham nhìn theo Giản Nhất, ngó ra kính chắn gió phía trước đã có vài giọt mưa rơi xuống, trời mưa rồi, Lạc Nham lại lần nữa nhìn về phía Giản Nhất.

Hôm nay anh đến đây dự tiệc sinh nhật của Tần Hữu Bân, giữa buổi công ty có việc nên phải rời đi xử lý, xong việc gấp gáp quay lại nhưng người Tần gia đã đi hết, anh cũng đang chuẩn bị rời đi, đột nhiên nhìn thấy nữ sinh đứng đối diện, buộc tóc đuôi ngựa, áo sơ mi kẻ dọc cùng quần jean lộ ra đôi chân thon dài thẳng tắp, cả người tinh thần phấn chấn, vui vẻ. Anh nhận ra là người ở Like.Giản, cô đứng đó ôm điện thoại mỉm cười ngọt ngào, giống như chiếc bánh ngọt. Việc gì có thể khiến cô cười xinh đẹp như vậy, nụ cười ngọt ngào như chạm vào cảm xúc của anh. Anh vẫn không khởi động xe, ngồi ở đó nhìn cô, nhìn thấy nụ cười của cô thôi anh cũng cảm thấy vui vẻ.

Chỉ là giờ phút này trời đang mưa, anh khởi động xe quay đầu lại, dừng ở trước mặt Giản Nhất, hạ cửa xe xuống nói: “Lên đi, tôi đưa cô về.”

Giản Nhất nhìn thấy chiếc xe màu đen, sợ tới mức lùi về sau hai bước.

Lạc Nham muốn cười, hạ hết cửa kính xuống ló đầu ra nói: “Là tôi, anh của Cầu Cầu.”
Bình Luận (0)
Comment