Thiếu Nữ Hai Mươi Tám Tuổi

Chương 36

Thường ngày Cố Tiểu Đồng đặc biệt thích ngồi ở cửa tiệm ăn bánh ngọt, trái cây, hoặc đi tìm bạn nhỏ cách vách chơi đùa.

Nhưng hôm nay không có.

Giản Nhất từ trong tiệm bên cạnh đi ra, cô không khỏi hoảng sợ. Bộ não cô đang quay cuồng với những tiêu đề và tin tức xã hội khác nhau, chẳng hạn như buôn bán trẻ em, bắt cóc, đe dọa, nội tạng người, tai nạn xe hơi…sau lưng có từng đợt ớn lạnh, thân thể run lên.

Cô chưa từng sợ hãi như lúc này.

“Tiểu Đồng!” Giản Nhất gọi to: “Tiểu Đồng!”

Không có ai lên tiếng, cũng không có ai nhìn thấy Cố Tiểu Đồng.

Cô không dám nói cho mẹ Giản biết, tự mình tìm kiếm khắp nơi.

“Giản Nhất.” Đúng lúc Tiểu Chu đi giao hàng về.

“Tiểu Chu, có nhìn thấy Tiểu Đồng không?” Cô vội vàng hỏi.

“Không có, con bé không cửa sao?”

“Ở đó không có ai.”

Tiểu Chu thấy sắc mặc cô trắng bệch, liền biết đã không tìm thấy Cố Tiểu Đồng, cô bé ngoan như vậy, là bị người khác ôm đi sao? Tiểu Chu rùng mình một cái, đuổi theo Giản Nhất.

Hai người đang chuẩn bị chạy đến đầu đường, đã trông thấy Cố Tiểu Đồng ở đầu phố.

Cô bé ôm tiểu bạch cẩu lắc lư người đi đến, Tưởng Tiếu Tiếu và Tân Hữu Bân đi ở phía sau.

“Chị ơi!” Cố Tiểu Đồng vừa nhìn thấy Giản Nhất, đôi mắt đen láy chợt sáng lên.

“Tiểu Đồng!” Cô vội vàng chạy đến bế cô bé lên, vừa hôn lại thơm, nước mắt giàn dụa vì sợ hãi, gắt gao ôm chặt cô bé hỏi đã chạy đi đâu.

Tưởng Tiếu Tiếu giải thích nói Cố Tiểu Đồng ôm cún con đi ra đầu phố tìm chị gái, tình cở gặp cô cùng Tần Hữu Bân đi ngang qua nhìn thấy, hỏi cô bé muốn đi đâu cô bé không chịu nói chuyện với người lạ, không thèm để ý đến họ.

Cho nên Tưởng Tiếu Tiếu phải nói mình là bạn học của Giản Nhất, Cố Tiểu Đồng mới chịu nói chuyện với cô, bảo là chị gái tan học vẫn chưa về nhà, cô bé muốn ra ngã tư đón chị về ăn cơm.

Để một đứa trẻ chạy ra ngã tư quá nguy hiểm, Tưởng Tiếu Tiếu nói cho cô bé biết hôm nay Giản Nhất không đi học, có lẽ đã ở trong tiệm, cô bé mới chịu ôm tiểu bạch cẩu trở về.

Vì để bảo đảm Cố Tiểu Đồng thật sự an toàn, hai người đi theo phía sau cô bé, miễn cho kẻ xấu xuống tay.

Giản Nhất nghe xong, kinh ngạc nhìn Tưởng Tiếu Tiếu.

Tưởng Tiếu Tiếu cúi đầu không nói gì, cô vẫn còn sợ Giản Nhất, nhưng không thể không thừa nhận, ngày đó trong nhà vệ sinh Giản Nhất nói rất đúng, thiện ác vốn chỉ cách nhau một ý nghĩ. Cô còn cho rằng Giản Nhất sẽ đem chuyện xấu của cô truyền ra ngoài, nhưng đợi lâu như vậy, Giản Nhất chẳng những không làm gì, còn không có đối địch với cô, càng không lấy cớ uy hiếp cô, ngược lại ánh mắt nhìn cô cũng không hề mang theo ác ý nào.

Điều này khiến Tưởng Tiếu Tiếu cảm động.

“Cảm ơn.” Giản Nhất nhấp miệng nói.

Tưởng Tiếu Tiếu ngẩn ra, ngước mắt lên nhìn Giản Nhất, người này thế mà lại nói lời cảm ơn.

Giản Nhất nói tiếp: “Cảm ơn đã đưa em gái tôi trở về, cảm ơn đã xem xét đến sự an toàn của một đứa trẻ ba tuổi. Cảm ơn.”

Cô nói bốn tiếng cảm ơn liên tiếp.

Không chỉ Tưởng Tiếu Tiếu, ngay cả Tần Hữu Bân cũng phải mở to mắt trước sự chân thành quan tâm của cô với Cố Tiểu Đồng. Sắc mặt tái nhợt của cô vẫn chưa tan hết, hốc mắt ửng hồng càng thêm phần xinh đẹp, lại một lần lay động tim cậu ta.

“Tưởng Tiếu Tiếu, cảm ơn cậu.” Giản Nhất lại nói thêm lần nữa, khi nói câu này cô mỉm cười dịu dàng giống ánh mặt trời xua tan cái lạnh ngày đông, làm lòng người ấm áp, điều dễ dàng tìm thấy trên người Cố Tiểu Đồng.

Tưởng Tiếu Tiếu chưa bao giờ biết, được người khác cảm ơn và đối xử chân thành lại tuyệt như vậy, đặc biệt khi ‘hóa thù thành bạn’ hóa ra lại đơn giản như vậy, cảm giác hạnh phúc vui sướng sinh ra từ đáy lòng, có thể gột rửa hết thảy những thứ không tốt đẹp trước kia. Thì ra cái gọi ‘nụ cười cảm hóa’ là có thật.

Tuy nhiên cô vẫn còn sợ Giản Nhất, muốn thử cười vài lần nhưng đều không cười được.

Giản Nhất mỉm cười nói với Cố Tiểu Đồng: “Em gái, cười một cái cho chị Tiếu Tiếu xem nào.”

Cô bé lập tức quay đầu cười toe với Tưởng Tiếu Tiếu, ngọt ngào gọi chị Tiếu Tiếu, tức khắc khiến Tưởng Tiếu Tiết bật cười.

Giản Nhất cười rộ lên.

Tưởng Tiếu Tiếu cũng cười tự nhiên hơn.

Tiểu Chu đứng bên cạnh không hiểu chuyện gì.

Tần Hữu Bân không hiểu những mâu thuẫn của nữ sinh, tất nhiên cũng không hiểu những mâu thuẫn kia trong nháy mắt đã tan biến hết, nhất là những học sinh chưa bị xã hội vấy nẩn, bản thân càng không có gì phải ghi hận quá lâu.

“Ăn đồ ngọt không?” Cô hỏi Tưởng Tiếu Tiếu, sau đó thêm một câu: “Tôi mời cậu.”

Tưởng Tiếu Tiếu khẽ giật mình, cô rất thích ăn bánh ngọt, vẫn thường nghe thấy các bạn học đề cừ Like.Giản, nhưng trước đó vì ghét Giản Nhất nên không thèm để ý, bây giờ quan hệ đã hòa hoãn hơn, Giản Nhất mời tất nhiên cô sẽ đồng ý: “Được nha.”

“Đi thôi.”

Giản Nhất ôm Cố Tiểu Đồng vừa đi vừa hỏi, chị em hai người nói chuyện rôm rả, đột nhiên cô thơm lên má Cố Tiểu Đồng một cái, cô bé liền cao hứng duỗi tay ôm cổ Giản Nhất, mặt bụ bẫm áp lên mặt cô.

Bên cạnh Tiểu Chu nhìn thấy vậy, nội tâm liền rối bời, đột nhiên hắn nhớ tới em gái mình, nhớ tới Giản Nhất nhiều lần khuyên hắn đi học lại, rồi hắn lại nhớ đến em gái mình.

Tần Hữu Bân cũng nhìn sang, ngũ vị tạp trần.

Tưởng Tiếu lại vô cùng hâm mộ.

Rất nhanh bốn người đã về đến cửa tiệm Like.Giản, cô thả Cố Tiểu Đồng xuống chiếc ghế nhựa, lại dọn thêm hai cái ghế nhỏ để Tưởng Tiếu Tiếu và Tần Hữu Bân ngồi, tiện thể trông Cố Tiểu Đồng rồi đi vào lấy bánh ngọt, còn Tiểu Chu thì đi giao hàng.

“Chị ơi, em muốn ăn pudding.”

Giản Nhất quay đầu lại: “Ừ, chờ một lát.”

Cô đi vào trong tiệm, đến khi quay lại trên tay đã có thêm ba hộp bánh ngọt.

Pudding trứng cho Cố Tiểu Đồng, một hộp bánh kem mousse cho Tưởng Tiếu Tiếu, một hộp bánh nguyên vị cho Tần Hữu Bân, không quá ngọt lại mềm mại ngon miệng, cậu ta nhìn cô.

Giản Nhất: “Cầm đi.”

Cậu ta mới duỗi tay cầm lấy.

Cố Tiểu Đồng đã mở ra ăn trước, hai người Tưởng Tiếu Tiếu và Tần Hữu Bân do dự một lúc mới lấy muỗng ăn một miếng. Giản Nhất bế Cố Tiểu Đồng vào lòng, ngồi lên ghế của cô bé, cùng ăn bánh pudding.

Lúc đầu Tưởng Tiếu còn có chút rụt rè, sau đó phát hiện ra bánh thật sự rất ngon cho nên không cần Giản Nhất mời nữa, cô đã ăn sạch bánh kem mousse không còn miếng vụn nào. Trái lại Tần Hữu Bân vẫn chưa ăn nhiều, nhưng cũng không thể ngăn cản ánh mặt trời ngày thu trở nên rực rỡ hơn.

“Chị ơi, ăn hết rồi.”

Tưởng Tiếu Tiếu nhìn Cố Tiểu Đổng bật cười. Tần Hữu Bân không được tự nhiên đứng dậy: “Bọn tôi đi đây.”

“Ừ.” Giản Nhất ôm Cố Tiểu Đồng đứng lên, trong tiệm thật sự rất bận cũng không tiện giữ lại.

Tần Hữu Bân nói tạm biệt rồi xoay người đi, Tưởng Tiếu Tiếu nâng bước đuổi theo, nói bản thân đã hiểu lầm Giản Nhất, bây giờ cảm thấy cô rất rốt.

Tần Hữu Bân cúi đầu không nói gì, bước chân càng nhanh hơn.

Tưởng Tiếu Tiếu chạy chậm mới bắt kịp cậu ta.

Đột nhiên Tần Hữu Bân đứng lại.

Tưởng Tiếu Tiếu lảo đảo suýt ngã, đứng vững lại nghiêng đầu hỏi: “Hữu Bân, cậu sao vậy?”

“Cậu về trước đi.”

Tưởng Tiếu Tiếu ngạc nhiên.

Tần Hữu Bân: “Tôi còn có việc.” Nói xong xoay người quay lại Like.Giản.

Tưởng Tiếu chôn chân tại chỗ, đôi mắt bi thương nhìn theo bóng dáng của cậu ta, rồi lại cúi đầu nhìn chân mình, cõi lòng chua xót, tình yêu sẽ khiến người ta lo được lo mất, chỉ có tình bạn mới có thể khiến ta yên lòng, đôi chân mang giày thể thao của cô tiếp tục đi ra khỏi phố đại học.

Mà lúc này Tần hữu Bân đã trở lại tiệm bánh, Giản Nhất vẫn còn ôm Cố Tiểu Đồng ngồi trước cửa, ngạc nhiên nhìn cậu ta.

Tần Hữu Bân: “Cậu có thời gian không? Tôi muốn nói chuyện với cậu.”

Cô biết trước sau gì cũng phải làm rõ mọi việc, thả Cố Tiểu Đồng xuống nói: “Có.”

“Chúng ta nói chuyện một lúc.”

“Được thôi.” Cô đồng ý, để Cố Tiểu Đồng đi sang gian bên cạnh chơi đất sét, lại nói với mẹ Giản một tiếng rồi đi cùng Tần Hữu Bân đi sâu vào phố đại học, đến trước căn nhà hai tầng bỏ hoang, xung quanh đã không còn những tòa nhà cao tầng mà chỉ có làn gió thoang thoảng và nắng ấm dễ chịu.

Cô nghiêng đầu hỏi Tần Hữu Bân: “Muốn nói gì?”

Một lúc sau cậu ta mới mở miệng nói chuyện: “Cậu còn nhớ những gì tôi đã nói không?”

“Câu nào?”

Cậu ta nhìn thẳng vào cô: “Cậu hỏi tôi làm cách nào tôi mới đồng ý yêu đương với cậu, tôi đã nói là chỉ cần cậu lọt vào top hai mươi của lớp.”

“Sau đó?”

“Bây giờ cậu đã đứng nhất lớp.”

“Cho nên?”

“Cho nên tôi đồng ý yêu đương với vậu.”

Giản Nhất sững sờ một lúc lâu, đáng ra cô phải cười nhạo một phen, nhưng là người trưởng thành ở kiếp trước, từng chịu đủ xem thường, cười nhạo, châm chọc tạo thành vết thương quá sâu, cảm giác tổn thương thật sự không hề dễ chịu một chút nào, vì vậy sau này cô đã học được một từ – tôn trọng. Sự tôn trọng có thể giảm thiểu bất kỳ tổn thương nào, cuối cùng cô chỉ cười nhẹ: “Tôi không đồng ý.”

Tần Hữu Bân ngẩn người, cậu ta đã từng nghĩ sau khi thay đổi cô sẽ không còn muốn yêu đương với cậu ta nữa, nhưng khi bị cô từ chối, cậu ta vẫn rất ngạc nhiên.

“Tại sao?”

Cô chỉ trả lời ngắn gọn: “Con người đều sẽ thay đổi.”

“Chính miệng cậu nói sẽ vĩnh viễn thích tôi.”

“Con người còn thay đổi, huống chi một lời thề.”

“Nhưng, nhưng….” Trong thời gian ngắn cậu ta không biết phải nói gì mới tốt.

“Trước kia tôi đã quá cố chấp dây dưa với cậu đúng không?”

Tần Hữu Bân nhìn thẳng vào cô, dưới ánh mặt trời, làn da trắng nõn gần như trong suốt của cô càng xinh đẹp làm cậu ta choáng váng, nhưng mỗi lời nói của cô lại đánh cho cậu ta ngất đi.

Cô nói: “Trước kia là tôi không đúng, xin lỗi vì đã mang lại rắc rối cho cậu, sau này tôi sẽ không bao giờ dây dưa với cậu nữa.”

Cậu ta không thể tin được cô sẽ nói những lời này, xóa bỏ hết tất thảy những việc trong quá khứ giữa cô và cậu ta chị trong một nét bút. Cậu ta chỉ mới vừa biết mình thích cô, chỉ vừa mới được nếm tư vị chớm nở của tình, cô lại cứ như vậy xin lỗi cậu ta.

“Xin lỗi có lợi ích gì chứ?” Giọng nói không cao nhưng lại có thể nghe ra sự kích động: “Tôi đã…”

Bắt gặp ánh mắt của Giản Nhất, lời nói đến miệng lại không thể nói ra.

“Cậu hãy quên đi thôi.” Giản Nhất đột nhiên nói.

“Quên, dựa vào cái gì lại quên, chính cậu đã xông vào làm đảo lộn cuộc sống của tôi, cậu nói quên là quên được sao, cậu xem tôi là cái gì, để tôi….”

“Tần Hữu Bân.” Giản Nhất chất vấn: “Đúng vậy, do tôi tùy ý làm bậy khiến cậu và gia đình cậu gặp rắc rối, nhưng người nhà cậu lại thẳng tay hại Cố gia phá sản, ba tôi phải nằm trong bệnh viện, mẹ tôi phải vất cả cả ngày, vừa rồi em gái tôi còn suýt chút nữa lạc được, bấy nhiêu đó còn chưa đủ làm cậu hả dạ sao?”
Bình Luận (0)
Comment